Xuống máy bay, cả nhóm Quý Thư Ngôn chia tay Trang Trình Quân, nhà Trang Trình Quân không cùng một quận với khách sạn họ đặt, lúc chia tay, anh ta còn mời cả nhóm Quý Viên đến nhà làm khách.
Quý Viên tiếc nuối lắc đầu, “Lần sau nhé đàn anh, khách sạn và hành trình của bọn em đều xếp xong hết cả rồi.”
Trang Trình Quân cũng không ép nữa, “Vậy gặp lại ở trường nhé.”
Anh ta cũng cùng Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp chào tạm biệt, lên một chiếc taxi đang xếp hàng trước sân bay.
Vì ngày đầu tiên Quý Viên đã muốn đến công viên giải trí quy mô lớn mới khai trương ở Sùng Châu, nên Quý Thư Ngôn trực tiếp đặt khách sạn bên cạnh công viên giải trí, để ngày mai thuận tiện ra vào.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Anh đặt một căn riêng, hai phòng ngủ và một phòng khách, anh và Quý Viên sẽ ở một phòng, Đoàn Chấp một mình một phòng.
Anh tắm rửa xong đi ra, tóc còn chưa khô hết, giọt nước theo cần cổ trượt xuống, bước đến gần thấy Quý Viên vẫn đang nghiên cứu bản đồ công viên giải trí, nói đùa, “Lớn tồng ngồng rồi mà vẫn thích mấy thứ này à.”
Quý Viên mặc đồ ngủ hình gấu trúc, mũ đen trắng phủ lên đỉnh đầu, nhìn từ xa giống như một cái bánh gạo nếp. Cậu kháng nghị, “Công viên giải trí kiểu này chỉ dành cho người lớn chơi thôi, đâu phải là chú chưa từng đến đâu.”
Quý Thư Ngôn ngồi xuống, “Quả thật sau hai mươi tuổi chú có đến nữa đâu, đều dành hết thời gian cho cháu rồi.”
Anh thuận tay lấy sổ tay hướng dẫn khu vui chơi lật xem, thấy so với mấy năm trước, khu vui chơi bây giờ được mở rộng hơn rất nhiều, các hạng mục nhiều đến mức khiến người ta hoa hết cả mắt, cũng không biết Quý Viên một ngày có thể chơi hết được không.
Anh thuận miệng hỏi Đoàn Chấp ngồi bên cạnh, “Cậu cũng thích đi công viên giải trí à?”
Đoàn Chấp do sự, “Thật ra cháu cũng không đến đó nhiều lắm.”
Thấy Quý Thư Ngôn đang ngẩng đầu nhìn mình, Đoàn Chấp cười cười, “Lúc còn nhỏ thì không có ai đi cùng, một mình chơi thì thấy rất chán, sau khi học trung học mới cùng bạn học đến đó vài lần.”
Quý Thư Ngôn khẽ cau mày.
Không có ai đi cùng, những lời này thật ra có rất nhiều cách giải thích, nhưng khi đặt trên người Đoàn Chấp, có thể chính là ý trên mặt chữ. Anh và Đoàn Chấp quen biết cũng hơn nửa năm, chưa từng thấy cha mẹ Đoàn Chấp gọi điện thoại cho hắn bao giờ, thỉnh thoảng có điện thoại thì cũng là cô của hắn gọi, những người khác trong nhà dường như đã mất tích, không có ý hỏi thăm hắn.
Trước kia anh cũng nghe Đoàn Chấp nhắc qua, khi còn bé người chăm sóc Đoàn Chấp, đa phần đều là bảo mẫu.
Quý Thư Ngôn lau tóc, không khỏi có chút mềm lòng.
Anh đặt bản đồ công viên giải trí xuống, “Vậy hai đứa xem đi, nếu không đủ thời gian, thì chơi thêm một ngày nữa cũng được. Chú đi ngủ trước đây.”
Quý Viên và Đoàn Chấp cùng nhau ngẩng đầu nhìn anh, Quý Viên hỏi, “Sao chú ngủ sớm thế?”
Quý Thư Ngôn ngáp một cái, “Cháu tưởng chú còn ở cái tuổi dồi dào tinh lực như mấy đứa à, buổi sáng chú vẫn phải làm trong bệnh viện, cả buổi chiều đều dành cho việc di chuyển, mệt đến mức không muốn làm gì nữa rồi.”
Anh xua tay với hai người đó, rồi đi thẳng về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Quý Viên giống như cái đồng hồ báo thức nhỏ, bảy giờ rưỡi đã bật dậy từ trên giường, gọi Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp dậy, hào hứng muốn đến công viên giải trí để dự lễ khai trương.
Quý Thư Ngôn đánh răng trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, Đoàn Chấp đứng bên cạnh, mà Quý Viên đã ở trong phòng khách thu dọn đồ vào trong một cái ba lô nhỏ, không biết trong đó chưa bao nhiêu nhu yếu phẩm nhưng đồ ăn vặt thì nhét đầy nửa túi, như thể một đứa nhỏ đang chuẩn bị cho chuyến du xuân.
Quý Thư ngôn bật cười, lắc đầu, phun ra một đống bọt.
Thu dọn đồ đạc xong, ba người cùng nhau xuống lầu ăn sáng rồi đi công viên giải trí.
Công viên giải trí này mới khai trương, đang trong thời gian cao điểm của ngày Quốc khánh, trong công viên có thể coi là biển người đông đảo, di chuyển rất khó khăn, tuy Quý Viên đã mua vé trước, mỗi hạng mục đều có thể chơi nhanh qua một lần, nhưng du khách thật sự quá đông, người xếp hàng chơi cũng xếp thành một con rồng nhỏ.
Quý Thư Ngôn xếp hàng đến bực cả mình.
Anh không phải là thiếu kiên nhẫn, nhưng rất sợ nóng, tuy tháng mười đã bước sang thu, nhưng mặt trời vẫn chói chang, hàng ngũ dài đến mức nhìn không thấy điểm cuối, khách du lịch tuy rằng đều có ý thức xếp hàng chờ đợi, nhưng lúc di chuyển lại không tránh khỏi việc đẩy tới đẩy lui, trong không khí trộn lẫn toàn là mùi mồ hôi, tiếng nói chuyện ồn ào, cánh tay của một người xa lạ không cẩn thận dán lên người.
Tất cả mọi thứ đều khiến anh khó chịu.
Quý Thư Ngôn bình tĩnh quay mặt lại, lấy mu bàn tay che miệng, cau mày, cố gắng chịu đựng cơn đau quặn thắt trong dạ dày một cách khó khăn.
Anh thấy mình sắp nôn ra, không khí ngoài trời còn tồi tệ hơn nhiều so với môi trường khép kín trong bệnh viện.
Đoàn Chấp thấy anh không ổn, đỡ lấy, “Chú sao thế?”
Quý Thư Ngôn không nói gì, chỉ lắc đầu.
Đoàn Chấp hơi khom lưng, nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng bệch của Quý Thư Ngôn trong chốc lát, “Có phải có quá nhiều người, chú thấy không thoải mái không?”
Hắn biết Quý Thư Ngôn không thể chịu được cái nóng oi bức, nhất là giữa một đám người chật chội như vậy.
Quý Thư Ngôn cũng không cố gắng bướng bỉnh, gật đầu, trầm giọng nói: “Không sao, lúc nữa là ổn thôi.”
Bây giờ bọn họ đang ở giữa đám đông, ở một vị trí mà họ không thể thoát ra, cũng không thể quay lại chỗ cũ.
Đoàn Chấp đứng thẳng dậy, một tay kéo Quý Thư Ngôn đến bên cạnh mình, đđể anh đứng sát bên ngoài, còn bản thân thì chắn ở phía bên kia, cố gắng tách anh ra khỏi đám đông càng xa càng tốt.
Sau đó hắn lấy ra một cái quạt nhỏ cầm tay và một thanh bạc hà từ trong túi.
Hắn đưa thanh bạc hà kia cho Quý Thư Ngôn, đồng thời bật chiếc quạt nhỏ, tuy sức gió không lớn, nhưng vẫn thổi tan không khí nặng nề trong khu vực nhỏ này.
“Đặt thanh bạc hà dưới mũi sẽ tốt hơn.” Đoàn Chấp nói.
Quý Thư Ngôn vặn nắp cái thanh bạc hà này ra, mùi bạc hà tràn ra, theo không khí tiến vào trong phổi, xua đi không khí bị vẩn đục này, khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.
Khá là hữu ích.
Quý Thư Ngôn nhìn kỹ thanh bạc hà nho nhỏ, ngẩng đầu nhìn Đoàn Chấp, “Sao cậu lại mang theo cái này vậy?”
Đoàn Chấp cắn môi dưới, “Đây không phải đồ cần thiết đi du lịch ạ, vừa nhìn chú đã biết là thiếu kinh nghiệm sống.”
Quý Thư Ngôn không phản bác, mấy năm nay anh ra ngoài đều là vì đi công tác, việc cơm áo gạo tiền tất nhiên đều đã có trợ lý giúp đỡ xử lý, quả thật không từng nghĩ đến những chuyện như vậy.
“Cảm ơn.” Anh nói với Đoàn Chấp.
Anh hít mùi bạc hà mát mẻ dưới mũi, chóng mặt cũng đỡ hơn rất nhiều, dựa vào lan can nhìn Đoàn Chấp một cách kỳ lạ.
Đoàn Chấp vừa nhìn đã biết là một đại thiếu gia sống trong an nhàn sung sướng, tuy rằng tiền ăn mặc rất khiêm tốn, nhưng giá trị thì không nhỏ, một chiếc đồng hồ tùy tiện trên tay đều bằng tiền lương mấy năm của người khác. Nhưng Đoàn Chấp lại rất nhẹ nhàng và kiên nhẫn trong mọi tình tiết, dù ở khách sạn lần trước hay lần này, đều có một sự trưởng thành và đáng tin cậy khác hẳn với vẻ bề ngoài của hắn.
Đoàn Chấp không chú ý tới Quý Thư Ngôn đang suy nghĩ cái gì, hắn lại lấy từ trong túi ra một thanh bạc hà khác, gọi Quý Viên đang đứng trước đó mấy người.
Vừa rồi lúc tiến vào bởi vì dòng người đông đức, Quý Viên đã tách khỏi bọn họ, cách nhau gần một mét.
Ngay khi Quý Viên quay đầu lại, một vật hình tròn rơi xuống trước mặt cậu, cậu luống cuống tay chân bắt lấy, đợi thấy rõ đó là gì, cảm thấy rất vui mừng.
“Cảm ơn anh Đoàn.” Quý Viên xua xua tay, “Anh chính là ân nhân cứu mạng của em, rõ ràng em đã mua, thế mà lại quên ở khách sạn.”
Quý Thư Ngôn: “…”
Cả hai đều hai mươi tuổi, sao lại khác biệt lớn như thế.
Nhờ chiếc quạt nhỏ và thanh bạc hà của Đoàn Chấp, còn có cả nước chanh đông lạnh được hắn mua cho, Quý Thư Ngôn coi như sống sót để chống đỡ qua ngày.
Trong công viên quá nhiều hàng mục, một ngày chắc chắn không chơi được hết, nhưng Quý Viên đã chơi hết những thứ cậu hứng thú.
Bữa tối cũng được giải quyết trong công viên, bên cạnh con phố cổ tích, tất cả các tòa nhà cổ kính theo phong cách châu Âu, ở khắp mọi nơi đều có thể nhìn thấy các nhân vật hoạt hình mặc quần áo búp bê sang trọng đang đi diễu hành xung quanh.
Quý Thư Ngôn một người cũng không nhận ra được, Quý Viên lại nhận ra rất nhiều, “Đó là Porgy(), đó là Na Na(), còn đó là Mộng Mộng().”
(): Nhân vật chính trong “Xếp hạng các vị vua”.
(): Nhân vật chính trong tiểu thuyết cùng tên năm của Émile Zola
(): Nhân vật chính trong “The Queen of the Bag”.
Mà trong mắt Quý Thư Ngôn, đó chỉ đơn giản là vịt, chuột và con heo màu hồng.
Nhưng là một phụ huynh cởi mở, cho dù con mình đã vượt quá tuổi để xem những thứ này, nhưng anh vẫn phối hợp gật đầu, không ngần ngại khen ngợi, “Ừm, rất đáng yêu.”
Nghe chẳng có tí xíu sự quan tâm nào.
Quý Viên cũng không thèm để ý, ôm con vịt trắng điên cuồng chụp ảnh chung.
Đoàn Chấp không có hứng thú với những con búp bê sang trọng này, nhưng vẫn tiếp tục nghiên cứu đống đồ lưu niệm trong tủ kính, còn đẩy cửa bước vào.
Quý Viên cảm thấy kì lạ, không ngờ trên con đường này có thứ khiến Đoàn Chấp cảm thấy hứng thú.
Nhưng ngay sau đó cậu đã biết câu trả lời.
Đoàn Chấp mang theo hai cái bờm tóc nhung đi ra, đội một cái lên đầu Quý Viên,cái còn lại —— Quý Viên ngược lại hít một hơi khí lạnh, thấy Đoàn Chấp lớn mật đeo trên đầu chú của cậu.
Quý Thư Ngôn vẫn đang uống nước chanh, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị đeo bờm hình tai, anh sửng sốt một giây, mới lạnh lùng nhìn Đoàn Chấp, “Muốn chết à?”
Đoàn Chấp cười tủm tỉm giơ điện thoại lên, “Đừng hung dữ như vậy chứ chú Quý, rất hợp với chú mà.”
Lời này cũng không phải là do hắn mang theo bộ lọc, hắn mua một đôi tai mèo màu đen, da Quý Thư Ngôn vốn đã trắng nõn, xinh đẹp, mắt phượng xinh đẹp quyến rũ, đôi tai mèo con màu đen được đeo trên đầu, càng tăng thêm phần vui tươi và hấp dẫn, như thể một con mèo đen xinh đẹp hóa thành hình người, cao ngạo, lạnh lùng nhìn nhân loại ngu xuẩn.
Đáng tiếc, cảnh này kéo dài không được bao lâu, Quý Thư Ngôn vô cảm tháo bờm tóc xuống, đội lên đầu Đoàn Chấp, “Nếu cậu thích thì tự đeo đi.”
Nói xong, anh quay người đi vào quán tìm chỗ ngồi.
Thật đáng tiếc, Đoàn Chấp ở trong lòng thở dài, cũng may hắn nhanh tay chụp được một tấm ảnh.
Hắn lưu liền một lúc tám ảnh, Quý Viên ở bên cạnh tán thưởng, “Anh Đoàn, anh dũng cảm thật đấy, người đã từng làm vậy với chú tôi trước đây, cỏ trên mộ chắc cũng cao ba mét rồi.”
Đoàn Chấp cất điện thoại di động đi, “Thật à? Vậy xem ra tôi vẫn có chút địa vị trong lòng chú của cậu, ít ra chú ấy cũng không nỡ giết tôi.”
Nói xong, hắn cầm theo bờm tai nhồi bông vào nhà hàng.
Chỉ để lại Quý Viên mờ mịt tại chỗ, hoàn toàn không hiểu được logic của tên cường đạo này.