Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

chương 54: thời gian làm việc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không gian hai tầng có thể coi là một bước đột phá tương đối lớn, có thể bí mật con số 531 được giấu ở một không gian khác. Thế nhưng chắc là không gian này chỉ được mở ra trong một khoảng thời gian cố định, điều này có thể giải thích tại sao Mạnh Kiều và Nghiêm Mục chưa từng gặp không gian hai tầng. Bọn họ đã tìm được phương hướng tiếp theo, rốt cuộc cũng không cần phải tìm kiếm lung tung nữa.

Mạnh Kiều vẫn không muốn ăn đồ nhà ăn làm, cô hỏi thăm Nghiêm Mục cách làm món rau hôm qua, vì vậy hăng hái quyết định về sau tự mình nấu nướng, ăn thật ngon.

“Anh muốn ăn gì? Tôi làm cho anh.”

Nghiêm Mục: “Canh cà chua trứng.”

Mạnh Kiều: “Được thôi.”

Cô đứng dậy đi trước, đi thẳng vào nhà bếp.

“Kiều Kiều.” Nghiêm Mục gọi Mạnh Kiều lại, ra hiệu Mạnh Kiều nhìn ông cụ ngồi bên phải mình. Tuy Mạnh Kiều không hiểu gì nhưng vẫn nghe lời, cúi đầu hỏi: “Ông cần cháu giúp gì không ạ?”

Ông cụ tóc hoa râm đeo kính lão, mặc áo sơ mi chỉnh tề, bên ngoài khoác áo khoác kaki mỏng đã sờn cũ. Ông ấy có vẻ muốn nói rồi thôi, mãi hồi lâu sau mới mở miệng hỏi: “Cô bé, cháu có thể làm giúp ông một chén canh rong biển trứng không?”

Vấn đề ông ấy hỏi rất kỳ lạ, Mạnh Kiều thoáng không biết nên trả lời thế nào.

“Cháu trông rất giống với cháu gái ông, ông hơi nhớ con bé.” Vành mắt ông cụ hơi đỏ: “Nhưng mà con bé không bao giờ làm canh cho ông được nữa. Món canh rong biển trứng này là khi xưa ông dạy cho con bé làm.” Khi bất lực, ngoại trừ sợ hãi ra thì con người còn vô cùng hoài niệm chuyện cũ. Ông cụ dùng bàn tay nhăn nheo xoa bóp ngón tay, khi đưa ra yêu cầu này, ông ấy không dám nhìn vào mắt Mạnh Kiều.

“Được ạ.” Mạnh Kiều nghĩ cũng không có gì, dù sao mình làm canh cho Nghiêm Mục cũng là làm, mà cho ông cụ cũng thế thôi.

Ông cụ không ngờ Mạnh Kiều lại đồng ý nhanh như vậy, ông ấy ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mạnh Kiều, cuối cùng bắt đầu cảm ơn cô: “Cảm ơn cô bé.”

“Không có gì ạ.” Mạnh Kiều cười cười, sải chân đi nhanh về phía nhà bếp làm cơm.

Chừng mười phút sau, Mạnh Kiều bưng hai tô canh rong biển lớn và giá xào của mình ra. Cô đặt canh trước mặt ông lão rồi lấy chén đũa tới: “Thực ra cháu không biết làm canh rong biển, ông nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”

Ông cụ rưng rưng nước mắt nếm thử mấy miếng, hai mắt mờ đi. Chuyện nhỏ này gần như làm ông cảm động không nói nên lời.

Tên đầu đinh nhìn thấy cảnh này thì cười khẩy: “Giả làm người tốt cái gì? Có giỏi thì cô cứu mọi người ra đi!”

Vừa rồi mọi người không ngăn cản anh ta đánh nhau với kẻ cơ bắp, khiến anh ta bị kẻ cơ bắp đánh cho tơi bời, mặt mũi bầm dập, khóe môi rướm máu, sưng như đầu heo.

Mạnh Kiều chống nạnh đánh giá tên đầu đinh, bộ dạng anh ta lại có vẻ sợ sệt: “Có bệnh à?”

Tên đầu đinh vừa mới bị kẻ cơ bắp đánh xong, cảm thấy địa vị mình đang bị khiêu khích, nên định tìm một quả hồng mềm xả giận. Anh ta xắn tay áo, đứng dậy khỏi ghế: “Cmm, mày ngứa đòn đúng không?”

Mạnh Kiều hờ hững nhún vai, ngoắc ngoắc ngón tay, hoàn toàn không sợ làm lớn chuyện: “Anh tới đây, tới đây đi.”

“Này này này, đánh phụ nữ thì có bản lĩnh gì chứ?”

“Cậu xong chưa vậy? Còn tiếp tục thế này nữa là chúng tôi mặc kệ cậu đấy.”

Kẻ cơ bắp lấy tư thế kẻ chiến thắng nhạo báng, còn em gái tóc ngắn bên cạnh thì sợ lại xảy ra chuyện, vội muốn ngăn cản.

Bộ dáng thờ ơ của Mạnh Kiều hoàn toàn chọc giận tên đầu đinh, đôi mắt anh ta đỏ ngầu như muốn nứt ra, cả người đầy tức giận.

Tuy Mạnh Kiều tỏ ra không sợ, nhưng vẫn lùi lại mấy bước. Cô quay sang, ánh mắt rơi trên người Nghiêm Mục, hoàn toàn không để ý đến cú đấm liều mạng của tên đầu đinh.

Lúc tên đầu đinh từ đằng sau đánh tới, chỉ thấy cái bàn trước mặt Nghiêm Mục rung chuyển, cái muỗng nhựa bay đến đập thẳng vào nắm đấm của tên đầu đinh. Không ai nhìn thấy Nghiêm Mục ra tay thế nào, chỉ nghe thấy một âm thanh giòn giã từ cổ tay của tên đầu đinh phát ra, tên đầu đinh ôm tay phải, không khống chế được trọng tâm ngã ầm xuống đất.

Cả đám người xem kịch vui đều sợ ngây người, trông Nghiêm Mục rất giống cao thủ, nhưng ai ngờ cao thủ lại lợi hại như thế! Nhưng trong nháy mắt, tâm trạng hâm mộ và ngạc nhiên bỗng hóa thành vui mừng. Nếu trong đội có cao thủ như thế thì chứng tỏ mọi người đều có thể ôm cái đùi lớn này, an toàn rời khỏi đây. Điều này làm mấy người không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

“Cái muỗng.” Nghiêm Mục xoè tay ra.

Mạnh Kiều ngoan ngoãn đặt vào tay anh: “Được rồi, anh tập trung ăn canh rong biển đi.”

“Được.” Nghiêm Mục không nói nữa, hai người ăn cơm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Sau bữa trưa tranh cãi ầm ĩ, mọi người bắt đầu sắp xếp lại tất cả manh mối lần nữa. Những ai gặp phải không gian hai tầng đều ghi lại toàn bộ thời gian.

14 giờ, 16 giờ 30, 17 giờ 45 chiều ngày đầu tiên.

8 giờ 35, 9 giờ 23, 11 giờ 09, 11 giờ 35 sáng ngày thứ hai.

Mà địa điểm mọi người gặp quỷ cũng khác nhau, ngoại trừ tòa ký túc xá ra thì tòa nhà chính và tòa khám bệnh đều có dấu vết gặp không gian hai tầng. Mạnh Kiều nhìn thấy bác sĩ đeo mặt nạ phòng độc, Liên Mộc Mộc gặp một đứa bé, cũng có người nhìn thấy nữ quỷ đẫm máu và thối rữa, người đàn ông gãy tay gãy chân, hoặc là thi thể nổi đầy mụn mủ trên da.

Thế nhưng tuy đã gặp quỷ nhưng không có ai chết vì chuyện này. Như Liên Mộc Mộc hoảng sợ trong nhà vệ sinh thì bóng quỷ đã biến mất.

“Những gì tôi thấy không quá đáng sợ…” Em gái tóc ngắn ngồi trong góc yếu ớt giơ tay lên: “Trưa nay trước khi ăn cơm, tôi nghe thấy một tiếng nổ ở tầng một.”

“Nổ?” Mạnh Kiều hỏi.

“Đúng. Chỉ là một vụ nổ trong không gian kín. Tôi đi đến nơi phát ra âm thanh, nhưng nơi đó là phòng bàn cát, không phải là đường ống lò hoả táng như cô nói. Rất kỳ lạ.” Em gái tóc ngắn nhớ lại: “Không biết mọi người đã từng gặp chuyện này chưa?”

"Tôi! Tôi có!" Ông chú trung niên cũng xen vào: "Hôm qua, lúc chạng vạng, tôi nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người đang chạy bên cạnh."

“Hôm qua tôi nghe thấy tiếng rót nước, cứ ào ào mãi.” Một thanh niên có ngoại hình bình thường cũng nói vậy.

Mạnh Kiều thầm nghĩ: Mấy thứ âm thanh kỳ quái này là gì vậy nhỉ.

“Hôm qua tôi nghe thấy tiếng xì hơi.” Ông chủ nhỏ trong góc tham gia thảo luận: “Là tiếng xì xì như khí độc bị rò rỉ.”

Trong đầu Mạnh Kiều chợt lóe lên một ý tưởng: “Không phải là phòng khí độc đấy chứ? Tôi đã gặp bác sĩ, ông lại nghe thấy tiếng phòng khí độc hoạt động.”

“Thật tàn nhẫn! Phòng khí độc, đây chẳng phải là những thứ từ thế kỷ trước hay sao? Cô nói bệnh viện tâm thần buôn bán nội tạng người tôi còn có thể nhịn, nhưng cái phòng khí độc này thì đáng sợ quá rồi đấy! Thế chiến thứ hai à?” Kẻ cơ bắp hoảng sợ vì lời Mạnh Kiều vừa nói: “Có khi nào chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị ném hết vào phòng khí độc không?”

“Tôi nghi ngờ lần này không giới hạn thời gian, bởi vì sẽ xảy ra chuyện tương tự như đêm qua.” Mạnh Kiều phân tích: “Đêm qua có người không chịu nổi đã chết, chi bằng đêm nay hai người một nhóm, hỗ trợ chăm sóc lẫn nhau.”

Mọi người đều gật đầu đồng ý.

Lúc này trong đám người có người bỗng hỏi: “Anh trai nhiếp ảnh gia kia ngất xỉu, cô gái kỳ quặc kia thì ở trong vườn, chúng ta còn thiếu một người! Lập trình viên mặc áo sơ mi ca rô đâu rồi nhỉ? Anh ta tên gì vậy? Có ai quen anh ta không?”

Mạnh Kiều nhìn quanh một vòng, phát hiện quả thực thiếu mất một người.

"Lý Vọng." Nghiêm Mục thì thầm vào tai Mạnh Kiều.

Hơi thở nóng hổi của anh phả ra, Mạnh Kiều bất giác rùng mình. Cô chọc vào bụng Nghiêm Mục: “Cách xa tôi ra chút, nhột muốn chết.”

Người đàn ông mỉm cười, không nói nữa.

“Đúng vậy, Lý Vọng đi đâu rồi? Có ai nhìn thấy anh ta không? Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”

“Không biết, tôi với anh ta không đi chung, mấy người có ai nhìn thấy anh ta không?”

“Không có, cả hôm nay tôi không thấy anh ta.”

Mọi người hỏi thăm đối chiếu, phát hiện từ lúc bạn gái của tên đầu đinh chết sáng sớm nay đã không thấy bóng dáng Lý Vọng đâu nữa. Em gái tóc ngắn đề nghị: “Hay là chúng ta chia nhau ra tìm thử xem, không chừng xảy ra chuyện rồi!”

“Đi thôi, tôi đến phòng anh ta xem.”

“Tôi đến tòa khám bệnh.”

Một người mất tích trong nhiệm vụ không phải chuyện đùa, mất tích trong phó bản đồng nghĩa với chết. Mạnh Kiều, Nghiêm Mục, Liên Mộc Mộc và Diệp Tử (*) tìm ở tòa nhà chính. Lúc này tình cờ có viện trưởng và bác sĩ đi ngang qua hỏi bọn họ đang tìm gì, có cần giúp đỡ hay không, Diệp Tử bình tĩnh trả lời: “Chúng tôi muốn tìm một ít tư liệu, vậy mới có thể viết bài tốt hơn.”

(*) Ở đây tác giả viết là em gái tóc ngắn, nhưng vì tính logic nên em sẽ sửa thành Diệp Tử nhé.

Viện trưởng gật đầu: “Được, có gì cần thì cứ nói với tôi. Căn phòng trong góc tầng một có tài liệu lịch sử của bệnh viện chúng tôi, các cô cậu rảnh rỗi thì có thể đến đó xem, tôi bảo Tiểu Trương mở cửa.”

Y tá theo phía sau gật đầu: “Mọi người muốn đi không? Mọi người đi theo tôi.”

Diệp Tử nói với Mạnh Kiều: “Lát nữa chúng tôi sẽ đi, chúng ta chia ra đi.”

“Cũng được.”

Bốn người chia thành hai tuyến đường khác nhau, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục theo y tá xuống tầng một, vào phòng tài liệu. Phòng tài liệu cũng đen kịt như phòng hồ sơ, chỉ là ở đây treo nhiều ảnh và poster giới thiệu ghim trên tường. Y tá mở cửa rồi đi làm việc tiếp, không nhắc nhở bất kỳ điều gì cần chú ý.

Trong phòng không có Lý Vọng nhưng lại có chút gì đó thú vị.

“Bệnh viện tâm thần thành lập vào năm 1921, sau đó trở thành Viện Nghiên cứu Sinh Hóa cho quân Nhật thời Nhật Bản xâm chiếm. Sau khi chiến tranh kết thúc, bệnh viện được tư nhân mua lại, nhiều lần đổi chủ rồi trở thành bệnh viện tâm thần như hiện nay.” Mạnh Kiều đọc nhanh qua một lượt, tóm tắt ý chính: “Không thể nào… Viện Nghiên cứu Sinh Hóa.”

… Sinh vật Hóa học… Thí nghiệm trên cơ thể người…

“Thí nghiệm trên cơ thể người!”

“Trong hồ sơ không nhắc gì đến thí nghiệm trên cơ thể người. Năm đó chỉ có hai tòa nhà, tòa khám bệnh và tòa nhà chính. Mười mấy năm sau mới xây dựng tòa ký túc xá. Cho nên những sự kiện linh dị đều xảy ra ở hai tòa nhà kia.” Nghiêm Mục đứng cạnh một mảnh giấy ố vàng: “Đây đúng là đồ tốt.”

"Cái gì! Để tôi xem nào!" Mạnh Kiều chen tới: “Lịch trình điều trị?”

Thời gian làm việc ghi rõ ràng trên bảng.

“Thời gian làm việc năm đó. Thời gian làm việc hằng ngày là buổi sáng từ 8 giờ đến 12 giờ, buổi chiều từ 14 giờ đến 18 giờ, buổi tối từ 20 giờ đến 22 giờ 30.” Nghiêm Mục đã phát hiện quy tắc: “Thời điểm chúng ta gặp quỷ đều ở trong thời gian làm việc. Hôm qua là thứ mấy trong tuần?”

“Tôi nhớ lịch bệnh viện ghi là thứ Hai.”

“Từ 20 giờ đến 22 giờ 30 tối thứ Hai, thời gian làm việc.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio