Châu Viên Ngọc Ẩn

chương 23: ba bước sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ba người hướng Đàm Châu mà đi. Hai ngày trước Đường Phảng vẫn còn vô sự, đến ngày thứ ba, rốt cuộc đói đến không còn sức lực, than thở nói: “Hải thị quả nhiên độc ác, mặc dù giải được độc cũng phải chịu đói đến ba ngày, nếu như gặp lại, lấy đâu ra khí lực mà đối phó nữa?”

Tiểu Từ đưa cho hắn một bình nước, cười nói: “Đường công tử cứ coi như là tu luyện đạo gia ích cốc thuật đi.”

Đường Phảng gật đầu: “Cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy.”

Thống khổ nhất là chuyện một người nhịn đói ba ngày thấy một bàn đầy rượu thịt. Đường Phảng quyết định nằm ở trên xe ngựa trong lúc Kế Diêu và Tiểu Từ ăn cơm, mắt không thấy tâm không ngứa.

Tiểu Từ đồng tình vỗ vai an ủi hắn: “Ngày mai thì tốt rồi. Ta mời ngươi ăn móng giò kho tàu với lại hồng tiêu thịt phiến.” Nàng nói chưa dứt lời, trong bụng Đường Phảng liền sôi ùng ục một tiếng.

Năm ngày sau, ba người rốt cuộc tới được thành Đàm Châu. Dựa theo chỉ dẫn của Đường Phảng xe ngựa chạy đến một căn nhà. Tường hồng ngói xanh, thập phần khí phái.

Đường Phảng tiến lên gõ cửa, mở cửa là một lão đầu vừa nhìn thấy hắn, sửng sốt nửa ngày, vui mừng khôn xiết nói: “Đường công tử, ngươi đã tới. Thiếu chủ nhà ta chính là nửa tháng cũng không cười một tiếng.”

Đường Phảng sờ sờ cánh mũi, nói: “Hắn sắc mặt lạnh lùng, mọi người thời gian qua hẳn cũng không mấy dễ chịu.”

Lão nhân kia liên tiếp gật đầu, đưa tay ra nói: “Mời vào mời vào.”

Kế Diêu thấy thế đối Đường Phảng nói: “Đường huynh đã đến nơi an toàn, tiểu đệ xin cáo từ. Sau này sẽ còn gặp lại.”

Đường Phảng một phen kéo lấy tay áo hắn, vội la lên: “Làm sao có đạo lý như vậy? Tốt xấu cũng nghỉ tạm một đêm, ngày mai hãy đi.”

Kế Diêu vội nói: “Đây là bằng hữu của Đường huynh, tại hạ sao có thể không biết xấu hổ quấy rầy. Huống hồ, chúng tôi còn muốn gấp rút lên đường.”

Đường Phảng không vui, nghiêm mặt nói: “Nhà của vị bằng hữu này cũng xem như là nhà của ta. Kế huynh đệ, phiền toái hai người mấy ngày, nhất định phải để hắn thay ta tiếp đón nồng hậu mới được. Ta cũng không yêu cầu lưu lại quá lâu, ngủ một đêm ta sẽ tiễn ngươi lên đường.”

Hai người vẫn đang giằng co, thì nghe bên trong truyền đến một tiếng: “Đường Lục tới?”

Lời còn chưa dứt, người đã đến gần, thân pháp thật nhanh.

Tiểu Từ vừa nhìn, là một vị công tử, trường sam trắng như tuyết không nhuốm bụi trần, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, my vũ nhướn lên, sắc mặt vui mừng.

Đường Phảng quay đầu lại cười: “Lâm Hạm, đây là Kế Diêu, Tiểu Từ. Ta trên đường bị Hải thị đầu độc, may mắn có hai người trợ giúp giúp ta giải độc, nếu không chỉ sợ không đến được Đàm Châu.”

Lâm Hạm cả kinh, vội hỏi: “Hiện tại thế nào?”

Đường Phảng nói: “Đã không có việc gì. Chẳng qua đói bụng vài ngày cơ thể có chút suy nhược, ngươi đi chuẩn bị đồ ăn cho ta tẩm bổ.”

Lâm Hạm thở phào nhẹ nhõm, đối Kế Diêu Tiểu Từ ôm quyền thi lễ, cười nói tạ ơn: “Nhị vị đường sá xa xôi mà đến, trước hết mời đến tệ xá nghỉ ngơi, tạm tẩy phong trần.”

Kế Diêu đang muốn từ chối, Đường Phảng chau mày, dùng sức giật ống tay áo hắn, giả vờ như tức giận.

Kế Diêu cười nói: “Thịnh tình của Đường huynh nếu từ chối thì quả là bất kính, đành quấy quả một đêm vậy, sáng mai chúng tôi sẽ đi.”

Phủ đệ của Lâm Hạm rộng rãi yên tĩnh, giữa vườn bày rất nhiều thứ cổ quái hiếm lạ, trên mặt đất cũng có thứ gì đó nhìn rất quái lạ, vừa giống binh khí lại vừa giống đồ chơi của trẻ con. Tiểu Từ hiếu kỳ nhìn nhưng lại ngại không dám hỏi. Chỉ cảm thấy Lâm công tử này trong trẻo lạnh lùng dường như rất khó tiếp cận, riêng đối với Đường Phảng lại cực kỳ thân thiết. Vào chính sảnh thì ngồi ngay bên cạnh hắn, liên tục hỏi thăm không ngừng. Nghe được Hải thị chi độc, hắn suy nghĩ một chút nói: “Chờ.” Nói xong liền đứng dậy đi vào phòng trong.

Hạ nhân đưa tới bộ trà cụ, tinh tế nấu nước, tẩy trà, ngâm nước. Sau đó dâng lên trước mặt ba người. Tiểu Từ nâng ly trà, chỉ thấy sứ trắng như ngọc, nước trà thanh bích, hương hoa mai nhẹ nhàng thấm vào lòng người.

Hạ nhân nói: “Đường công tử, đây là trà hoa mai ngâm tuyết, thiếu chủ đặc biệt phân phó chỉ giữ lại cho công tử.”

Đường Phàng đuôi lông mày khẽ động, nói khẽ với Kế Diêu: “Kỳ thực, nước bùn, nước mưa hay nước mai ta cũng phân không rõ. Uống trong miệng đều thành thức giải khát cả.” Nói xong, ha hả cười.

Kế Diêu nhẫn cười nhìn thoáng qua nội thất, nhã ý của Lâm công tử xem ra là đàn gảy tai trâu rồi.

Chỉ chốc lát, Lâm Hạm từ bên trong đi ra, cầm trong tay một bình ngọc lưu ly, mơ hồ có thể thấy được thảo diệp bên trong.

Hắn cười đưa cho Đường Phảng: “Ngươi lần này đến đúng lúc rồi. Ta ở đây vừa vặn có dược thảo giải độc.”

Tiểu Từ cả kinh nói: “Băng liễu thảo?”

Lâm Hạm sửng sốt: “Cô nương làm sao biết được?”

– “Sư phụ từng cho ta xem qua. Đây là cây cỏ chỉ dược vương cốc mới có.”

Vẻ mặt Lâm Hạm có phần mất tự nhiên, ngượng ngùng nói: “Nga, ta trong lúc vô ý có được.”

Đường Phảng giương mắt quét qua người hắn, thầm than, nhất định lại là cầm bảo bối của nhà mình đi trao đổi.

Lâm Hạm giọng điệu có chút lấy lòng: “Nghe nói, băng liễu thảo có thể giải độc, cho ngươi dùng.”

Tiểu Từ mỉm cười: “Lâm công tử, băng liễu thảo đúng là có thể giải được độc của ôn dịch và khí độc, nhưng với tiệm thâm độc thì không có tác dụng. Hơn nữa Đường công tử năm ngày trước đã được giải độc, hiện tại không có gì đáng ngại.”

Lâm Hạm không lấy làm vui mừng, thu hồi băng liễu thảo. Tựa hồ Đường Phảng không nhận dược thảo liền như thiếu hắn cái gì đó.

Cơm tối vô cùng thịnh soạn, Đường Phảng rốt cuộc được hưởng đại mỹ thực, con sâu đói sau khi lấp đầy bụng khoái chí lập tức kéo Kế Diêu ở trong sân tản bộ tiêu thực.

Tiểu Từ nghĩ đến ngày mai còn phải lên đường, vội tắm rửa sạch sẽ liền dự định lên giường nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Tiểu Từ lên tiếng “Mời vào”, chỉ thấy Lâm Hạm nghiêm mặt đi vào.

Tiểu Từ có chút buồn bực, không biết hắn vì cái gì tâm tình đột nhiên không vui như vậy, ở trên bàn cơm coi như vẫn còn cao hứng, cùng Đường Phảng vừa nói vừa cười. Càng không biết hắn vì sao tìm mình.

– “Hắn đem ba bước sát tặng cho ngươi?”

Tiểu Từ gật đầu. Đối với câu hỏi không đầu không đuôi của hắn cảm thấy hồ đồ, hắn làm sao biết được? Làm sao bộ dáng lại giống như khởi binh vấn tội thế kia?

Hắn một bước tiến lại gần, Tiểu Từ không dự đoán được hắn muốn làm gì, nhất thời sững sờ không tránh né. Hắn thế nhưng giở trò, ở trên người Tiểu Từ sờ loạn.

Tiểu Từ vừa thẹn vừa giận, thân thủ đánh về phía tay của hắn. Hắn thế nhưng khí lực không nhỏ, mang theo một cỗ ngang ngược tiếp tục ở trên người nàng sở tới sờ lui. Tiểu Từ tức giận, hô to một tiếng: “Kế Diêu!”

Nếu không phải niệm tình hắn là bằng hữu của Đường Phảng, lúc này nàng đã hận không thể dùng ba bước sát trừng trị hắn.

Cửa phòng lập tức xuất hiện hai người Kế Diêu và Đường Phảng.

Kế Diêu phẫn nộ, tiến lên một chưởng đẩy Lâm Hạm ra, cổ tay vừa nhấc, muốn nắm lấy yết hầu của hắn.

Đường Phảng vội la lên: “Hiểu lầm hiểu lầm, hắn là nữ nhân.”

Kế Diêu ngượng ngùng nửa đường buông tay, bán tính bán nghi.

– “Tiểu Từ, xin lỗi, nàng đích thật là nữ tử.”

Đường Phảng xấu hổ đưa tay rút trâm gài tóc trên đầu Lâm Hạm.

Quả nhiên, tóc dài buông xõa, Lâm Phạm nhất thời uyển chuyển hàm xúc thanh lệ đứng lên. Nàng nhưng vẫn giữ bộ dáng không phục, cũng không chịu nhận lỗi với Tiểu Từ, chỉ hận nhìn Đường Phảng nói: “Ngươi vì cái gì đem ba bước sát tặng nàng?”

– “Nàng đã cứu ta, giải độc giúp ta.”

– “Ta đây cũng vậy, lại không chỉ một lần?”

– “Ta tự nhiên đem thứ tốt nhất cho ngươi.”

– “Cái gì tốt nhất?”

Đường Phảng than thở: “Ta chẳng lẽ không so được với ba bước sát?”

Lâm Hạm si ngốc nhìn hắn, một câu cũng nói không nên lời, nửa buổi mới cúi thấp đầu, tóc dài vương trên hai má nàng, tuy rằng thấy không rõ sắc mặt, nhưng có thể rõ ràng bả vai nàng mềm mại run lên, người lạnh lùng đạm nhạt ban ngày dường như không còn.

Tiểu Từ và Kế Diêu đều có chút xấu hổ, những lời thổ lộ của đôi tình nhân này khiến trong lòng hai người vừa áy náy vừa động, nghĩ tới chính mình.

Đường Phảng thấp giọng nói: “Đi ngủ đi.”

Lâm Hạm bấy giờ mới dịu ngoan như một con thỏ nhỏ, hơi hơi gật đầu ra khỏi phòng.

Đường Phảng quay đầu đối Kế Diêu cười khổ: “Nữ nhân rất khó hầu, bụng dạ hẹp hòi.” Nói xong, đột nhiên ý thức được trước mắt còn có một vị nữ nhân chính cống, hắn vội vàng nhìn Tiểu Từ cười làm lành.

Tiểu Từ nhịn cười hừ một tiếng.

– “Lâm gia mấy đời là tinh hoa trong giới chế tác bằng tay, cũng là thế gia vọng tộc ở Đàm Châu. Phụ thân nàng không có con trai, cho nên từ nhỏ đem nàng dưỡng thành nam hài, tính cách có phần nóng nảy quật cường, Tiểu Từ cô nương đừng nóng giận, ta thay mặt nàng hướng cô nương bồi tội.”

Tiểu Từ bật cười: “Đường công tử vẫn nên về bồi tội với Lâm cô nương mới đúng, lần sau cũng không nên tùy tiện tặng vật gì cho cô nương khác nữa.”

Đường Phảng cười gật đầu, quả nhiên nghe theo đến chỗ cô nương nào đó bồi tội.

Kế Diêu đồng tình nhìn bóng lưng Đường Phảng, lại nhìn Tiểu Từ, cảm thấy chính mình may mắn. Trong lòng vì vậy thông suốt, ánh mắt liền ôn nhu, trong suốt như nước nhìn Tiểu Từ, càng nhìn càng thấy nàng dịu dàng ngọt ngào, mặc dù có lúc hơi nghịch ngợm xảo trá, nhưng lại càng thêm khả ái đáng yêu.

Tiểu Từ bị hắn nhìn có chút ngượng ngùng, thẹn thùng hỏi: “Ta có chỗ nào không đúng sao?”

Kế Diêu khó có lúc dùng lời ngon tiếng ngọt: “Ngươi chỗ nào cũng đều tốt.” Nói xong, tự mình cảm thấy xấu hổ, sờ sờ đuôi lông mày xoay người vội vã ra ngoài.

Tiểu Từ ý cười trong suốt, nhận được một câu khen ngợi mập mờ như thế từ hắn thật sự ngoài ý muốn.

Sáng sớm ngày hôm sau, Tiểu Từ đã bị tiếng đập cửa làm cho giật mình tỉnh giấc, nàng tưởng Kế Diêu, mở cửa ra vừa nhìn nhưng lại là Lâm Hạm.

Lâm Hạm vẫn một thân nam trang, bất quá khi biết nàng ta là nữ nhi, nhìn kỹ lại lần nữa, lại cảm thấy so với nam nhi càng xinh đẹp tuấn tú hơn.

Tiểu Từ mỉm cười: “Cô nương có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt Lâm Hạm có chút ngại ngùng, một thân nam trang bên dưới có phần khôi hài. Tiểu Từ nhịn cười, cầm tay nàng dẫn vào phòng.

Lâm Hạm cúi đầu cười cười, vừa nhấc mắt lại khôi phục vẻ cởi mở ngày hôm qua: “Tiểu Từ, hôm qua ta có chút thất lễ. Muốn đến bồi thường cho ngươi.”

– “Lâm cô nương không cần để trong lòng. Ta đã quên rồi.” Tiểu Từ ha hả cười.

– “Kế công tử kia là thân ca ca của ngươi?” Lâm Hạm và Đường Phảng ở cùng nhau, bất giác khẩu âm cũng có chút lệch giống người Tứ Xuyên, nghe vào trong tai Tiểu Từ nhưng lại thành ba chữ “Tình ca ca”, sắc mặt nàng đỏ lên, cúi đầu không biết nói gì. Không nói đúng, cũng không nói không đúng, chính là trong lòng như có một dòng suối mát lạnh chảy qua.

Lâm Hạm cũng không hỏi lại, cười vươn tay, lòng bàn tay đặt một con dấu nho nhỏ. Màu sắc đỏ tươi, như san hô mã não sáng bừng rực rỡ.

– “Cái này tặng ngươi, xem như nhận lỗi.”

Tiểu Từ vội nói: “Cô nương quá khách khí, chuyện ngày hôm qua vốn là hiểu lầm, không đáng kể chút nào.”

Lâm Hạm cười nói: “Ta nếu tặng cho ngươi vậy chắc chắn nó là thứ có ích, ngươi nhất định phải nhận lấy.”

Tiểu Từ hiếu kỳ hỏi: “Có ích lợi gì?”

Lâm Hạm cầm lấy con dấu, chỉ vào dưới đế cười nói: “Ngươi xem chữ được khắc trên con dấu này?”

Tiểu Từ cúi đầu xuống vừa nhìn, cư nhiên có khắc hai chữ “Tiểu Từ”. Trong lòng nàng liền dâng lên một trận cảm động, ngẩng đầu trong mắt mơ hồ có hơi nước.

Hôm qua còn tưởng rằng Lâm Hạm là một người lạnh nhạt lòng dạ hẹp hòi, không nghĩ tới chỉ vì một sự hiểu lầm nho nhỏ nhưng lại khiến nàng hao hết tâm tư suốt đêm vì nàng khắc một con dấu. Nàng thật ra rất có tình người, bất giấu bất dịch mà thẳng thắn, yêu chính là yêu, ghét chính là ghét.

– “Nếu sau này ngươi gặp được người trong lòng, hãy lấy con dấu này ấn vào trên người hắn, vô luận như thế nào cũng không rửa sạch. Hắn nếu cô phụ ngươi, đi tìm nữ nhân khác, nhất định sẽ bị hỏi Tiểu Từ này là ai. Trừ khi hắn cắt đi khối da thịt kia, nếu không sẽ vĩnh viễn cùng ngươi ở một chỗ.”

Nàng vừa nói vừa cười đắc ý: “Đây là bảo bối mà ta tâm đắc nhất, trừ bỏ chính mình, chỉ tặng cho một người là ngươi. Bởi vì ngươi cứu hắn, cũng chính là cứu ta. Về sau ngươi có chuyện gì, cũng có thể tới tìm ta.”

Tiểu Từ nghe xong cách sử dụng của con dấu này, vừa buồn cười vừa sợ. Lâm cô nương này thật đúng là một nữ tử không tầm thường. Bất quá nếu con dấu đã khắc tên của nàng cùng với một phen hảo ý của Lâm Hạm, nàng tự nhiên không thể khước từ, nhịn cười thán phục nói: “Lâm cô nương, ngươi thật đúng là cao mình.”

– “Ngươi cho rằng Đường Phảng dễ dàng thuần phục như vậy sao? Hắn căn bản là một lãng tử phong lưu.” Lời này của nàng mặc dù hàm chứa oán thán, nhưng lại mang theo ba phần thưởng thức ba phần mê say.

Tiểu Từ mỉm cười nhìn nàng, thầm nghĩ: Ta xem cô nương tâm cao khí ngạo như ngươi mới là khó phục tùng.

Ăn xong điểm tâm, Đường Phảng xuất ra vài mũi tên đưa cho Tiểu Từ. Tiểu Từ thu hai phần lễ vật tuy rằng rất vui mừng, nhưng càng vui mừng hơn là được kết giao với một đôi bằng hữu như vậy, từ ngày bước chân ra giang hồ, đây mới là lần đầu tiên ở nơi hung hiểm bắt được tri kỷ.

Đường Phảng cùng Lâm Hạm tiễn hai người ra tận cửa, lưu luyến chia tay.

Xe ngựa lăn bánh, Tiểu Từ ngoảnh lại nhìn đôi tình nhân đang đứng ở cửa, trong đầu lại nổi lên ý muốn trêu chọc, đối Đường Phảng hô: “Đường công tử, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”

Đường Phảng bước vài bước đến trước xe ngựa.

– “Đường công tử, ta muốn cùng ngươi đánh cuộc.”

Đường Phảng sửng sốt, thật sự không nghĩ tới Tiểu Từ gọi hắn lại đây là muốn cùng hắn đánh cuộc, liền hỏi: “Đánh cuộc gì?”

– “Ta cược là ở trên người ngươi có hai chữ.” Nói xong, Tiểu Từ cười đến gập cả thắt lưng, vung dây lên đánh xe mà đi.

Đường Phảng vẻ mặt xấu hổ sững sờ đứng ở bên đường, như vậy thực sự rất buồn cười.

– “Tiểu Từ, ngươi làm sao biết rõ trên người hắn có hai chữ?” Kế Diêu đột nhiên buồn bực hỏi một câu, sắc mặt có chút biến thành màu đen.

Tiểu Từ ha ha cười, nghiêng đầu nhìn hắn: “Đây là bí mật của nữ nhân, ngươi có muốn trên người ngươi cũng có hai chữ không?”

Kế Diêu thân thể co rút, đề phòng nói: “Ngươi muốn làm cái gì?”

Tiểu Từ thản nhiên cười: “Trước không nói cho ngươi.”

Kế Diêu rùng mình một cái, nhớ tới sáng nay Lâm Hạm từ trong phòng nàng đi ra, hai nữ hài tử này dáng vẻ tươi cười cổ quái, may mắn chỉ ở một đêm, bằng không, hậu quả chắc chắn rất nghiêm trọng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio