Ánh sáng xuyên qua khẽ lá, rọi vào giường ngủ của một cô gái như thúc dục một ngày mới nữa sẽ bắt đầu- Oáp, hôm nay đi học, phải dậy sớm.
Tôi mắt nhắm mắt mở vặn mình một cái, với tay lấy cái đồng hồ màu hường của ai đó tặng mà xem.
Uầy, mới h sáng, đang sớm chán, đành ngút thêm chút nữa vậy.
Nghĩ vậy, tôi quay trở lại chiếc giường thân yêu của mình.
Căn dặn mình chỉ được ngủ thêm phút nữa- A, dậy đi học nào.
Tôi lê thê bước từng bước dài vào phòng vệ sinh, ngắm nhìn khuôn mặt mình trong gương, thở dài một cái, bực tức nghĩ "Ai cũng dậy thì thành công, mà mình không thành công vậy nhỉ, haizzz".
Vscn xong tôi chạy lại xem giờ một lần nữa và phát hiện một việc động trời, cái đồng hồ nó không di chuyển, à nhầm...!Ý tôi nôi là tôi đã quên béng đi cái việc thay pin cho nó, và giờ kim giờ đang chỉ đúng số .
Số tôi sao mà hẩm hiu thế này.
Cắn răng chạy thục mạng xuống nhà bếp, mẹ tôi đã chờ sẵn ở đó, tay cầm một cốc cà phê, đang rất rất là thư giãn- Ớ, ái chà, con gái "Kưng" của mẹ dậy rồi hửm, sao không ngủ thêm chút nữa- MẸ, SAO MẸ KHÔNG GỌI CON DẬY- Ô hô hô, nếu con tiếp tục cãi nhau với mẹ là muộn giờ đấy.
Mẹ tôi nhìn qua chiếc đồng hồ trong tay- Hmm, gần h rồi đấy"Vèo"- Vợ à, em trêu nó hoài, giờ mới h (muộn với người khác, còn sớm với giá đình tôi)- Đây chỉ là sự trả thù nho nhỏ của em thôiKhông suy nghĩ gì nhiều, tôi chạy thục mạng trên đường, bởi vì lúc trước ở nước ngoài nên hầu hết phương tiện đi ngoài đều để ở bên kia, nếu lúc trước nghe lời ông thì hiện tại tôi đang bon bon trên chiếc xe điện rồi, không phải cực khổ như vậy.
Kết quả của việc tôi không nhìn đường là ngã sấp mặt, đầu đâm thẳng vào cột điện, " Hôm này quả thật là một ngày xui xẻo", xoa xoa cái trán đang sưng vù lên một cục, tôi nhẩm tính, nếu giờ tiếp tục chạy bộ thì sẽ không kịp đến nơi, còn nếu đi xe oto thì.., vừa nghĩ vừa ngoảnh về phía sau.
Mắt tôi nhất thời sáng hẳn lên, đành liều vậyKítTiếng phanh xe khiến cho người đi đường ngoảnh lại, xem xem có chuyện gì, lúc đó, một người đàn ông khá điển trai bước ra- Cô bé, có biết như vây là nguy hiểm lắm không.
Mặc dù giọng nói có phần tức giận, nhưng lại có chút ôn nhu- Cháu xin lỗi, bởi vì sắp muộn học nên cháu mới phải làm như vậy, chú có thể cho cháu xin đi nhờ một đoạn được không ạChuyện này...!Chú tài xế đẹp troai khẽ nhìn về phía sau, nhận được cái gật đầu của người trong xe có chút bất ngờ- Được rồi, cháu lên xe đi.- A, cảm ơn chú đẹp trai, chú là người siêu siêu siêu đẹp trai luôn đấyNgười ngồi trong xe "..."Chú tài xế "..."Để giữ chút liêm sỉ cuối cùng, tôi chỉ có thể chậm rãi nhẹ nhàng hết mức có thể để mở cửa xe, có chút bất ngờ vì có người ngồi trong xe, nhìn qua có vẻ là tiểu mĩ thụ đẹp gái à nha (người ta là trai thẳng đó má, đeo khẩu trang vào phải siêu cấp nam tính, sao lại là tiểu mĩ thụ rồi), cố kìm nén cái bản tính hủ nữ xuống, mà ngồi ngay ngắn lại, lâu lâu lại nhìn về phía người lạ mặt kia, không khí hiện tại có phần quỷ dị- À, hình như cháu và cậu ấy học chung trường đấy- Dạ??? Bây giờ tôi mới để ý, ôi đệch, lại có thể học chung trường.
Tên kia có vẻ cũng chả để ý lắm chỉ khẽ "Ừ" một tiếng, ừ cái mả chả nhà cậu, làm như tôi muốn học chung trường với cậu chắc (tác giả đã lựa chọn những ngôn ngữ không có tục tĩu, hihi), tôi cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bây giờ mà nói ra chắc bị đuổi xuống xe luôn mất- À chú ơi, chú có thể đi nhanh một chút không ạ, sắp h rồi, cháu sẽ vào lớp muộn mất!!!- Ai bảo cháu là h.
Chú tài xế trố mắt nhìn tôi, có vẻ ngạc nhiên lắm- Thì mẹ cháu...!Tôi vừa nói vừa lục tìm cái điện thoại, và con số đập thẳng vào mắt tôi là :MẸ ƠI, MẸ GIẾT CON GÁI MẸ LUÔN ĐI.
Cùng lúc đó ở nhà, mẹ Nhi hắt xì một cái, khẽ rùng mình.- Ha..ha.h.a, xin lỗi cháu, nhưng mà nhìn mặt cháu chú không thể nhịn cười được.
Mặt tôi lúc ấy đã đỏ lựng lên, chả biết làm gì, cũng chả biết nói gì- Này bạch tuộc luộc, giờ nhìn cậu chả khác gì con chó nhà tôi lúc tức giận cả.
(Khụ khụ, theo tác giả thì câu này anh nhà nói ra để an ủi chị nhà, nhưng mà theo Niên Niên thì...khác).
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta, câu đầu tiên cậu ta nói với tôi, không phải là an ủi tôi mà đang sỉ vả tôi sao, trợn trừng mắt nhìn hắn ta, chú tài xế cũng ngưng cười, sắc mặt bất đắc dĩ, lắc đầu một cái, cái tên trắng như bạch tạng kia, đợi đấy, chúng ta gặp nhau dài dài, không khí lại quay về lúc bạn đầu, im lặng một cái quái dịKét, chiếc xe một lần nữa lại dừng lại, tôi quay lại cảm ơn chú đẹp troai một lần rồi đi thẳng, chả thèm nói với cậu ta một câu nào, vừa bước ra, áp vào mặt tôi là ngôi trường nguy nga tráng lệ, đẹp đến mê hồn, nhìn chung tất cả mọi thứ ở đây đều rất hài hoá, tôi há hôc miệng, không thể tin nổi là sắp tới mình sẽ học ở đây, và hình như...!Có gì đó không ổn cho lắm, tại sao??? Mọi người đều đang nhìn tôi với ánh mắt ấy nhỉ??? - Ê, nhìn kìa, cô bé kia nhìn sẹc si phết nhỉ- Úi chào, mặc như thế đến trường, đàn ông chúng mình không chuyên tâm học nổi...Có một số ý kiến trái chiều khác như:- Ê mày, còn kia lại dám mặc váy rách đến trường, chán sống rồi hả- Thời đại này lại có kiểu con gái vô sỉ thế hả, dám mặc thế để gây chú ý, haizzz...Tôi nghe loáng thoáng đâu được chữ váy??? Váy của tôi! Ôi đệch, cái quái quỷ gì đang diễn ra vậy, váy của tôi đã bị rách một đường dài (chắc do cú và chạm lúc nãy), tôi thờ thẫn đứng ngây ra đó, chỉ biết che đậy lại hết sức có thể, người đàn ông trong xe khẽ nhíu mày, cởi bỏ lớp áo khoác bên ngoài, quăng về phía chú tài xế- Vứt giúp tôiChú đẹp troai thở dài một cái, muốn giúp người ta thì nói thẳng ra, viên cớ như vậy làm gì, đúng là tuổi trẻ mà.
Trong lúc tôi không biết làm thế nào thì một bàn tay đặt phía sau vai tôi khiến thân thể không thể không phản ứng mà giật nảy một cái, truớc mặt tôi là chú tài xế cùng với một chiếc áo khoác khá dài- Cháu mặc vào đi, trời hôm nay lạnh lắm đấy (khụ, °C nha mọi người)- Cháu..cháu cảm ơn ạ, nhất định sẽ báo đáp chú sau!!! Vì đang cấp bách nên tôi vội vàng khoác áo vào người và chạy thẳng, kế, chuồn là thượng sáchTôi đây là cãi mẹ nên mới trúng đạn được không!