Ngày / là sinh nhật của Lục Chúc Chúc.
Tối hôm đó, Lục Tuyết Lăng bàn bạc với Lục Chúc Chúc để ngày mai mời tất cả bạn bè của cô bé đến dự sinh nhật.
Đề xuất này bị Lục Hoài Nhu phản đối kịch liệt –
“Tổ chức tiệc tùng trong nhà á, đừng mơ!!!”
Lục Tuyết Lăng: “Ngày mai bà sẽ kêu người đến dọn bể bơi sau vườn, con nói mọi người đem đồ bơi đến nhé.”
Lục Chúc Chúc: “Bật đài phun nước nữa nha bà ơi!”
Lục Tuyết Lăng: “Ý kiến hay!”
Nhìn thấy hai người này hoàn toàn không để ý đến mình, Lục Hoài Nhu lại lên tiếng: “Có nghe tôi nói không? Tôi không đồng ý! Dám mời người đến thì chết chắc!”
Lục Tuyết Lăng: “Chúng ta phải mời thêm đầu bếp nữa, tổ chức tiệc buffet trong vườn nhé?”
Lục Chúc Chúc: “Có bánh kem không ạ?”
Lục Tuyết Lăng: “Đương nhiên là có. Bà đặt bánh kem tầng sang chảnh cho con rồi, đủ cho mọi người ăn luôn đấy nhé.”
Lục Chúc Chúc mừng rỡ: “Đã quá!”
Lục Hoài Nhu: “Có ai nghe tôi nói không? Tôi không đồng ý!”
Lục Tuyết Lăng: “Ngày mai con không được ngủ nướng, dậy sớm để bà cô chuẩn bị quần áo cho con nhé.”
Lục Chúc Chúc: “Dạ!”
Lục Hoài Nhu: …
Hello? Có ai đó không?
Có ai nghe tôi nói gì không?
Có bà cô ở đây, cho dù Lục Hoài Nhu phản đối kịch liệt thì cũng không có tác dụng gì.
Đều là họ Lục, nhưng Lục Hoài Nhu cảm thấy, anh là người hèn mọn nhất trong nhà.
Lục Tuyết Lăng đã chuẩn bị đầy đủ cho bữa tiệc sinh nhật lần thứ của Lục Chúc Chúc, để cô bé có một sinh nhật hạnh phúc nhất trong đời.
Sáng sớm, trước khi mặt trời lên, Lục Tuyết Lăng kéo Lục Chúc Chúc xuống giường, đến bàn trang điểm tết tóc cho cô bé.
Lục Chúc Chúc còn đang buồn ngủ, ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy tổ chức sinh nhật thật vất vả.
“Bà cô ơi, cho con ngủ thêm một chút nữa thôi.” Cô bé cầu xin.
“Không được!” Lục Tuyết Lăng nói ngay: “Lát nữa mọi người tới rồi, con không được lôi thôi.”
Lục Chúc Chúc ngáp một cái, thở dài như người lớn, “Social thật là mệt.”
Lục Tuyết Lăng vừa tết tóc vừa cười nói: “Ở lớp chọn có mấy ngày mà đã biết nói tiếng Anh rồi cơ á.”
“Không ạ, đây là câu thần chú của ba con đó.”
Lục Tuyết Lăng quay đầu hỏi Lục Hoài Nhu: “Em có gọi cho… ba mẹ con bé chưa?”
Lục Hoài Nhu dựa vào cửa, cũng ngáp một cái, nói: “Hôm qua Lục Tùy Ý nói sẽ tới, nhưng em không cho.”
Lục Tuyết Lăng quở trách: “Nó muốn đến sinh nhật con gái nó, sao em lại không cho!”
Lục Hoài Nhu mệt mỏi đứng dậy, lạnh nhạt đáp: “Đơn giản chỉ là mỗi khi nhìn thấy nó là em khó chịu.”
Lục Tuyết Lăng: …
Chuyện gì vậy!
Đối với Lục Chúc Chúc thì không thành vấn đề, dù sao thì bố mẹ cũng đã gửi tin nhắn cho cô bé, nói rằng họ sẽ tổ chức sinh nhật cho cô bé sau.
Hôm nay ba mẹ có đến hay không cũng không quan trọng, quan trọng là cô bé được ăn tận cái bánh sinh nhật, điều này mới là quan trọng!
…
Lục Tuyết Lăng đúng là người không có hoa tay, không biết tết tóc, hai bên không cân xứng nhau, sau khi chải chuốt, cô gái nhỏ cười trong đau đớn.
Lục Hoài Nhu không thể chịu đựng được nữa, cầm lấy chiếc lược, nắm lấy búi tóc mềm sẫm màu của cô gái nhỏ, cắn sợi dây chun, chải hai bím thành hai cái bánh sừng bò chỉ cô trong vài phút, gọn gàng, và cuối cùng xịt keo.
Lục Tuyết Lăng ngạc nhiên: “Ồ, không ngờ em trai chị còn biết tết tóc cho con gái cơ đấy.”
Lục Hoài Nhu liếc nhìn cô một cách chế giễu, “Giờ thì chị biết ai có tư cách làm cha mẹ chưa?”
“Hâm mộ.”
Đây là lần đầu tiên trong đời Lục Tuyết Lăng ngưỡng mộ em trai mình một cách chân thành.
Trước khi Lục Tuyết Lăng đến, bím tóc của Lục Chúc Chúc đều là do Lục Hoài Nhu thắt cho, lúc mới làm thì lộn xộn nhưng Lục Hoài Nhu là người rất coi trọng mọi việc anh làm nên anh rất chuyên chú, lên mạng tìm cách hướng dẫn để thắt tóc cho cô gái nhỏ.
Trợ lý Allen thở dài: “Chỉ là thắt tóc thôi mà, có cần phải tìm hiểu cụ thể như vậy không?”
Lục Hoài Nhu lại không nghĩ thắt tóc đơn giản như vậy, anh là người cầu toàn, cô gái nhỏ của anh đi ra ngoài phải sạch sẽ đẹp đẽ, tuyệt đối không được luộm thuộm.
Vậy là anh đã làm theo hướng dẫn học các kiểu thắt bím tóc cho con gái, mỗi ngày Lục Chúc Chúc đều được thay đổi kiểu tóc khiến các bạn nhỏ khác cũng phải ghen tị.
Lục Hoài Nhu buộc tóc cho Lục Chúc Chúc xong, cài một cái nơ nhỏ bên đầu cô bé: “Xong rồi đó.”
Lục Chúc Chúc rốt cuộc cũng tỉnh lại sau cơn buồn ngủ, ngắm nhìn bím tóc nhỏ trước gương, hài lòng nói: “Chúc Chúc đẹp!”
“Cũng đẹp.”
“Đẹp!”
Lục Hoài Nhu nói nhỏ bên tai Lục Tuyết Lăng, giọng nói cực kỳ hắc ám: “Không có tay nghề mà đòi thay thế em sao, chị nằm mơ đi!”
Lục Tuyết Lăng:???
Em nghĩ nhiều rồi đó???
Chín giờ sáng, các bạn nhỏ lần lượt đến nhà, Lục Chúc Chúc mặc váy công chúa, đứng ở cửa như bà chủ đón khách vào.
Lục Hoài Nhu và Lục Tuyết Lăng đeo khẩu trang, đứng trên tầng . Càng tránh giao tiếp thì càng tốt.
Các phụ huynh đưa con đến cũng được Allen mời uống trà, trò chuyện ăn vặt trong phòng khách.
Lục Chúc Chúc không mời nhiều người, chỉ có Trương Hổ, và bạn thân Tưởng Thanh lâm.
“Lục Chúc Chúc, nhà cậu lớn thật đó! Đẹp nữa!” Tưởng Thanh Lâm bán tín bán nghi nhìn căn nhà to lớn của Lục Chúc Chúc: “Mình tưởng nhà cậu nghèo lắm cơ.”
“Đây là nhà của ông nội mình, nhà của ba mình không lớn như vậy đâu.”
“Thật sự muốn mời Ninh Dung Nhi đến đây xem thử, để coi cậu ta có dám chê cậu nghèo nữa không!”
“Mình không mời cậu ấy đâu!”
Lục Chúc Chúc đưa bạn bè ra sân vườn, trong sân có những giàn hoa trang trí màu trắng, bàn tiệc buffet được bày biện với nhiều món ăn nhẹ và tráng miệng đẹp mắt.
Ngay sau đó, Triệu Tư Gia nhà bên cạnh cũng đến, Cảnh Triết đi theo sau, tay cầm bánh quy sữa mà Triệu Tư Gia tự tay làm.
“Chào dì Triệu!” Lục Chúc Chúc vội vàng chào hỏi: “Oa, hôm nay anh Cảnh Triết đẹp trai quá!”
Cảnh Triết mặc một bộ đồ vest vừa vặn, trên cổ có thắt một chiếc nơ nhỏ màu đỏ, cậu bé mũm mĩm nghe Lục Chúc Chúc khen thì tinh thần phấn chấn lên.
“Lục Chúc Chúc, sinh nhật vui vẻ!”
Cậu đưa cho Lục Chúc Chúc một hộp bút máy có dây ruy băng.
“Cảm ơn anh Cảnh Triết!” Lục Chúc Chúc mở hộp, hưng phấn nói: “Em chưa bao giờ dùng bút máy luôn đó.”
Triệu Tư Gia cười: “Cái này là Cảnh Triết tự mình mua bằng tiền của anh đó, Con sắp lên lớp rồi, sẽ sớm được dùng thôi.”
“Em cảm ơn anh Cảnh Triết!” Lục Chúc Chúc nhìn phía sau bọn họ, hỏi: “Anh Cảnh Tự đâu rồi ạ?”
“Sáng sớm đã chạy ra ngoài rồi.” Cảnh Triết giải thích, “Anh không biết em ấy đi đâu, đợi lâu quá cũng không thấy về nên anh và mẹ đi trước.”
“Thì ra là vậy.” Lục Chúc Chúc hơi mất hứng: “Không sao cả, chúng ta sẽ để lại cho anh ấy một miếng bánh.”
Cảnh Triết: “Thật ra, Cảnh Tự không thích ăn ngọt.”
Không thấy Cảnh Tự đã làm cho Lục Chúc Chúc thấy khó chịu, nhưng Cảnh Triết nói vậy thì cô bé lại càng khó chịu hơn: “Không, không sao cả, vậy thì quên đi.”
Allen thắp nến trên bánh, để Lục Chúc Chúc ngồi trên ghế cao, chuẩn bị ước rồi thổi nến.
Cảnh Tự lon ton chạy vào vườn sau sân, lồng ngực nhỏ nhấp nhô, tựa hồ rất mệt.
Lục Chúc Chúc sáng mắt —
“Anh đến rồi!”
Cảnh Tự thở còn chưa đều, áo phông trên gười cũng đã bị bẩn, như bị lấm lem bùn đất, nhìn có chút xấu hổ.
Triệu Tư gia ngạc nhiên: “Cảnh Tự, sao con lại thành thế này?”
Cảnh Tự cầm một chậu hoa hồng nói: “Buổi sáng con đến vườn ông Lưu giúp ông trồng hoa, ông tặng cho con chậu hoa hồng này.”
“Thật là… Con bẩn hết rồi, về thay quần áo đi rồi quay lại đây.”
Cảnh Tự liếc nhìn Lục Chúc Chúc, nhẹ nói: “Con sợ trễ.”
Lục Chúc Chúc vội vàng nhảy khỏi ghế cao chạy đến chỗ Cảnh Tự, có chút ngượng ngùng, dè dặt nói: “Anh Cảnh Tự, chậu hoa hồng đẹp lắm.”
Những hoa hồng màu hồng, và có một số hoa hồng xanh tươi tốt, một số đang nở rộ, một số vẫn còn là nụ.
Lục Chúc Chúc thích lắm, sờ không thôi.
Tất cả bạn bè vây quanh và nhìn vào chậu hoa hồng—
“Lần đầu tiên mình thấy mấy bông hồng này đấy! Đẹp thật!”
“Thật kỳ lạ hiếm thấy!”
Cảnh Triết lên tiếng: “Anh nhìn thấy mấy bông hoa này trong vườn ông Lưu rồi. Một cây rất đắt, bán cho em nguyên một chậu chắc cũng không rẻ gì.”
Triệu Tư Gia cười nói: “Cho dù đắt hay không thì cũng là tiền tiêu vặt của hai anh em, đều giống nhau cả, không cái nào đắt hơn cái nào.”
Cảnh Tự không trả lời.
Nhưng Lục Chúc Chúc biết Cảnh Tự không có tiền tiêu vặt, vì hai ngày trước, cậu đã lấy số tiền đó mua hết socola cho cô bé rồi.
Cô bé nhìn thấy cậu dính bẩn thì đoán chắc cậu sáng sớm đã ra vườn hoa tìm cách giúp đỡ người khác, sau đó trở về mang theo chậu hoa này.
Anh Cảnh Tự luôn như vậy, muốn thứ gì nhất định phải có.
“Cảm ơn anh Cảnh Tự, em thích hoa của anh lắm.”
Cảnh Tự nhàn nhạt đáp: “Không có gì.”
Trong đám trẻ, không biết là ai đã hét lên: “Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu!”
“Đúng vậy!” Tưởng Thanh Lâm gật đầu: ““Hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, Lục Chúc Chúc, hôm nay cậu được tặng tình yêu đó!”
Người lớn nghe vậy thì cười lên.
Vẻ mặt Cảnh Tự bình tĩnh nhưng bên tai lại đỏ lên, “Anh không biết, nhưng anh nghĩ hoa này rất đẹp, con gái ai cũng thích hoa mà.”
Triệu Tự Gia là một người mẹ nhưng lại dẫn đầu cười nói: “Ồ, không biết Cảnh Tự nhà ta thấu hiểu con gái từ khi nào ấy nhỉ?”
Cảnh Tự bối rối, cậu liếc nhìn mẹ mình ra hiệu để bà đừng nói nữa.
“Tình yêu gì đâu ạ?” Lục Chúc Chúc vỗ vai Cảnh Tự: “Anh Cảnh Tự không có ý đó đâu! Mọi người không trong sáng gì cả!”
Cảnh Tự thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe cô gái nhỏ nói: “Ý của anh Cảnh Tự là muốn tặng anh cho em đúng không, anh Cảnh Tự.”
Cảnh Tự càng không thể bình tĩnh: “Ai nói anh có ý này!”
“Vậy tại sao anh lại tặng em hoa hồng.”
Cảnh Tự mím môi, không biết giải thích sao.
Tặng hoa hồng nhỏ cho cô bé, đúng là như vậy.
“Được rồi, từ nay về sau, anh Cảnh Tự sẽ là anh trai của em.”
“Anh trai?”
“Dạ.”
Cảnh Tự thở phào nhẹ nhõm, yên lặng gật đầu, đồng ý cái danh này.
Lục Chúc Chúc đương nhiên rất vui vẻ, nắm lấy tay cậu: “Vậy sau này anh nhớ tốt với em nha.”
Cậu nghiêm túc trả lời: “”Anh sẽ đối xử tốt với em.”
Mọi người vây quanh Lục Chúc Chúc, hát chúc mừng cô bé, rồi cùng nhau thổi nến, chia nhau những miếng bánh kem.
Mấy bạn nhỏ dính đầy kem trên mặt, giống như những con mèo mướp nhỏ, cười ngây ngô.
Trương Hổ hỏi Lục Chúc Chúc: “Hôm nay là sinh nhật cậu sao lại không thấy ba mẹ cậu?”
Lục Chúc Chúc giải thích: “Ông nội không cho họ đến.”
“Sao thế?”
“Bởi vì họ làm ông nội tức giận.”
Tưởng Thanh Lâm nói: “Ông nội cậu xấu tính quá!”
Lục Chúc Chúc nhìn Tưởng Thanh Lâm: “Cậu có chắc là muốn nói những lời này với ông nội mình không?”
Tưởng Thanh Lâm cong môi: “Đương nhiên, nếu mình có một ông nội xấu tính như vậy thì mỗi ngày mình phải cãi nhau với ông mới được!”
“Mình nhớ lúc trước nói về Lục Hoài Nhu đánh nhau với paparazzi cậu không nói như vậy, Cậu nói đấy là có sức hút.”
“Sao mà so sánh được! Lục Hoài Nhu khi đánh nhau thì quyến rũ,còn những người khác là vì xấu tính! Hừ hừ!”
Lục Chúc Chúc: …
Đồ tiêu chuẩn kép, sớm muộn gì cũng sẽ hối hận.
Đúng lúc này, Lục Chúc Chúc nhận được điện thoại của ba, bảo cô bé lén ra sân sau, đừng nói với ai.
Một mình Lục Chúc Chúc đi ra sân sau, thấy mẹ Đường Thiển đang núp sau bức tường cao với chiếc bánh sinh nhật to.
“Chúc Chúc, bé cưng, ba mẹ tổ chức sinh nhật cho con này!”
Lục Chúc Chúc kêu lên, phấn khích chạy đến: “Mẹ, mẹ đến rồi! Ba đâu ạ?”
“Ba con ở dưới.”
Lục Chúc Chúc quỳ xuống, nhìn qua lỗ khoét trên bức tường đá, thấy ba đang cõng mẹ bên dưới, nếu không, với chiều cao của mẹ, mẹ sẽ không thể chạm tới bức tường đá.
“Cửa sân trước mở mà, ba mẹ vào đi.”
“Không không, ba không dám làm ông nội tức giận nữa.”
Lục Tùy Ý vẫn khá sợ Lục Hoài Nhu, khiêm tốn nói: “Ba mẹ hát chúc mừng sinh nhật con xong rồi đi ngay, đừng để ông biết nhé.”
“Dạ.”
Lục Chúc Chúc bước đến với chiếc ghế nhỏ, bước lên đó và lắng nghe ba mẹ cô hát cho cô nghe.
Đường Thiển nhìn cô gái nhỏ ăn mặc như công chúa, đôi mắt của cô có chút đỏ không thể giải thích được.
Trước đây, khi Lục Chúc Chúc còn ở với ba lục Tùy Ý, cô không biết rằng con gái lại lớn đến vậy, khi muốn gặp thì gặp, không muốn thì giao cho ba nó, cảm thấy mình thật nhẹ nhõm.
Nhưng bây giờ, khi đã ký hiệp ước, không có sự đồng ý của Lục Hoài Nhu thì cô không thể gặp con gái mình, khó có thể đưa cô bé đi ăn KFC.
Con người ta chỉ biết trân trọng thứ gì đó khi đã đánh mất nó.
Lúc này, thấy Lục Chúc Chúc sống tốt ở nhà ông nội như vậy, cô nghĩ mình không có tư cách làm mẹ.
“Chúc Chúc, hôm nay con vui không?”
“Vui lắm ạ, con mời nhiều bạn bè tới nhà lắm.”
“Tốt rồi.” Đường Thiển vỗ Lục Tùy Ý ở dưới thân, “Này, đừng lắc!”
Lục Tùy Ý hét lên, “Tôi không chịu được nữa! Cô nặng quá đấy!”
“Tôi nặng à? Có nhầm hay không, tôi chưa đến kg đâu nhé!” Đường Thiển nói với Lục Chúc Chúc, “Bé con, mau ăn bánh đi, mẹ phải đi ngay.”
Cô nức nở nói.
Mặc dù Lục Chúc Chúc đã no nhưng không muốn làm mẹ buồn, cô bé dùng thìa múc bánh lên —
“Ngon lắm mẹ ạ.”
“Tốt quá!”
Lục Tùy Ý cuối cùng cũng đặt Đường Thiển xuống, xuyên qua hàng rào, hai người bất lực nhìn Lục Chúc Chúc: “Chúc Chúc, con ngoan ở nhà ông nội, ba mẹ sẽ tìm cách đưa con về.”
Lục Chúc Chúc do dự, thì thầm: “Ông nội nói, trừ khi hai người kết hôn thì mới để cho con đi.”
Lục Tùy Ý và Đường Thiển nhìn nhau: …
“Không.” Lục Tùy Ý cau mày: “Ba tôi cũng quản rộng quá.”
“Đúng vậy, ai mà thèm gả cho anh!”
“Ai thèm cưới cô!”
“Vậy thì không còn cách nào nữa.” Lục Chúc Chúc nhún vai: “Con chỉ có thể sống với ông nội, ba mẹ về nhà nhanh đi, sau này đừng có đến gặp con, nếu không ông nội sẽ càng tức giận.”
Lục Chúc Chúc nói xong, xoay người rời đi không chút lưu tình.
Lục Tùy Ý vội vàng ngăn cô bé lại: “Này Chúc Chúc, không phải là không còn cách, ba miễn cưỡng cưới người phụ nữ này cũng không phải là không thể.”
“Này Lục Tùy Ý!”
Lục Chúc Chúc nhìn Đường Thiển, Đường Thiển nhíu mày, “Mẹ… mẹ nghĩ lại rồi, dù sao kết hôn là quan trọng…”
“Thôi, hai người nghĩ kỹ đi rồi hẵng gặp con!”
Lục Chúc Chúc vui vẻ đi vào, không ngờ đụng phải Lục Hoài Nhu, “Ông… ông nội…”
“Ông đây có nói nếu kết hôn thì họ sẽ đưa con về?”
“Ưm…” Lục Chúc Chúc sợ hãi nhìn anh, lương tâm cắn rứt: “Cái đó… Anh Cảnh tự gọi con! Con vô đó trước nha!”
“Còn dám!” Phía sau, Lục Hoài Nhu quát to: “Cho bọn họ chết đi!”
Lục Tuyết Lăng phẩy quạt, nhàn nhạt nói: “Xem ra không phải là con bé không thể sống thiếu em, mà là càng ngày em càng không thể rời xa con bé.”
“Em không thể sống thiếu nó?” Lục Hoài Nhu không chịu thừa nhận: “Đùa à, con bé hư thúi đó.”
“Vậy tại sao em không để nó đi?”
“Bởi vì em là Lục Hoài Nhu!” Lục Hoài Nhu suy nghĩ, dường như lý do này không quá hợp lý, anh thêm vào: “Dù sao em cũng chăm sóc Lục Chúc Chúc tốt hơn.”
“Chậc, em có biết nấu ăn đâu.”
Lục Hoài Nhu nói một cách không thuyết phục: “Nếu không thích thì mời chị đi cho.”
“Đuổi chị đi?” Cô bước đến gõ vào đầu Lục Hoài Nhu: “Chị là chị gái em đó! Đừng quên ba mẹ đã dạy em phải tôn trọng, bảo vệ, nghe lời chị như thế nào!”
Lục Hoài Nhu ôm đầu, cảm thầy buồn chán, mắng Lục Chúc Chúc: “Nhóc con, lại đây!”
Lục Chúc Chúc dính đầy bánh, chạy về phái Lục Hoài Nhu, “Ông nội, có chuyện gì vậy ạ!”
“Có muốn ăn hạt dẻ rang không?”
Lục Chúc Chúc ôm lấy cái bụng tròn trịa, suy nghĩ một chút rồi gật đầu chờ đợi.
Nhưng mà, Lục Hoài Nhu gõ lên trán Lục Chúc Chúc.
Lục Chúc Chúc bị mất cảnh giác, hét lên: “Lục Hoài Nhu! Ông làm gì vậy!”
“Lục Chúc Chúc, con có biết gia quy của nhà họ Lục chúng ta là gì không?”
Lục Chúc Chúc lắc đầu.
“Kính trọng ông nội, bảo vệ ông nội, nghe lời ông nội, nhớ chưa?”
Lục Chúc Chúc: …