CÁI TÊN NÀY ỐM NẶNG HƠN RỒIĐờ mờ nhà nó chứ, tôi là một người hậu đậu, luộm thuộm, đặc biệt không biết một chút gì về việc chăm sóc người ốm, thân tôi còn chưa lo hết nói gì đi lo cho người khác, hôm nay đúng là số trời đã định, yên phận thì sống, không yên thì “tèo”, suy nghĩ một lúc thì tôi chợt nghĩ ra một sáng kiến, chợt thấy mình thông minh ghê, tôi sẽ sớt, sớt xem chăm sóc người ốm là như nào, sau một lúc sớt thì cũng chả khá khẩm hơn một chút nào, mặt thì đã cháy đen như đít nồi, nhìn cái điện thoại bị mình vứt một xó, lại nhìn cái anh chàng đang nằm ngoan ngoan trên giường kia, thở dài một cái, đành phải tự lực gánh sinh rồi, xắn hai ống tay áo lên cao, tôi nắm chặt tay “xin lỗi, anh phải chịu uất ức rồi” Nói rồi tôi nắm tịt mắt lại, cố gắng tháo cái khẩu trang ra (trời mé, t/g còn tưởng bà chị bả đi chiến trường cơ chứ)s.s.sTôi đứng đờ ngay tại chỗ, khuôn mặt này, đã năm rồi, tôi vẫn còn nhớ như in, chỉ là nó khác xưa một chút, mặt nhỏ đi một chút, lông mi dày hơn một chút, khuôn mặt thanh tú hơn ngày xưa một chút, một chút một chút, tôi sắp gần như không thể nhận ra cậu ta, cái mà gọi là dậy thì thành công đây sao, tôi có chút ghen tức à nha, nhưng mà có lẽ, có gương mặt khá giống nhau thì được gì chứ.
Có lẽ cậu ta cũng đã quên thật rồi, vổ vỗ lên má mình một cái, lấy lại tinh thần, việc cần thiết bây giờ là chăm sóc người bệnh, không phải là nhớ lại quá khứ, lẵng lẽ thở dài một cái, sờ tay lên trán”Sốt cao rồi”, tôi vội lấy chiếc khăn gần đó, giặt tạm rồi đắp lên trán cậu ta, ngắm nhìn khuôn mặt ấy một lúc, lại sực nhớ ra chuyện cậu ta vẫn chưa ăn gì, liền vội vàng chạy đi mua cháo (chứ anh nhà mà ăn cháo bà này chắc nhập viện luôn quá), vội vàng chạy ra khỏi cửa mà quên mất cầm theo cả ví, đến quán thì mới trách mình sao đãng trí, đang loay hoay không biết làm thế nào với tô cháo nóng hổi kia- Trả cho cả hai phần.
Tiếng nói của anh chàng kia khiến tôi giật mình, ngoảnh lên thì bắt gặp ánh nhìn vui vẻ của anh, cơ hồ không hiểu sao, hai má lại nóng dần lên, chắc bị lây sốt của cái tên kia rồi, thầm rủa cái tên đin ở nhà mà không biết anh chàng kia thanh toán xong từ lúc nào- Của bạn.
Hươ hươ cái hộp inox cute hột me mà tôi đã phải vất cả lắm mới có thể mua được- A, cảm ơn nhé, hôm nay không có bạn chắc tôi bẽ mặt chết mất, mặt tôi bây giờ đã đỏ lựng như quả cà chua chín, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy xấu hổ quá đi mất- A, hay là tôi chạy về lấy tiền rồi đưa cho anh nhé, lúc nãy vội quá nên…- Không sao không sao, bây giờ tôi cũng phải đi ngay, cô cầm tạm lấy cái này nhé.
Chưa kịp phản ứng thì anh ta đã nhét vào tay tôi một thứ gì đó rồi chạy béng đi mất, hốt hoảng nhìn bóng dáng kia xa dần, bất giác lại nhìn thứ đồ vật kia trong tay, cái gì đó màu đen, không đúng hơn nó là một chiếc còi, vậy rốt cuộc anh ta đưa cái còi này cho mình làm gì cơ chứ? Camera ẩn ư, bắt cóc?, đòi tiền, hay là ai muốn báo thù? Hàng vạn ý nghĩa cứ lởn vởn trong đầu tôi, nhưng không hiểu tại sao tôi lại có cảm giác tin tưởng người này đến lạ kì.
Suy nghĩ một lúc thì mới nhớ tới người bệnh đang nằm ở nhà, tôi mới ba chân bốn cẳng lật đật chạy về, nhìn thấy người kia vẫn đang năm ngủ ngon lành trên giường, tôi mới dám thở phào nhẹ nhõm một cái, đưa tay chạm vào khuôn mặt kia “Có vẻ đã hạ sốt rồi”.
Tôi mới nhẹ nhàng ghi một tờ ghi chú nhỏ, dán lên trên hộp cháo in hình con thỏ trắng kia “Ăn đi, mày không biết giữ sức khỏe gì cả, dậy thì nhớ ăn, không ăn thì biết tay tao, bác sĩ đã nói rồi, phải uống thuốc và giữ sức khỏe, mày mà dám cãi là tao chém Kí tên: Lâm Nhất” Tôi cố gắng vặn hết chất xám trong đầu mà nghĩ, sao cho giống tên chóa con chết tiệt kia một chút, lộ là toang, cảm thấy khâm phục mình quá chừng, sau một lúc dặn dò hết lên giấy, tôi mới thu dọn đồ ra về, chiếc chuông gió ở cửa sổ khẽ lung lay, khiến tôi không thể dời mắt “Chiếc chuông gió này, mình đã thấy ở đâu đó rồi thì phảo”.
Thội kệ bà nó đi, phòng cậu ta thì có gì hay ho chứ, mình cứ như một người từ trên trời rơi xuống vậy, có phải chưa bao giờ nhìn thấy chuông gió đâu, lắc đầu nguậy nguậy một lúc rồi bước thẳng (bỏ qua những ánh mắt dị nghị của bọn con troai trong ký tức xá tầng dưới)Trong khi đó, có ai đó tỉnh dậy nhìn lên chiếc bàn đựng tô cháo trắng đó, khẽ mỉm cười, ánh mặt thường ngày tựa như bờ hồ lặng lẽ, âm thầm, dường như bây giờ có chút gợn sóng “Niên Niên, tôi ghét cậu rất nhiều, nhưng có lẽ cậu nên tập viết chữ lại từ đầu sẽ tốt hơn”