Một hồi giông tố qua đi, tiểu đảo lại khôi phục cảnh xuân nắng ngày xưa. Tiểu động vật lui ở trong sào huyệt tránh mưa nghe được tiếng mưa rơi dần dần ngưng lập tức bắt đầu tham đầu tham não không an phận!
Tử Li ghé vào bên cửa sổ đem cằm gác trên cánh tay như có điều suy nghĩ nhìn hai cái người còn đang giằng co không buông.
“Bành” một tiếng vang thật lớn, Ngụy Thần tiếp tục ăn bế môn, quay đầu lại phát hiện bên này còn có người đang hết sức chuyên chú xem náo nhiệt, trên mặt tránh không được một trận xấu hổ. Nhẹ khụ một tiếng đi tới, Ngụy Thần ôm quyền kiến lễ nói: “Điện hạ. . . . . . Ngài có từng xem tín bệ hạ viết cho ngài?”
Tử Li giương mắt liếc nhìn hắn một cái, “Không!”
Ngụy Thần mặt nhăn mi nhíu, ngừng trong chốc lát nhịn không được lại hỏi: “Đây là vì sao?”
Tử Li trầm mặc, thật lâu sau mới than nhẹ một tiếng ngẩng đầu nhìn hắn nói: “Ngụy tướng quân, ngươi cho rằng ta thích hợp làm hoàng đế sao?”
Ngụy Thần nghẹn lời lập tức sắc mặt trầm trọng nói: “Điện hạ, thần. . . . . . không biết ngài tại sao lại có ý nghĩ như vậy, nhưng thần thập phần rõ ràng tình thế hiện giờ đã không chấp nhận được tiếp tục do dự! Điện hạ, ngài là người thừa kế ngôi vị hoàng đế mà bệ hạ khâm điểm, nếu bệ hạ quyết định như thế nhất định là đã trải qua thâm tư thục lự (suy nghĩ đắn đo)!”
“Không, không được, ngươi không hiểu!” Tử Li buồn rầu day day cái trán, “Ta đã không phải là ta , ý của ta là ta ở trước mặt ngài đã không phải là ta nguyên lai! Bắc Linh. . . . . . đối tượng mà phụ hoàng tuyển định đã bị ‘người khác’ thay thế, hiện tại các ngươi muốn ‘người khác’ làm hoàng đế đây là không thể thực hiện được! Huống hồ ‘người khác’ cũng không muốn làm hoàng đế, thứ hắn muốn chính là tự do cùng một cuộc sống không còn âm mưu quyền lợi, thứ hắn muốn đơn giản tựa như trước đó! Ta nói như thế ngươi đã minh bạch chưa?” (ngu thêm thì có)
Ngụy Thần mày nhăn càng sâu!
“Không rõ sao? Ai, ta cũng không biết nên giải thích như thế nào!” Tử Li nhìn nhìn hắn tiện đà giọng điệu thập phần kiên định nói, “Tóm lại chính là một câu —— vương vị hoàng đế này, ta sẽ không làm!”
“Điện hạ!” Ngụy Thần trầm giọng kêu lên, “Ngươi nói những lời này quả thực tựa như một lưỡi đao sắc bén hung hăng thống ở trong ngực thần! Ngươi chẳng những phụ kỳ vọng của bệ hạ cũng phụ hy vọng của chúng ta, ta thay những thị vệ vì nghĩ cách cứu ngươi về nước mà không tiếc lấy mệnh cảm thấy không đáng giá!”
Tử Li run rẩy môi nhìn người ánh mắt sắc bén trước mặt, “Ta, ta không phải. . . . . .”
“Ngươi là con cháu Bắc Linh hoàng thất, chức trách của ngươi chính là kéo dài giang sơn hoàng thất, hiện giờ ngươi lại. . . . . . ngươi bảo ta như thế nào hướng bệ hạ đang nguy nan sớm tối, như thế nào hướng dân chúng Bắc Linh vô tội, như thế nào hướng các huynh đệ canh giữ ở biên quan chờ ngươi trở về mà công đạo? Ngươi không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho chính mình như thế nào có được tự do như vậy, huống hồ điện hạ, ngươi cho rằng chỉ cần ngươi buông tha cho ngôi vị hoàng đế đại hoàng tử sẽ buông tha ngươi sao? Hắn tâm ngoan thủ lạt tuyệt sẽ không lưu tính mệnh của ngươi, cho dù ngươi tuyên bố kiếp này ngươi sẽ chỉ ở thâm sơn rừng già hoặc là chạy đến chân trời góc biển sống qua ngày thì hắn vẫn sẽ không bỏ qua ngươi, bởi vì tồn tại của ngươi chính là uy hiếp lớn nhất đối với hắn! Cùng với việc bị giết chết uất ức như vậy, vì sao không đứng lên cùng hắn đấu tranh? Huống hồ, điện hạ ngươi không phải lẻ loi một mình, ở sau lưng ngươi còn có rất nhiều bách tính cùng tướng sĩ thề nguyện bảo hộ ngươi! Bởi vì, chỉ có ngươi mới là vị thái tử kế tiếp danh chính ngôn thuận xưng Bắc Linh vương mà bệ hạ nhận định! Điện hạ!” Nói xong, Ngụy Thần vô cùng đau đớn quỳ rạp xuống đất!
“Ngụy tướng quân. . . . . .” Tử Li trong lòng khó chịu đến cực điểm! An Cẩn Lạc âm hiểm độc ác y sao lại không biết? Nếu y thật là An Cẩn Du đối mặt với huynh trưởng tàn khốc như vậy y tự nhiên sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế! Nhưng vấn đề là y không phải An Cẩn Du, y là Tô Tử Li, một người đến từ thế kỷ hai mươi mốt, một du hồn thực may mắn rồi lại thật bất hạnh nhập vào thân thể này! Chuyện như vậy bảo y như thế nào thản nhiên nhận hoàng quan (vương miện) can hệ đến cả thiên hạ thương sinh?
“Điện hạ!” Ngụy Thần ngẩng đầu đỏ ngầu hai mắt, “Hiện giờ thế cục Bắc Linh rung chuyển bất an, bàng quốc (các nước láng giềng) đối với Bắc Linh giang sơn cũng như hổ rình mồi, mỗi người đều muốn thừa dịp loạn phân mà xâu xé. Đại hoàng tử trời sanh tính hung tàn ham hưởng lạc, hiện giờ hắn nhiếp chính ban hành sưu cao thuế nặng đã làm cho dân chúng oán thanh nổi lên bốn phía, nếu ngày khác đăng cơ vi vương nhất định là một quân chủ tàn bạo, đến lúc đó dân oán bách tính khởi nghĩa, bàng quốc sẽ sấn hỏa đả kiếp (hôi của nhân lúc cháy nhà), vậy giang sơn Bắc Linh liền xong rồi!”
“Ta. . . . . .”
“Hắn đâu cũng không đi! Hừ, nói thật đúng là thanh tình thịnh mậu (rõ ràng lớn lao)!” Một phen thanh âm bỗng nhiên lạnh lùng vang lên.
Hai người quay đầu lại, nhìn thấy An Cực Khanh đang cười lạnh đi đến trước mặt bọn họ.
“Cực Khanh!”
An Cực Khanh không nhìn biểu tình khổ sở của Ngụy Thần mà chỉ nhìn Tử Li nói: “Ngươi không dễ dàng gì mới thoát ra nơi chuyên quyền mưu loạn kia chẳng lẽ mới bị người nói như thế đã muốn một lần nữa chui vào sao? Nếu làm hoàng đế ngươi trọn đời cũng đừng hòng có được tự do ! Huống hồ ở trong mắt người khác, xem ra Bắc Linh vương ngươi chẳng qua là nam sủng của Sở Kinh vương, nếu ngày sau có người vạch trần đoạn sự thật này, ngươi phải bị ánh mắt xích lỏa lẫn cười nhạo bất kham (không chịu nổi) của người trong thiên hạ, nguyên lai Bắc Linh vương chẳng qua là một nhục luyến mặc người ta đặt ở dưới thân!”
“Đủ rồi đừng nói nữa!” Tử Li trừng lớn mắt quát, thống khổ cùng trốn tránh lan tràn trong mắt, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt theo.
“Điện hạ. . . . . .”
“Kính nhờ các ngươi, đừng nói nữa!” Tử Li bịt kín lỗ tai nhẹ giọng nói, “Thực xin lỗi, ta muốn yên lặng một chút!”
“Bành” Đóng cửa nhào lên trên giường, Tử Li đem mặt thật sâu vùi vào trong chăn. . . . . .
………
Thâm cung tựa hải, cung tường cao cao cùng điện đường nặng nề, đồng thời ghi lại sự huy hoàng cùng thệ khứ (mất đi) của một thế hệ lại một thế hệ quân vương. Vết tích năm tháng làm cho chúng nó mất dần sắc sơn, sắc thái xưa cũ dưới lương phong lạc diệp (gió lạnh lá rụng) nhuộm đẫm càng cảm thấy bi thương.
Ánh mắt Bắc Linh vương khàn khàn nhìn không trung mênh mông cao xa bên ngoài song cửa chạm rỗng, bỗng nhiên hoãn thanh hỏi: “Vạn Phúc!”
“Nô tài ở đây, bệ hạ là ngồi mệt mỏi sao, nô tài dìu ngài nằm xuống được không?” Vạn công công trộm lau nước mắt nhẹ giọng nói.
“Không. . . . . . Đem dược, lấy đến!” Bắc Linh vương suy yếu nói.
Vạn công công lại lau khóe mắt, sau đó run rẩy đem một khỏa dược đưa đến miệng Bắc Linh vương.
“Bành——” cửa phòng bị mạnh mẽ đá văng, một đôi thị vệ vũ trang đầy đủ nhanh chóng chia làm hai hàng mà đứng, An Cẩn Lạc hăng hái bước vào, không phải không có kiêu căng lại khó nén cuồng hỉ nói: “Nghe nói phụ hoàng rốt cục tính toán thông suốt muốn truyền ngôi cho bản điện hạ rồi?”
Bắc Linh vương cầm lấy tay Vạn Phúc ho khan ngồi dậy, cực kỳ suy yếu nói: “Phải . . . . . Trẫm. . . . . . Đích xác nghĩ thông suốt ! Ngươi cùng Du nhi, đều là con cháu An thất. . . . . . Truyền ngôi cho ai cũng giống nhau! Nhưng là, trước khi trẫm truyền ngôi trẫm muốn. . . . . . cầu ngươi một sự kiện, tôn thất huyết mạch của trẫm chỉ có, chỉ có ngươi cùng Du nhi. . . . . . Cho nên, xin ngươi lưu Du nhi một mạng!”
An Cẩn Lạc nhíu mày, trong lòng cười lạnh: Lưu hắn một mạng? Hừ, làm sao có thể!
“Hảo, bản điện hạ đáp ứng ngươi không giết hắn! Còn có yêu cầu gì cứ việc nói ra!”
“Khụ khụ. . . . . . sau khi Trẫm đi, hy vọng ngươi có thể thủ cữu (canh linh đường) bảy ngày!”
A, yêu cầu không ít a! Thủ cữu bảy ngày? Bảy ngày không phải là không thể gặp huyết sát sinh sao!
“Hảo, bản điện hạ cũng đáp ứng ngươi! Còn có yêu cầu gì? Không còn? Hảo, người tới, bút mực hầu hạ, bệ hạ muốn lập chiếu thư!” Nắm chắc phần thắng cười, sau đó từ ống tay áo xuất ra giấy Tuyên Thành đưa đến trước mặt Bắc Linh vương nói, “Nội dung cũng không nhọc đến phụ hoàng hao tâm tốn sức , chiếu theo nơi này sao lại một phần đi!”
Bắc Linh vương khẽ run rẩy chấp khởi ngự bút, ngòi bút vừa chỉ lên, bỗng nhiên yết hầu thoáng chốc trào ngược “Phốc” phun ra một hơi nùng huyết nhiễm đỏ giấy Tuyên Thành.
“Bệ hạ!” Vạn Phúc kêu sợ hãi một tiếng vội vàng đỡ lấy Bắc Linh vương.
“Phốc” lại là một hơi.
An Cẩn Lạc thần tình nộ khí, cư nhiên ngay lúc khẩn yếu như vậy. . . . . .
“Điện hạ, thỉnh ngài mau truyền ngự y đi! Bệ hạ hắn, hắn sắp không được!” Vạn Phúc khẩn cầu nói.
“Cút!” An Cẩn Lạc một cước đá bay Vạn Phúc nắm lên áo Bắc Linh vương quát, “Ngươi lão bất tử kia, lúc nào không chết cố tình chọn lúc này mà chết, nếu không phải di chiếu phải tự tay ngươi viết thì bản điện hạ mới lười cùng ngươi chơi đùa! Không được phun, lập tức đem di chiếu viết xong cho ta!”
Bắc Linh vương tựa hồ ngất đi cúi thấp đầu, An Cẩn Lạc khẩn trương, vội vàng vừa ấn huyệt nhân trung (huyệt giữa mũi và miệng) vừa độ nội lực, rốt cục làm cho Bắc Linh vương mở mắt. An Cẩn Lạc hơi định thần, tiếp theo bỗng nhiên một bên nửa tha nửa đỡ Bắc Linh vương đi ra ngoài cửa một bên quát: “Lập tức hạ lệnh tất cả dân chúng toàn thành đến cửa cung tập hợp, tuyên bệ hạ muốn khẩu tố di chiếu (di chiếu bằng miệng)!”
“Vâng!”
Kéo Bắc Linh vương nửa ngất đi lên cửa thành hoàng cung, dưới cửa thành dân chúng đã tụ tập đông nghịt.
“Các vị thần dân nghe đây, ta là đại hoàng tử An Cẩn Lạc, hôm nay thụ phụ hoàng chi mệnh triệu tập mọi người tiến đến thính tố di chiếu!” Nói xong đem Bắc Linh vương dìu đến bờ thành.
Dân chúng phía dưới thấy quân chủ vẫn bệnh cũ nằm trên giường đồng loạt quỳ hô vạn tuế!
An Cẩn Lạc khó nén hưng phấn mà nhìn vạn dân đang quỳ, cực kỳ hưởng thụ loại khí thế quân lâm thiên hạ này.
Trong ánh mắt trầm đục của Bắc Linh vương bỗng nhiên tinh quang chợt lóe, đưa tay nói: “Bình thân!”
Đợi mọi người đứng lên lại suy kiệt hô: “Trẫm vì bệnh lâu không khỏi tự biết mệnh không kéo dài! Hôm nay riêng triệu tập mọi người chính miệng tuyên cáo thiên hạ, trẫm đem ngôi vị truyền cho. . . . . .”
An Cẩn Lạc phi thường đắc ý quét mắt mọi người dưới thành.
“. . . . . . Tam hoàng tử An Cẩn Du của Trẫm!” Bắc Linh vương lớn tiếng trường hô.
Toàn thành hoan hô.
Nụ cười của An Cẩn Lạc đông lại bên miệng, sắc mặt sát biến, cũng nhanh chóng quay đầu khuôn mặt vặn vẹo nhìn Bắc Linh vương đang mang theo ý cười thực hiện được ở trước mặt.
“Vạn tuế, vạn tuế, bệ hạ anh minh, bệ hạ anh minh. . . . . .”
“Ngươi này lão thất phu ——” Bộ mặt An Cẩn Lạc dữ tợn rống to, ngoan lệ đẩy lên, “Đi tìm chết đi ——”
Bắc Linh vương mang theo tươi cười nhắm mắt trong tiếng thét chói tai của mọi người rớt xuống tường thành. . . . . .