Chất Tử Điện Hạ

quyển 3 chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cành liễu lười nhác đung đưa, hạ hà (hoa sen) thướt tha xinh đẹp, gió nhẹ điểm điểm đưa tới hương thơm thản nhiên của ngọc liên, mặt nước gợn ba quang nổi lên lân quang ngân sắc của du ngư (cá bơi đùa). Một con âu lộ (cò bể) tuyết trắng hốt nhiên giương cánh, hai chân cao to tao nhã xẹt qua mặt hồ, lướt qua một lớp lá sen lại hiển thân ngân dài một tiếng đã hàm một cái đuôi ngân ngư nhỏ vừa.

Tử Li nằm ở trên đằng y điếm liễu nhuyễn chiên (ghế tựa lót len mềm bằng lông thú), con ngươi khép hờ hướng ra cảnh vật ngoài cửa sổ ngơ ngác xuất thần. Xuân Lam đứng ở một bên, dùng tiểu phiến (quạt) phẩy nhẹ ngọc bồn bên trong có khối băng, ánh mắt thường thường ở trên vẻ mặt giống như ngủ mà không phải ngủ của chủ tử băn khoăn một vòng.

Vài thị nữ mới đến cũng khó bắt đầu làm việc chỉ có thể cúi đầu đứng ở một bên, mĩ mục (đôi mắt đẹp) của Xuân Lam vừa chuyển, xem xét một thị nữ đứng gần hạ giọng nói: “Đi xem thử Minh Nguyệt tỷ tỷ có đến đây chưa? Đến giờ điện hạ uống dược rồi!”

“Dạ” Thị nữ kia nắm vạt váy nhẹ bước chuyển ra cửa.

Chỉ chốc lát sau liền thấy Minh Nguyệt thướt tha đi đến, đi theo sau chính là thị đồng đưa thuốc của thái y quán.

“Điện hạ, nên uống dược !” Minh Nguyệt nâng qua chén thuốc đi đến bên sườn ôn nhu nói.

Đôi mắt mê mang hơi hơi chuyển động, ánh mắt lơ đãng rơi xuống trên gương mặt tràn đầy lo lắng của Minh Nguyệt, sau đó lại thờ ơ dời đi.

“Điện hạ.. dược không đắng, bệ hạ dặn riêng thái y bỏ thêm cam thảo, nếu không được, còn chuẩn bị cho ngài mứt táo!”

“.. Ta không bệnh.” Thật lâu sau hắn mới chậm rãi mở miệng.

Minh Nguyệt than nhẹ, thật sự là không biết nên như thế nào mở miệng khuyên, tính tình điện hạ một khi quật lên thì dù mấy thớt ngựa cũng kéo không nhúc nhích, huống chi là nàng!

“Dạ, điện hạ không bệnh, bất quá đây không phải là dược chữa bệnh mà là dược điều trị thân mình!” Xuân Lam nhịn không được nói.

Tử Li khép nhanh miệng, đối với khuyên giải của hai người không bao giờ để ý tới nữa.

Đang lúc chủ tớ giằng co, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một đạo hắng cổ họng xướng từ: “Hoàng Thượng giá lâm!”

“Tham kiến bệ hạ!” bóng dáng minh hoàng từ bên cánh cửa đi vào, những người trong phòng lập tức nhất tề quỳ xuống.

“Miễn lễ.” Hoành Húc vung lên ống tay áo, lập tức đi đến trước mặt người nằm nghiêng ở đằng y, thu liễm một thân khí thế lạnh thấu xương phóng hoãn thanh âm nói, “Như thế nào, lại không chịu uống dược sao?”

“Đúng vậy, bệ hạ!” Thấy Tử Li không có nửa điểm muốn tiếp lời, Minh Nguyệt không thể không xen vào hồi đáp.

Hoành Húc ngồi xuống nâng dậy Tử Li, từ phía sau đưa y lãm vào trong ngực, tiếp nhận chén thuốc trong tay Minh Nguyệt, múc lên một muỗng đưa đến bên miệng y nói, “Ngoan, há miệng, uống thuốc mới có thể hảo!”

“Ta —— không —— bệnh.” Tử Li quay đầu nhìn chằm chằm hắn gằng từng chữ nói.

Đối mặt với thái độ tràn đầy khiêu khích của y, nội thị nguyên bản đi theo hắn thì không nói, nhưng là mấy người thị nữ vừa tới kia liền nhịn không được trong lòng run sợ một trận, còn chưa bao giờ có người nào dám kiến giá không hành lễ mà còn dám dùng loại giọng điệu này nói chuyện với bệ hạ, cho dù là phi tử hậu cung được sủng ái nhất cũng không dám có chút vượt quá.

Hoành Húc thần sắc chợt tắt, nhưng đối diện với gương mặt như đóa hoa lê mà hắn thương yêu, biểu tình lại nhịn không được dịu xuống, “Là sợ hãi uống dược thủy sao? Nếu như vậy thì thôi! Lẫm Đức, đem dược hoàn mới vừa rồi Lí thái y nghiên cứu chế tạo trình lên.”

“Dạ, bệ hạ.” Lẫm công công đã sớm ở một bên chờ sai phái vội vàng đem một lọ bạch ngọc trình lên.

“Tuy rằng dược hiệu kém, nhưng ăn cũng tốt hơn so với không ăn!” Hoành Húc đổ ra một viên không để cho từ chối đưa vào miệng y, cho dù Tử Li khép nhanh răng nanh, nhưng dược hoàn dính phải thóa mạt (nước miếng) hóa thành vị đắng làm cho Tử Li không thể không tiếp nhận chén nước hắn đưa đến uống xuống.

“Khụ khụ.” vì quá gấp nên Tử Li bị sặc ho khụ lên.

Hoành Húc vội vàng vỗ nhẹ lưng y.

Một tiểu thái giám ở cạnh cửa khom người đi vào tiến đến bên tai Lẫm Đức nói nhỏ vài câu, tiếp theo Lẫm Đức phất tay áo hồi bẩm: “Bệ hạ, Khánh Vương gia ở ngoài điện, la hét muốn gặp Bắc Linh điện hạ!”

Mặt Hoành Húc lộ vẻ không vui trầm giọng nói: “Trẫm không phải đã phân phó..”

Còn chưa nói xong liền nghe thấy thanh âm Hoành Khánh lớn giọng: “Tránh ra, còn ngăn đón cẩn thận bổn vương đem ngươi đá bay lên trời. Tiểu Du nhi, tiểu Du nhi, ta tới thăm ngươi đây! Vô thanh vô tức liền chuyển tới Hạ Hà cung này, hại ta đi Minh Dương Cung một chuyến công cốc!”

Hoành Húc nhíu mày trừng mắt Hoành Khánh đã lập tức xuất hiện ở cửa nói: “Ngươi thật sự là trở nên không có quy củ.”

“Ai nha, hoàng huynh, quy củ là người định, nào có đạo lý người thay đổi theo quy củ?” Hoành Khánh vô vị phất phất tay, sau đó vẻ mặt ủy khuất chạy đến trước mặt Tử Li, nắm lấy tay y nói, “Tiểu Du nhi, ngươi cũng thực nhẫn tâm, vừa đi chính là hơn một tháng, hoàng huynh không yết bảng tìm người, ta chỉ phải hảo âm thầm sai người tìm, nếu sớm đi tìm được ngươi cũng không cần ăn nhiều đau khổ như vậy..”

“Hoành Khánh!” Hoành Húc một tiếng quát mắng đánh gãy lời của hắn.

Hoành Khánh kinh ngạc quay đầu lại, thấy hoàng huynh sắc mặt âm trầm, đáy mắt lệ khí hiện rõ, này rõ ràng là dấu hiệu tức giận. Hoàng huynh cư nhiên đối với mình tức giận ! Đây là chuyện sau khi mẫu hậu qua đời không còn xuất hiện qua. Hắn kinh ngạc chột dạ không rõ.

Hoành Húc nhìn Hoành Khánh đang ngơ ngác nhìn mình, hoãn khẩu khí nói: “Nói ngươi không quy củ còn không nhận, có người lao thao ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi như vậy sao?”

Hoành Khánh luôn luôn thiếu tâm nhãn nghe y nhắc như vậy cũng thật sự cho rằng hoàng huynh là đang vì chuyện này mà tức giận, cho nên vội vàng biết sai “Nga” một tiếng, sau đó che miệng mình bế khẩu bất ngôn (ngậm miệng không nói), bất quá ánh mắt vẫn đang sáng quắc nhìn Tử Li trên mặt chẳng biết tại sao so với mới vừa rồi còn tái nhợt hơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio