Người đi đường mã bất đình đề (ngựa không dừng chân) chạy tới biên quan, Tử Li mang theo thư tín của Bắc Linh vương từ đầu đến cuối cũng chưa từng mở ra, không phải y không muốn xem mà là thật sự tìm không ra thời gian, mười mấy ngày nay cơ hồ đều là ở trên lưng ngựa vượt qua, bọn họ không dám đi đường lớn chỉ có thể lấy đường nhỏ hẻo lánh, nhưng cho dù như vậy cũng vô pháp bỏ rơi Hắc y nhân truy kích bên đường. Bọn họ tựa như một đám cẩu cắn mông, luôn đuổi theo một đường tập kích chém giết! Mỗi khi qua lúc đó, Tử Li đã cảm thấy đặc biệt thả lỏng cùng hư thoát! Y là người hiện đại, y không thể thích ứng cái loại cảnh tượng đả đả sát sát huyết tinh đầy trời này! Chuyến đi này của bọn họ tổng cộng có bốn mươi ba người, sau mấy tràng đồ sát, hoặc bị thương hoặc tử vong cũng đã hao tổn mười một người, bọn họ cũng còn chưa tới biên giới Bắc Linh! Không phải bọn họ không đủ lợi hại, Tử Li nghe nói những hộ vệ này đã là tinh anh trong tinh anh mà Ngụy tướng quân chọn lựa ra! Này thật sự là bởi vì người của đối phương quá nhiều, bọn họ chống đỡ không được!
Tử Li tuy rằng thuật cỡi ngựa không tồi nhưng y không biết võ thân thể lại yếu nhược, cho nên bôn tẩu một ngày một đêm, rõ ràng giấc ngủ không đủ cộng thêm lo lắng hãi hùng, chẳng những làm cho tinh thần Tử Li không tốt mà mắt còn phiếm đen, hơn nữa càng làm cho y khổ không thể tả chính là sườn đùi bị yên ngựa chà sát đến huyết nhục mơ hồ, miệng vết thương phá da bám dính vào y phục, chỉ cần thoáng động liền đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa.
Mới đầu y vì không ảnh hưởng hành trình chỉ có thể cắn chặt răng không rên một tiếng, nhưng mỗi một lần ngựa bôn tẩu đều mang theo chấn động làm cho y như chịu khổ hình! Cuối cùng vẫn là An Cực Khanh phát giác bộ dáng y ở trên ngựa lung lay sắp đổ thập phần không thích hợp, tới gần nhìn thấy lập tức đen mặt, cấp tốc đem Tử Li lao đến trên tọa kỵ của mình, cũng phái người đến thành trấn phụ cận mua một chiếc xe ngựa. So với lúc kỵ mã, tốc độ của xe ngựa rõ ràng chậm hơn nhiều. Trải qua một phen cân nhắc, Ngụy Thần hạ lệnh đem hộ vệ còn lại chia làm hai tổ, một tổ kéo dài truy binh, một tổ bảo hộ bọn họ tiếp tục đi trước.
Nằm ở bên trong xe ngựa, Tử Li vì mình kéo chân mọi người mà cảm thấy hổ thẹn bất an đồng thời lại may mắn chính mình rốt cục thoát ly trận khổ hình.
“Dục tốc tắc bất đạt, tê —— ta bây giờ thực cảm nhận được hàm nghĩa trong đó!” Tử Li tựa vào đệm chăn tê tê hút lãnh khí nói.
An Cực Khanh dùng kéo cẩn thận cắt đi y phục dính trên miệng vết thương y, “Hiện giờ mời hiểu được đau đớn? Chịu không nổi cũng đừng bày đặt chống đỡ, nếu ngươi sớm mở miệng sẽ không biến thành bộ dáng hiện nay, chẳng những bản thân mình chịu đựng vất vả hơn nữa cũng chậm trễ hành trình của mọi người!”
Tử Li rất ủy khuất biển biển miệng (mếu máo), “A, đau a!”
“Đừng nhúc nhích, cẩn thận làm miệng vết thương nứt ra !” An Cực Khanh tức giận nói, “Kế tiếp phải thay ngươi tẩy trừ miệng vết thương.” Hiện giờ tình huống căn bản không có khả năng dừng lại dùng nước ấm, nhưng miệng vết thương của Tử Li lại chạm nước lạnh không được. Đang lúc khó khăn nên làm như thế nào, chỉ nghe An Cực Khanh xốc lên bức màn phân phó thị vệ đến bờ sông mang tới một gáo nước lạnh, tiếp theo từ trong bách dược tương (hòm thuốc) xuất ra một cái lọ chứa bạch sắc mạt trạng (bọt trắng), đổ ra một chút pha vào trong nước, chỉ thấy một chậu nước lạnh đến thấu xương bốc lên một trận khói trắng, dùng một ngón tay thăm dò cư nhiên đã biến thành ấm!
“Thật là lợi hại!” Tử Li cảm thán, “Cái lọ đựng dược gì?”
“Noãn tiêu phấn ta tự chế, ý nghĩa nằm trên mặt chữ, tối trọng yếu là nó chẳng những có thể tăng cao nước ấm mà còn có tác dụng tiêu độc!” An Cực Khanh lấy ra một bố khăn sạch sẽ thấm ướt định đưa đến phía trên miệng vết thương của Tử Li, “Sẽ có chút đau, kiên nhẫn một chút!”
“Ân!” Tử Li rất kiên định gật đầu, nhưng khi một khắc nước tiêu độc chạm đến miệng vết thương y liền nhịn đau không được kêu bắn lên.”Cái gì có chút đau, quả thực là kịch thống (đau quằn quại=])!” Nước tiêu độc ở trên vết thương của y phiếm bọt biển, nóng rát giống như có vô số tiểu đao từng chút cắt vào , lại không thể vươn tay đi sát, Tử Li đau đến hai mắt đẫm lệ lưng tròng không biết như thế nào cho phải!
“Đã xảy ra chuyện gì?” Ngụy Thần sớm ruổi ngựa tới gần thùng xe gõ cửa nhỏ hỏi.
“Ngươi tiến vào, nơi này cần ngươi hỗ trợ!” An Cực Khanh nhíu mày nói.
Ngụy Thần nhảy lên xe ngựa mở ra sương môn tiến vào, không gian không quá rộng bởi vì hắn tiến vào mà có vẻ thêm chật chội.
Tử Li đang che miệng vẻ mặt tái nhợt nằm ở trên ải tháp (tháp thấp), vạt áo y bào bị vén lên lộ ra hai cái chân tinh tế oánh ngọc, làn da không bởi vì mùa đông mà khô nứt ngược lại còn có vẻ thủy nộn như hài đồng! Bất quá thật sự là bởi vì loại trắng nõn tế nộn này mới khiến cho miệng vết thương bên chân sườn huyết nhục mơ hồ nghiêm trọng đến đáng sợ, đáng sợ đến dữ tợn, dữ tợn đến ngay cả Ngụy Thần tướng quân nhiều lần bị thương cũng hiểu được đau xót kia nhập đến nội tâm! (Húc mà thấy chắc tru lên…)
An Cực Khanh thấy Ngụy Thần tiến vào chỉ thản nhiên quét mắt liền chỉa chỉa vị trí đối diện ý bảo hắn lại đây, “Thay ta ấn , y lộn xộn như vậy ta căn bản không thể tẩy trừ!”
“Hoàng thúc, cũng không thể không cần tiêu độc a, trực tiếp thoa dược đi?” Tử Li đau đến môi run run cầu xin.
An Cực Khanh quay đầu lại nhìn y, “Tiêu độc có thể phòng ngừa miệng vết thương sinh mủ hơn nữa khỏi nhanh hơn, ngươi cũng muốn nhanh khỏi không chậm trễ mọi người không phải sao?”
Tử Li khó xử, mặc dù là nghĩ như vậy nhưng. . . . . . . Thật sự đau quá a, quả thực giống như ở trên miệng vết thương xát muối, không, có lẽ so với cái đó còn đau hơn!
“Vậy. . . . . . vậy cũng không ấn được không, ta không loạn động là được, thật sự không loạn động!”
“Nói là nói như vậy, nhưng lúc thật đau đớn ngươi sẽ khống chế không được. Không bằng để người ta ấn, nhanh tay đem miệng vết thương sát một lần!”
Tử Li thẳng run run, tiếp tục siết chăn nhỏ giọng kháng nghị, “Đau quá a, không cần tiêu độc, không cần tiêu độc!”
“Không cần tùy hứng!” An Cực Khanh ngưng mi, cầm lên bố khăn khủng bố đã hút no nước tiêu độc nói, “Ấn y!”
“Điện, điện hạ, ngài liền nhẫn nhẫn đi, đau dài không bằng đau ngắn!” Nói xong liền thật sự ấn lên cái chân Tử Li còn muốn rụt trở về.
“A ——” Tử Li lập tức cầm lấy gối đầu gắt gao đặt ở trên mặt mình, Hoành Húc đau quá. Ta đau quá! Đau chết ta —— (= =||||)
Rốt cục tẩy trừ xong, đợi cho thoa lên một tầng thuốc mỡ lành lạnh lại băng bó hảo, một thời gian ngắn sau Tử Li mới đưa mặt lộ ra khàn giọng nói: “Ta muốn uống nước!”
Liên tiếp vài ngày Tử Li đều ở bên trong xe ngựa nằm, miệng vết thương đã không còn đau, mỗi ngày đều đổi một lần dược, Tử Li thấy miệng vết thương đã kết vảy , nhưng theo nhau đến lại là ngứa khó chịu đến mức trong lòng y tựa như bị miêu trảo. Vì dời đi lực chú ý, Tử Li nhấc lên một góc mành nhìn ngoài cửa sổ.
Hoàng thúc đã dịch dung ngồi trên lưng ngựa, thần sắc trầm tĩnh mục quang lạnh nhạt, cho dù lúc này là dung mạo bình thường hắn cũng như ẩn thế cao nhân lộ ra khí chất thần bí khó dò không thể xem thường! Ngụy Tướng quân thì ở đằng trước mở đường, vẻ mặt trầm ổn nghiêm túc, chẳng qua khi quay đầu lại nhìn về phía hoàng thúc, ánh mắt lại ngay lập tức nhuyễn hạ như thế nào che giấu được biến hóa trong đó.
“Có việc gì thế?” An Cực Khanh đảo mắt nhìn thấy Tử Li đang vén rèm nhìn nơi này.
“Hoàng thúc, chúng ta hiện tại ở đâu? Còn có bao lâu mới đến biên quan?”
“Chúng ta đã tiến vào biên giới Bắc Linh, cách biên quan còn có trăm dặm đường, rất nhanh liền tới rồi!”
Tử Li trong lòng khẽ định!
“Buông mành đi, trời giá rét cẩn thận cảm lạnh!” An Cực Khanh nhắc nhở.
Buông màn, Tử Li quay về nằm trên tháp thở dài, tiếp theo chợt nhớ tới trong lồng ngực còn có phong thư chưa kịp xem.
Rút ra thư tín bị nhu đến nhăn nheo, thấy ngay trên mặt bốn tự “Ngô nhi thân khải (nhi tử của ta)“!
“Du nhi, đọc được thư chỉ sợ phụ hoàng đã sớm từ thế, bởi vì tình thế cấp bách, phụ hoàng chỉ có thể nói ngắn gọn. Tin tưởng Ngụy tướng quân đã cùng ngươi nói rõ về tai hoạ ngầm rung chuyển cục diện chính trị Bắc Linh, phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi càng nhiều chính là ở chỗ tính tình của ngươi không giống đại ca ngươi quái đản thô bạo thị huyết thành tính! Tuy rằng ngươi ở Sở Kinh làm chất nhiều năm, nhưng phụ hoàng vẫn như cũ nhớ rõ ngươi là một hài tử trí tuệ nhân thiện! Bản tính như thế, cho dù ngày mốt chịu qua cải biến cũng sẽ không thay đổi! Ngày khác ngươi đăng cơ vi vương, phụ hoàng chỉ cầu ngươi ổn định cục diện chính trị bảo vệ Bắc Linh giang sơn! Phụ hoàng truyền ngôi cho ngươi, đại ca ngươi tất cùng ngươi tranh chi, ngươi tuy có Ngụy tướng quân cùng mười một vạn vệ binh ủng hộ, nhưng vẫn không đủ, cho nên phía dưới phụ hoàng đã liệt ra những quan viên châu quận ngươi phải mượn sức, cầu được bọn họ ủng hộ. . . . . .” Tiếp theo là liên tiếp danh sách, cuối thư lại là một câu chúc phó (căn dặn), “Mọi quyết định gì cũng phải cùng Ngụy tướng quân thương thảo!”
Tử Li cất kỹ tín lại là một tiếng than nhẹ!