Cháu Kiềm Chế Xíu Đi

chương 59: phiên ngoại 1: gặp mặt cha mẹ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lần đầu tiên Quý Thư Ngôn dẫn Đoàn Chấp về ra mắt cha mẹ là vào mùa hè năm nay.

Ngay từ đầu anh đã không nói cho Đoàn Chấp biết cha mẹ anh đã biết quan hệ của bọn họ, về sau mới chậm rãi cùng Đoàn Chấp nói chuyện: "Gần đây có thể ba mẹ anh muốn gặp em."

Đoàn Chấp đang nằm trên sô pha đọc sách, nghe thấy vậy suýt chút nữa đánh rơi sách xuống mặt.

Phản ứng đầu tiên của hắn là cho rằng Quý Thư Ngôn đang nói đùa, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt điềm nhiên của anh, lại ý thức được anh chưa bao giờ thích trêu chọc người khác.

Hắn ngồi dậy, lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hoảng hốt.

"Ba mẹ anh....." Hắn do dự hỏi, "Biết chuyện của em sao?"

"Đã biết từ lâu." Quý Thư Ngôn nhấp một ngụm trà, "Lúc anh tới thành phố Ung đón em, bọn họ cũng biết, nhưng anh không nói cho em. Mấy tháng nay họ cũng chậm rãi chấp nhận rồi, mỗi lần anh và Quý Viên về thăm, bọn họ đều hỏi chuyện của em. Nhưng em chưa muốn gặp mặt cũng không sao cả, anh có thể ứng phó được."

Đoàn Chấp im lặng một lúc.

Từ trước tới nay hắn vẫn luôn rất tự tin, chưa bao giờ có lúc luống cuống sợ hãi, nhưng duy nhất chỉ khi đối diện với cha mẹ Quý Thư Ngôn hắn lại không tin tưởng bản thân. Ai lại có thể giao Quý Thư Ngôn cho một tên nhóc mới hai mươi mốt tuổi còn chưa mọc đủ lông cánh chứ.

Hắn lại nhớ tới người nhà của mình, các cuộc cãi vã, những mảnh sứ trắng xanh rơi vãi đầy đất, cái chặn giấy ném lên trên người hắn, nước trà nóng được hắt ra từ chén trà, gần nửa bả vai bị bầm tím, phải mất thật lâu mới hoàn toàn biến mất.

Nhưng đều không bằng vết rạn nứt nơi trái tim.

Cho nên hắn cảm thấy cha mẹ của Quý Thư Ngôn sẽ không thích hắn.

Nhưng hắn không muốn lùi bước, cũng không muốn để Quý Thư Ngôn phải đối diện với chuyện này một mình.

"Em đi."

Quý Thư Ngôn vẫn chăm chú nhìn hắn như cũ: "Nếu em không muốn, cũng không cần miễn cưỡng...."

Đoàn Chấp lắc lắc đầu: "Thật ra em rất muốn gặp, muốn nhìn thấy gia đình thế nào mới có thể nuôi nấng được anh như này." Hắn cười cười với Quý Thư Ngôn, "Nhưng em vẫn luôn không được trưởng bối yêu thích, sợ chọc ba mẹ anh tức giận."

Quý Thư Ngôn nghe được khẽ nhíu mày.

"Sẽ không, mẹ anh thích loại lớn lên đẹp mắt." Anh đứng dậy đi rót thêm nước cho mình, tiện đường hôn lên trán Đoàn Chấp một cái, "Hơn nữa, anh thích là được."

Chuyện đi gặp cha mẹ cứ như vậy được quyết định.

Một ngày thứ bảy của đầu tháng sáu, Quý Thư Ngôn đưa Quý Viên và Đoàn Chấp đến thị trấn nhỏ mà cha mẹ anh đang sinh sống.

Quý Viên ngồi ở ghế sau ngủ gà ngủ gật, mấy ngày nay cậu bị Đoàn Chấp làm phiền chết đi được, mỗi ngày Đoàn Chấp đều giữ lấy cậu hỏi cả trăm câu hỏi về sở thích của ông bà ngoại, còn muốn cậu tỉ mỉ liệt kê ra những thứ ông bà ngoại ghét, thậm chí còn đọc những cuốn sách do ông ngoại viết.

Quý Viên không thể nhịn được nữa, lớn tiếng ồn ào: "Con dâu xấu mới sợ gặp mặt cha mẹ chồng, mợ không xấu, mợ còn sợ cái gì nữa."

Đoàn Chấp lạnh buốt nhìn cậu: "Con dâu xấu ít nhất cũng là phụ nữ."

.......Nói cũng đúng.

Quý Viên lại ngồi xuống, tiếp tục cùng Đoàn Chấp chọn quà để đi gặp ông bà ngoại, xuất phát từ tình cảm anh em không thể tan vỡ, cậu an ủi Đoàn Chấp: "Cậu cứ yên tâm đi, tớ cũng nói rất nhiều lời hay về cậu với ông bà ngoại rồi, cũng bởi vì cậu tớ không cho tớ nói cho cậu biết, thật ra mỗi lần về gần đây ông bà ngoại đều lén hỏi thăm cậu đấy. Tớ khen cậu còn rất trôi chảy nữa kìa, năm trước đạt được giải nhất trong cuộc thi tớ cũng không quên nói, đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, thanh niên tài giỏi, so với cậu của tớ chỉ kém một tí xíu thôi."

Cậu vỗ vỗ vai Đoàn Chấp đắc ý nâng cằm lên, cho rằng mình phi thường nghĩa khí, quả thực rất xứng đáng với mười bữa lẩu của Đoàn Chấp.

Nhưng Đoàn Chấp lại không thấy được an ủi chút nào.

"Bọn họ nghe xong có vui vẻ không?" Hắn hỏi Quý Viên.

Quý Viên nghẹn họng.

Cậu nỗ lực lục lại trí nhớ: "Hình như..... Không có phản ứng gì."

Ông bà ngoại của cậu nghe xong chỉ nhàn nhàn ừ một tiếng, không mặn không nhạt nói ra câu hậu sinh khả uý, rồi không nói gì nữa.

后生可畏: Hậu sinh khả úy về nghĩa đen có nghĩa là kẻ sinh sau ắt hơn bậc anh cha, hay người trẻ càng có nhiều khả năng phát triển hơn thế hệ trước, rất đáng mong đợi.

Đoàn Chấp cũng đoán được, thở dài rồi lại tiếp tục nghĩ xem nên mặc đồ gì mới có thể trông không giống trai hư. Từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên hắn có chút ghét bỏ khuôn mặt này của mình. Dựa vào kinh nghiệm của hắn trong hai mươi năm qua, dường như ai gặp hắn lần đầu tiên cũng đều cảm thấy hắn là đứa hư hỏng chơi bời, chỉ sợ cha mẹ Quý Thư Ngôn cũng nghĩ như vậy.

"Cậu cảm thấy tớ sẽ trưởng thành hơn khi mặc vest chứ?" Hắn hỏi Quý Viên.

Quý Viên lộ ra ánh mắt đầy đồng tình: "Chắc chỉ cảm thấy cậu có bệnh thôi, ai lại mặc vest vào cái thời tiết nắng nóng thế này chứ."

Đoàn Chấp càng thêm phiền muộn.

Cuối cùng vẫn là Quý Thư Ngôn tan làm trở về giúp Đoàn Chấp lựa đồ, anh chọn cho Đoàn Chấp một cái áo thun trắng và một chiếc quần jean.

Quý Thư Ngôn là người bình tĩnh nhất trong ba người, vừa gọt táo vừa nói: "Vốn dĩ em còn là sinh viên, có trang điểm cũng không giống tuổi đâu, nên ăn mặc giản dị một chút vẫn tốt hơn."

Dù sao thì anh vẫn thích.

Trước đây khi anh chưa gặp được Đoàn Chấp, anh cũng không biết mình lại trầm mê bởi sắc đẹp, nhưng hiện tại, thi thoảng anh có tới trường học tìm Đoàn Chấp, nhìn thấy một đám sinh viên có khuôn mặt bình thường, mà Đoàn Chấp lại mặt mày như hoạ, anh lại không nhịn được cảm thấy ánh mắt của mình không tồi.

Anh gọt xong vỏ của quả táo, nhét vào trong miệng Đoàn Chấp một miếng.

Đoàn Chấp cắn lấy, còn vòng tay qua eo anh.

Hai người không nói gì nhưng lại lộ ra sự thân mật khăng khít không thể đánh vỡ.

Quý Viên lớn tiếng phản đối: "Nơi này còn có một con cẩu độc thân đấy, chú ý đừng gây ảnh hưởng được không."

Không ai phản ứng lại cậu.

Chỉ có Quý Thư Ngôn thuận tay nhét nửa quả táo còn lại cho cậu.

Đoạn Chấp nuốt miếng táo xuống, hỏi: "Ba mẹ anh cũng thích kiểu người như em sao?"

Quý Thư Ngôn suy nghĩ một lát: "Thật ra anh cũng không biết cha mẹ mình thích người như nào. Nói thật, em là người đầu tiên anh đưa về nhà, những người trước kia còn chưa kịp nghĩ tới đính hôn đã chia tay rồi."

Đoàn Chấp cười rộ lên.

Lời này thật sự rất êm tai. Nếu không phải Quý Viên còn ở bên cạnh thì hắn đã hôn Quý Thư Ngôn rồi.

"Em đây còn rất vinh hạnh." Hắn dựa vào trán Quý Thư Ngôn.

Hai mắt Quý Viên trợn trắng.

Nhưng nói thì như vậy, hôm nay thật sự đến ngày gặp mặt rồi, áp lực của Đoàn Chấp vẫn rất lớn.

Quý Thư Ngôn không cho hắn lái xe, hắn ngồi ở trên ghế phụ, cả đường đi đều không tập trung, cho đến khi xe dừng lại bên ngoài một ngôi nhà nhà nhỏ có ngói xanh tường trắng, lúc ấy hắn mới lấy lại tinh thần.

"Xuống xe đi." Quý Thư Ngôn nói, thấy Đoàn Chấp vẫn còn có chút hoảng hốt, lại nói với Quý Viên ngồi ở ghế sau, "Cháu xuống trước đi."

Quý Viên không thể hiểu nổi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe trước.

Bên trong xe chỉ còn lại Đoàn Chấp và Quý Thư Ngôn.

Đoàn Chấp nghe Quý Thư Ngôn nói nên chỉ mặc một cái áo thun trắng và quần jean đơn giản, đôi mắt màu hổ phách dưới ánh mặt trời càng thêm lạnh lùng, cho dù hơi nhíu mày cũng toát lên vẻ gợi cảm.

Hắn không biết tại sao Quý Thư Ngôn lại muốn ở một mình cùng hắn, mang theo nghi hoặc nhìn anh.

Quý Thư Ngôn duỗi tay cởi dây an toàn của chính mình, im lặng nhìn Đoàn Chấp một lúc.

"Đừng lo lắng, dù ba mẹ anh có thích em hay không, phản đối hay không, anh đều không rời bỏ em." Quý Thư Ngôn nói, "Cho nên đây chỉ là một bữa cơm bình thường của gia đình. Kết quả xấu nhất cũng đơn giản là chúng ta cùng nhau chờ đợi sự thấu hiểu của người nhà, chỉ có vậy thôi."

Đoàn Chấp trầm mặc.

Hắn cúi đầu sờ soạng cổ tay, hôm nay hắn đeo chiếc đồng hồ mà Quý Thư Ngôn tặng cho hắn nhân ngày sinh nhật, kim loại lạnh băng dán ở trên làn da đã lâu, lúc này cũng trở nên ấm áp.

Hắn cười với Quý Thư Ngôn: "Được, đều nghe theo anh."

Trong nhà, Thẩm Lan Tú và Quý Nhượng đã chờ sẵn từ lâu.

Mặc dù bọn họ đã biết rất nhiều tin tức về Đoàn Chấp, nhưng vẫn chưa thật sự gặp mặt lần nào, hiện giờ nôn nóng chờ đợi ở chỗ này lại khiến họ nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt con rể của mình.

Khi đó Quý Minh Ưu tuổi, luôn là viên ngọc quý được nâng niu trên tay, đột nhiên nói muốn kết hôn, Quý Nhượng tức giận đến không nói lên lời, lúc nhìn thấy mặt con rể, lại ngại con gái như hổ đói rình mồi, mới không thể không bày ra vẻ mặt tươi cười.

Ông cứ cho rằng đời này mình chỉ phải trải nghiệm một lần sốt ruột như vậy, đến lượt Quý Thư Ngôn sẽ tốt hơn, trong nhà có thêm con dâu, chính là có thêm con gái.

Kết quả Quý Thư Ngôn càng khiến ông giận hơn, mang theo con dâu là nam trở về.

Quý Nhượng càng nghĩ càng nghẹn khuất, tờ báo trên tay cũng run run, căm giận nói: "Phong thuỷ nhà họ Quý chúng ta kiểu gì vậy. Khi còn đi học hai cái đứa chết tiệt kia, một đứa so với một đứa còn nghe lời hơn, nhưng khi kết hôn đứa sau so với đứa trước vẫn không bớt lo tí nào."

Thẩm Lan Tú mặc kệ ông, lơ đễnh nhìn giấy dán trên ô cửa sổ, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, phát hiện cổng nhà bị mở ra, sau đó có ba người bước vào.

Bà vỗ vào cánh tay người bạn già của mình một cái: "Đến rồi!"

Quý Nhượng ngẩng đầu lên.

Tầm mắt của bọn họ trực tiếp lướt qua Quý Viên đi ở phía trước, dừng lại trên người Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp đi phía sau.

Mặc dù bọn họ biết sự tồn tại của Đoàn Chấp, nhưng lại chưa bao giờ xem ảnh chụp của cậu, giống như ôm tâm lý may mắn, lại giống như đang trốn tránh.

Hiện giờ nhìn thấy được người, Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú đều ngẩn ra.

Lúc nghe tin Đoàn Chấp mới chỉ có tuổi, trong tiềm thức của họ cứ nghĩ rằng con trai đã tìm được một chàng trai xinh đẹp thanh tú, giống như diễn viên trên phim điện ảnh vậy, là sinh viên trẻ trung ngây ngô, trưởng thành và ưu tú.

Nhưng rõ ràng Đoàn Chấp không phù hợp với sự tưởng tượng của bọn họ chút nào.

Cao lớn, đẹp trai, tuy rằng còn rất trẻ nhưng khi chất lại trầm ổn hơn nhiều so với bạn bè cùng trang lứa, cao thẳng như cây tùng, đoan trang thanh tú như cây trúc, vừa nhìn là biết xuất thân từ gia đình nề nếp, dáng vẻ khi cúi đầu nghe Quý Thư Ngôn nói chuyện cũng rất ôn hoà.

Nhìn vào khiến người ta rất thích.

So với người bên dưới, Quý Viên đi ở phía trước, là cháu ngoại của bọn họ, mới giống như một đứa nhóc ngây ngô bướng bỉnh.

Quý Nhượng và Thẩm Lan Tú nhìn thoáng qua nhau.

Thẩm Lan Tú thả rèm cửa sổ xuống, lẩm bẩm một câu: "Rất tốt, nhìn không ra khuyết điểm."

Cũng không biết bà đang nói ai.

- -------------------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio