Đầu xuân là lúc vạn vật sinh sôi, Liễu Sao các ở kinh thành việc làm ăn cũng cực kỳ tốt.
“Liễu Sao các” tên này tự nhiên lấy tự “Nguyệt treo trên đầu cành, người ước sau hoàng hôn”, đáng tiếc một cái tên lịch sự tao nhã cũng bất quá chỉ là nơi bướm hoa.
Nhá nhem tối, trời vẫn còn mưa. Thời tiết như thế này, càng phải có rượu ngon ấm thân, giai nhân giải ngữ, Cho nên, tú bà Cầm nương đã sớm chuẩn bị tinh thần hăng hái đứng ở trước cửa, chỉ chờ sắc trời tối sầm lại, bạc ào ào màđến.
Trước cửa dừng lại một chiếc xe ngựa, rèm được vén lên, người bước xuống là một nam tử phong lưu lỗi lạc. Hắn khoác trên người cẩm bào màu xanh nhạt, đầu đội ô quan, tay cầm một chiếc quạt giấy. Người này dung nhan tuấn tú, trời sinh quý khí, Chỉ là khóe mắt hẹp dài, vừa liếc nhìn đã lộ ra một cỗ sắc bén.
Cầm nương sửng sốt, lập tức bày ta khuôn mặt tươi cười tiến lên đón chào:
– “Ôi chao, Thư công tử, khách quý, khách quý!”
Nam tử kia mỉm cười, cũng không nói nhiều, lấy ra một thỏi bạc đưa cho Cầm nương.
Cầm nương mặt mày hớn hở nhận lấy, vô cùng lấy lòng:
– “Thư công tử thật là hào phóng, không biết hôm nay muốn vị cô nương nào?”
Quạt giấy “ba” gấp lại, khóe môi hắn hiện lên một nụ cười:
– “Hôm nay, ta muốn mượn nơi này một chút.”
Cầm nương có chút không hiểu nguyên do.
Thư Thư quay đầu vung quạt, hai người bên cạnh đỡ một nữ tử từ trong xe, đưa đến trước mặt Cầm nương.
Hai mắt Cầm nương sáng ngời, mặc dù nàng đã nhìn quen những mỹ nhân tuyệt sắc, nhưng vị nữ tử này vẫn làm cho nàng cảm thấy kinh diễm! Giống như một vầng trăng tỏa sáng trong đêm, thanh nhã kỳ ảo, trước nàng một nơi dung tục như thế này nhất thời càng thêm dơ bẩn, những thứ tầm thường càng tôn thêm vẻ đẹp xuất trần của nàng. Chỉ là sắc môi nàng tái nhợt, ánh mắt mặc dù trong sáng nhưng không có độ ấm, căm hận trừng mắt nhìn Thư Thư, hận không thể biến ánh mắt thành lưỡi đao phóng đến.
Thư Thư cười nhẹ:
– “Hôm nay ta ở chỗ này là vì Tiểu Từ chọn phu quân. Như thế này, những khách nhân đến đây, ta sẽ đích thân tuyển chọn một người già nhất, xấu nhất, bẩn nhất, ta còn muốn kính tặng hắn trăm lượng bạc làm lễ vật hợp cẩn.”
Hắn tay cầm quạt thản nhiên nói, làm như đang đàm luận chuyện phong hoa tuyết nguyệt.
Cầm nương sửng sốt, chuyện thế này nàng lần đầu tiên nghe nói. Nàng nhìn thoáng qua vị cô nương kia, trong lòng kinh sợ. Mặc dù nàng lăn lộn chốn hồng trần nhiều năm sớm đã mài vững tâm như thép, giờ phút này cũng bị một câu của Thư Thư dọa sợ, giai nhân như thế, lại bị Thư Thư hủy hoại.
Bất quá có tiền có thể sai khiến ma quỷ, hắn đã trả tiền, còn quản nàng ta làm gì? Sự thương tiếc của nàng nháy mắt tan thành mây khói, tức khắc cười nói:
– “Hảo! Ý kiến hay. Trước hết mời nhị vị lên lầu nghỉ tạm.”
Nàng đi trước dẫn đường, Thư Sách cười lạnh lẽo, kéo cánh tay Tiểu Từ lên lầu hai.
Trên lầu các, hồng sa bay bay, bức rèm che buông xuống. Hắn đẩy nàng vào tường, dùng quạt nâng cằm nàng lên, cười nói:
– “Ngươi xem, góc độ này rất tốt, khách dưới lầu có thể nhất thanh nhị sở, đợi lát nữa ta hảo hảo chọn cho ngươi một người, nhất định ngươi sẽ vừa lòng.”
Hắn cố tình dùng giọng nói phóng đãng, từng chữ rõ ràng, một cỗ hàn ý đập vào mặt nàng. Tiểu Từ bị hắn điểm huyệt, nói không ra lời, đôi mắt đẹp nổi giận cùng bi phẫn, hận không thể cắn chết hắn.
Hắn vừa lòng nhìn da thịt như tuyết của nàng dần dần hiện lên màu hồng, cười nhẹ.
Màn đêm buông xuống, người tới càng nhiều, không khí dần nhuộm mùi phong tình.
Tiểu Từ trong lòng tuyệt vọng bắt đầu không yên đứng lên, một ngọn lửa trong lòng cháy hừng hực, đau đến tê tâm liệt phế.
Hắn ở bên người nàng khẽ phe phẩy quạt, liếc mắt một cái:
– “Ngươi đừng trách ta, muốn trách thì trách sư phụ của ngươi, bốn ngày rồi cũng không tới tìm ngươi. Xem ra ngươi ở trong lòng nàng, một phân lượng cũng không bằng.”
Hắn có chút tiếc hận thở dài, giống như thương hương tiếc ngọc trơ mắt nhìn một đóa hoa héo rũ nhưng lại bất lực.
Tiểu Từ oán hận trừng mắt nhìn hắn, trong mắt một giọt lệ chực rơi, lại quật cường nén lại, không chịu yếu thế.
Hắn vươn tay giải á huyệt của nàng, thấp giọng cười nhạo:
– “Giờ phút này muốn đổi ý vẫn còn kịp.”
Tiểu Từ tâm đã định cá chết lưới rách, căm hận nói:
– “Ta tuy rằng là nữ tử, nhưng cũng biết nói hai chữ quang minh chính đại, nhân sinh một đời, không thẹn với lương tâm, không thẹn với người, tuyệt không đổi ý, còn ngươi, chớ có để đêm dài mất ngủ, lo lắng bị ác quỷ dây dưa.”
Hắn không để ý cười một tiếng:
– “Thật không?”
– “Ngươi loại tiểu nhân hèn hạ bỉ ổi ti tiện, hiếp bức nữ nhân yếu đuối, không đáng làm nam nhân.”
– “Ngươi là nữ nhân yếu đuối?”
Hắn gằn từng chữ, kéo ống tay áo lộ ra dấu răng trước mặt Tiểu Từ:
– “Tự vệ không được sao? Chẳng lẽ muốn ta ngồi chờ chết, mặc ngươi bày bố?”
– “Được, ta xem ngươi còn ngang ngạnh đến khi nào!”
Hắn mất hết kiên nhẫn, đứng lên bước ra hành lang, một tay cầm quạt chỉ xuống dưới lầu:
– “Ta xem lão đầu kia quả không tệ.”
Tiểu Từ một hồi run rẩy, không dám giương mắt nhìn, trong lòng chỉ muốn chết.
– “Cầm nương, đi mời vị kia lên đây.” Thư Thư chỉ vào một lão nhân lưng còng bộ dáng thô tục, cư nhiên cười đến vô cùng sảng khoái.
Cầm nương vội vàng nhấc váy xuống lầu.
Thư Thư hừ một tiếng, đưa Tiểu Từ vào một gian phòng, đặt trên giường. Lập tức cúi người xuống, thanh âm trầm thấp:
– “Kỳ thật ta cũng có chút luyến tiếc.”
Hắn vuốt ve hai má nàng, thoáng dừng một lát, trong mắt có một tia giao động, nháy mắt lại âm lãnh đứng lên.
Cầu thang vang lên tiếng bước chân giống như nhịp trống đoạt mệnh truy hồn. Tiểu Từ nhắm chặt hai mắt, hàm răng cắn chặt lấy đầu lưỡi.
– “Hề hề, nghe nói công tử muốn đưa ta bạc và mỹ nhân, thật sự có chuyện này?” Một giọng nói đục ngầu có phần kinh hỉ vang lên trong phòng, tâm Tiểu Từ mạnh mẽ chìm xuống, một giọt lệ theo khóe mắt chảy xuống gối, lạnh lẽo ẩm ướt, làm cho nàng không khỏi run nhè nhẹ.
– “Chính là vị cô nương kia, ngươi xem có vừa lòng?”
Thư Thư ung dung cười, giọng điệu tựa hồ muốn nhanh chóng xúc tiến.
Lão nhân kia nhanh vài bước tiến đến, Tiểu Từ tựa hồ đã ngửi thấy trong không khí bốc mùi buồn nôn, tuyệt vọng kéo đến, nàng lặng lẽ niệm một cái tên, răng cắn xuống bắt đầu dùng sức.
Thư Thư đột nhiên đẩy lão nhân kia ra, tay hắn lập tức chế trụ cằm nàng. Hắn đối với người phía sau quát lớn một tiếng:
– “Cầm bạc đi ra ngoài!”
Tiểu Từ nâng mi mắt nhìn hắn, ánh mắt có chút thương hại. Hắn, uổng phí sinh ra, lại làm ra những chuyện không phải người như vậy.
– “Muốn chết phải không?” Hắn hừ lạnh một tiếng, tay khẽ dùng sức, lập tức vệt màu hồng hiện lên dưới bàn tay hắn, trên da thịt trắng nõn thực sự rất nổi bật.
Trong mắt nàng lóe lên ngọn lửa, tuyệt vọng, thống hận, thương hại, đạm mạc. Chỉ nhìn hắn thôi cũng cảm thấy vô cùng phiền chán, mày hắn nhíu chặt, ánh mắt biến hóa. Trong lòng khô nóng bị ngọn lửa trong mắt nàng nhen nhóm. Tay hắn dừng trên vạt áo nàng, tạm dừng một lát, đột nhiên “xuy” một tiếng, áo nàng bị xé rách, lộ ra da thịt như băng ngọc nõn nà. Hắn cúi xuống, ánh mắt nặng nề bỗng chốc có chút mê ly.
Cách hơi thở hắn trong gang tấc, nàng nhắm hai mắt lại, giống như nhìn thấy dưới ánh trăng mênh mông nồng đậm hương hoa quế. Một giọt lệ chảy xuống bên môi, nàng yên lặng thì thầm: “Kế Diêu, chúng ta kiếp sau gặp lại!”
Đột nhiên, cửa sổ bị đánh vỡ tung, từ bên ngoài nhảy vào một người. Ánh nến bị kình phong lay động, nhìn không rõ khuôn mặt của hắn, chỉ có thanh trường kiếm sắc bén.
- “Ngươi là ai?” Thư Thư nhanh chóng lấy ra chiếc quạt bảo hộ trước ngực, lạnh giọng hỏi.
- “Kế Diêu.”
Thanh âm như tiếng trời cuồn cuộn vang lên, Tiểu Từ vẫn không dám mở to mắt, rất sợ trước khi chết gặp phải ảo giác.
Kình phong vung lên, chiếu sáng bóng dáng. Người trước cửa sổ phiêu dật như sơn tuyết, lại cương liệt tựa ánh chiều tà.
- “Kế Diêu? Ngươi là người nào?”
- “Ta là ai ngươi không cần biết, ngươi nhớ cho kỹ, chỉ cần động vào một sợi tóc của nàng, ta sẽ để cho đầu ngươi lau kiếm.”
- “Hừ, khẩu khí cuồng vọng.”
Kế Diêu không muốn cùng hắn dài dòng, một kiếm đâm thẳng tới ngực, nhanh như thiểm điện, thế như chẻ tre. Quạt của Thư Thư rõ ràng bảo hộ trước ngực, lúc kiếm phong kéo tới, tựa hồ sấm sét nổi giận, hắn lại không đón lấy một chiêu này, chỉ nghiêng người tránh đi mũi kiếm.
Kế Diêu xuất ba chiêu, mũi kiếm không rời khỏi ngực Thư Thư, rõ ràng là đấu pháp trực diện, không có bao nhiêu huyền diệu, Thư Thư không thể đón đỡ, chỉ có tránh né. Hắn tự nhận cùng người trong giang hồ giao thủ vô số, cũng tự nhận võ công không dưới ba mươi người. Mà kiếm của Kế Diêu mềm dẻo như rắn, như gió cuốn lá rụng, kiếm phong uốn lượn như lưới nhện, như kén tằm, chiêu thức càng sau càng sắc bén, kín không kẽ hở, phô thiên cái địa. Tâm hắn hiểu rõ, hôm nay rốt cuộc gặp được đối thủ, một đối thủ chưa từng biết tên. Nhìn tuổi bất quá cỡ hai mươi, đã có khí phách bậc thầy, dáng người rắn rỏi, kiếm chiêu mạnh mẽ.
Kế Diêu xuất vài chiêu đã bức Thư Thư tới cửa, chiêu thứ tám cũng phô trương thanh thế, hắn xoay người nhảy đến bên giường, nâng Tiểu Từ dậy, giải khai huyệt đạo, gấp gáp nói: “Đi”
Tiểu Từ hai mắt đẫm lệ như sương mù, chỉ cảm thấy vừa dạo qua cánh cửa sinh tử, nàng cắn chặt đôi môi anh đào, lưỡi bị day đến rỉ máu, giờ phút này có thể đoạn ngay lập tức.
Kế Diêu có chút bất đắc dĩ, một phen ôm lấy nàng, từ cửa sổ nhảy xuống.
Dưới lầu người đi đường kêu lên sợ hãi, đều tránh né, Kiếu Diêu nhảy vài cái đến chỗ giấu ngựa, huýt gió một tiếng, ôm Tiểu Từ nhảy lên ngựa phóng đi.
Gió bên tai gào thét, nước mắt tích tụ mấy ngày lập tức cuộn trào mãnh liệt. Nước mắt càng ngày càng nhiều, nhiều đến mức khung cảnh trước mắt cũng nhìn không thấy, nàng liền lấy ống tay áo hắn bắt đầu chà lau. Càng lau lại càng nhiều, sau cùng nàng dứt khoát nhào vào trong ngực hắn, khóc nấc lên.
Kế Diêu cảm giác không có người đuổi theo, liền kéo mạnh dây cương dừng lại, kéo nàng ra trước mặt hắn, lau nước mắt nước mũi, sau một lúc lâu, nàng còn không thỏa nguyện, cư nhiên hung hăng cắn một ngụm trước ngực hắn.
Hắn đau đến nhe răng, nghĩ muốn ngăn nàng lại, bàn tay đưa đến bên tai nàng lại nhịn xuống.
Hắn do dự một lát, rốt cục vỗ vỗ sau lưng nàng, dịu dàng nói:
- “Không có việc gì.”
Nàng nghẹn ngào gật đầu, nhưng vừa nghĩ lại thấy sợ, nức nở nói: “Ngươi tới muộn một khắc, ta nhất định sẽ chết.”
- “Ừ.”
Chỉ có một chữ “ừ” thôi sao? Nàng có chút buồn bực, rống to: “Thực sự, ta sẽ chết! Ngươi sẽ không còn được gặp lại ta.”
- “Ừ.”
Vẫn là một chữ “ừ”? Tiểu Từ khó thở, hung hăng trừng hắn!
Vầng trăng chiếu rõ, khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, mày kiếm dãn ra, hai tròng mắt như sao lóe sáng rạng rỡ. Nàng giật mình, miệng hắn không nói, trong lòng hẳn là vẫn để ý đi.
Hắn my vũ nhướn lên: “Hôm nay ta lần đầu tiên dùng lưu quang kiếm pháp.”
Trong lòng nàng chìm xuống, nguyên lai ánh sáng trong mắt hắn không phải vì nàng. Nàng yên lặng buông mi mắt, ngực như bị ép bởi một khối đá, nặng nề hít thở không thông, nàng rất muốn tìm một chỗ phát tiết, rất muốn lại cắn vào ngực hắn một ngụm.
- “Chúng ta đi tìm chỗ nghỉ tạm.”
Ngựa dừng trước cửa một khách điếm, hắn muốn hai gian thượng phòng, phân phó tiểu nhị đem đồ ăn đưa lên. Ánh mắt Tiểu Từ vẫn ảm đạm, một chiếc đũa cũng không động.
Hắn do dự nửa ngày, chậm rãi nói: “Người kia cũng không bị làm sao. Ngươi…” Hắn không biết nói như thế nào cho tốt, chỉ cảm thấy trong cổ họng giống như bị tắc, thực không thông thuận. Trong lòng cũng không vui, nhưng lại không biết lý do.
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, nói: “Nếu mà hắn có sao, ta lúc này chắc chết rồi.”
Hắn làm như chợt cả kinh, mâu quang nổi lên, lẳng lặng nhìn nàng. Trầm mặc một lúc lâu, hắn đột nhiên nói:
- “Làm sao có thể bỗng nhiên rước phải phiền toái như vậy? Ngươi đi theo ta, Cẩm Tú trại trước không cần về.”
- “Ngươi không phải muốn tiêu dao giang hồ sao?” Trong lòng nàng có chút ngọt, rồi lại ủy khuất.
- “Di nương không ở đây, ta vẫn phải bảo hộ ngươi chu toàn.” Hắn giọng điệu có điểm bất đắc dĩ, dường như là bí bách lắm mới mang theo nàng, nàng đứng lên đi đến trước cửa phòng, chính mình bực bội.
Kế Diêu không có cách nào, đành lẳng lặng ăn cơm.
Nửa đêm, hắn có chút lo lắng, đi đến trước cửa phòng nàng, nghe hơi thở của nàng tựa hồ đã ngủ. Lúc này hắn mới buông phòng bị, nằm ở trên giường ngủ thiếp đi.
Đột nhiên, cửa vang lên một tiếng nhỏ, hắn lập tức cầm lấy kiếm bên gối.
Cửa khẽ mở, dưới ánh trăng, một bóng dáng mảnh khảnh nhẹ nhàng tiến vào. Hắn thở phảo nhẹ nhõm:
- “Ngươi sao vẫn chưa ngủ?”
Tiểu Từ không nói, trực tiếp đi tới trước giường, một mùi hương nhàn nhạt như khói, hắn có chút khẩn trương. Đột nhiên, hắn thấy trên mặt mềm nhũn, nàng cư nhiên cúi người hôn hắn.
- “Ngươi!”
Kế Diêu vội vàng đẩy nàng ra, nhảy xuống giường. Mặt đất lạnh lẽo, làm cơ thể hắn bỗng nhiên run lên.
- “Kế Diêu, ta đem trinh tiết cho ngươi, nếu về sau có gặp bất trắc gì, ta cũng không tiếc nuối.”
Thanh âm của nàng trầm thấp lại có chút run run, ngượng ngùng mà kiên định. Đôi mắt dưới màn đêm phát sáng nhìn chằm chằm về phía hắn.
Hắn lùi từng bước, kiếm trong tay suýt rớt.
- “Nguơi nói bậy bạ gì đó.”
Hắn có chút bối rối, trên mặt hồng một mảng, giống như bị lò than nung qua.
- “Ta nói thật.”
- “Ngươi đừng hồ đồ, sớm đi ngủ đi.”
Kế Diêu từ trên mặt đất nhảy lên, dáng người khẽ động, đã ở bên ngoài cửa.
Tiểu Từ suy sụp ngồi ở trên giường hắn, nghe thấy thanh âm đóng cửa cách vách, ánh trăng rọi lên giường, chiếu vào đôi giày của hắn, đến giày cũng không mặc đã chạy trối chết, hắn thật sự không thích nàng sao?