Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

chương 78: mưa lớn nơi núi sâu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngoài cửa sổ bụi đất tung bay, thời tiết mang đến cho người ta một loại cảm xúc tiêu cực. Trên đường phố không có người, cửa sổ từng nhà đóng chặt, trên mặt đất phủ một tầng đất vàng.

Đạo diễn ngồi ghế trên cùng, cầm microphone nhỏ bắt đầu giới thiệu bối cảnh du lịch lần này: “Hẳn các cô các cậu đã biết, lần này chúng ta đi sưu tầm phong tục, quay phim phóng sự trong thôn. Thôn nằm ở nơi bốn phía là núi, đường xá hơi xa, cho nên mọi người nên ngủ một giấc ở trên xe đi. Đường lần này đi ít nhất phải ba, bốn tiếng. Chờ lúc đến nơi thì mọi người phải lên tinh thần cho tôi!”

Xe lảo đảo chạy trên quốc lộ, xuyên qua quốc lộ là tiến vào đường đèo tầng tầng lớp lớp. Bầu trời màu xám âm u, còn chưa vào thôn đã cảm nhận được áp lực xưa nay chưa từng có. Mạnh Kiều cúi đầu nhìn đồng hồ, đồng hồ chỉ còn lại 5 giây thời gian sống. Sau khi cô ra khỏi phó bản Bạch Giác Quán, cho dù gặp hoàn cảnh nguy hiểm cỡ nào, thật ra cô đều không nỡ dùng 5 giây này.

Bởi vì 5 giây này là một mạng của Nghiêm Mục.

Thấy Mạnh Kiều ủ rũ cúi đầu, Nghiêm Mục nói ở bên tai cô: “Nghỉ ngơi một chút đi, đừng quá mệt. Chờ đến nơi thì đã tối rồi. Đừng suy nghĩ vớ vẩn. Sao anh không phát hiện hóa ra em thích suy nghĩ vớ vẩn thế nhỉ?”

Mạnh Kiều dựa vào người Nghiêm Mục, chân cũng gác lên đùi anh, hai chân cách mặt đất lắc lư: “Không biết! Trong lòng bức bối, thời tiết này nên ở nhà ngủ.”

Nhưng mà, tâm trạng của Cốc Thu và Hạ Linh ở hàng cuối tốt hơn người khác rất nhiều. Mạnh Kiều lén liếc qua khe hở, vừa hay nhìn thấy Hạ Linh như con gấu koala hôn lên mặt Cốc Thu. Cốc Thu cũng không kiêng dè quan hệ này, chỉ nhẹ nhàng đỡ eo Hạ Linh, sợ cậu ấy bất chợt ngã xuống bởi vì đường xá xóc nảy.

“Đồng tính luyến ái.” Có người phát ra âm thanh khinh thường: “Thật không chịu nổi! Đã là lúc nào rồi còn không dứt.”

“Anh không nói lời nào thì không ai bảo anh câm đâu.” Cốc Thu lạnh lùng mở miệng, ánh mắt như dao đâm thẳng về phía người bán bảo hiểm - Trương Tuấn mặc sơ mi trắng quần tây.

Cũng là mặc đồ vest, thân hình Cốc Thu cao dong dỏng, dáng người cân xứng, nhưng Trương Tuấn lại hơi lùn bụng nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người bán bảo hiểm.

Giọng Cốc Thu dường như làm nhiệt độ trong ô tô giảm hẳn xuống. Hạ Linh ở bên cạnh anh ấy nói: “Chồng ơi, chúng ta không để ý tới anh ta. Không sao, không phải lần đầu tiên bị người ta nói. Không cần tức giận với loại người này.”

Cốc Thu cưng chiều xoa vành tai bé người yêu: “Em cũng nghỉ ngơi đi. Nhiệm vụ bắt đầu là sẽ rất mệt.”

Trương Tuấn liếc trắng mắt một cái, tuy rằng không lên tiếng nhưng Mạnh Kiều thấy rõ ràng khẩu hình “đồ ngu”. Đã đến lúc này rồi, không nghĩ qua ải thế nào mà lại muốn biểu đạt quan điểm của mình trước. Mạnh Kiều sống lâu cũng đã thấy loại người không sợ chết này. Cô lại trộm liếc Hạ Linh một cái, bị thiếu niên phát hiện lại xoay người rụt đầu lại.

“Sao thế?” Nghiêm Mục hỏi.

“Cậu ấy khá xinh đẹp.” Mạnh Kiều nói.

“Cảm ơn!” Rõ ràng Mạnh Kiều đè giọng xuống rất nhỏ, nhưng vẫn bị Hạ Linh nghe được. Cậu ấy đưa ra một biểu cảm đắc ý, rồi vui vẻ dựa vào người đàn ông của mình. Mạnh Kiều cũng không ngờ thính lực của Hạ Linh tốt như vậy, cô bị người ta nghe được lời thì thầm thì hơi ngượng. Cô nhắm mắt dứt khoát làm ra vẻ không nghe thấy gì.

Trương Tuấn ở hàng phía sau lại mắng một câu: “Mẹ cái bọn yêu nhau!”

Mạnh Kiều và Nghiêm Mục chưa phản bác, nhưng Hương Hương lại ngồi không yên. Cô ấy lạnh giọng nói: “Ngậm cái mồm anh lại đi! Không dừng có phải không? Lắm miệng phải không?” Hương Hương thoạt nhìn mềm như bông, ai ngờ vừa cất lời lại là người đanh đá ngay thẳng: “Hùng hùng hổ hổ, có bản lĩnh thì anh đứng nói trước mặt người ta đi! Ở trong nhà nhịn hỏng rồi chứ gì? Có thể thấy có người nhất định phải bày quan điểm của mình. Chúng tôi không quan tâm. Anh nhịn đó cho tôi!”

Hương Hương không thích nhìn nhất là cái loại đàn ông lắm mồm nhát gan hèn hạ này, cô ấy dứt khoát đứng lên nhìn Trương Tuấn.

Trương Tuấn lập tức bị khí thế của Hương Hương áp bức, cũng không dám nói thêm gì, nhìn ra ngoài cửa sổ làm như không nghe thấy.

Trong xe yên tĩnh.

Thoải mái hơn nhiều.

Kết thúc đường đèo, xe con xuống khỏi cao tốc đi vào một đoạn đường đất vàng. Xe bắt đầu xóc nảy, rất nhiều lần mông Mạnh Kiều đều bị bắn ra khỏi ghế, thiếu chút nữa đụng đầu vào trần xe. Nghiêm Mục thắt dây an toàn cho cô, bấy giờ mới kết thúc việc bị đụng đầu khổ sở như là nổ đậu phộng.

Đi trên đường đất khoảng hai tiếng, xe dừng lại ở một chỗ trước không có thôn, sau không có cửa hàng. Đạo diễn duỗi cổ nhìn nơi xa: “Xe chỉ có thể đi đến nơi này, chúng ta đi bộ xuyên núi vào. Trương Tuấn, Triệu Nhất Minh, Vương Tranh Tranh, Cốc Thu, bốn cậu khiêng thiết bị, những người còn lại đi trước dò đường. Tự lấy đồ của mình đi, trời sắp tối rồi, lát nữa có khi còn có mưa đấy.”

Mạnh Kiều ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên đã đen xì.

Sao Hạ Linh có thể để Cốc Thu cầm thiết bị. Đôi tay với ngón tay thon dài kia của anh ấy chỉ thích hợp cầm bút laser đứng ở trên bục giảng, không thích hợp làm việc nặng này. Cậu vui vẻ vác một cái giá ba chân: “Chồng ơi, em khiêng cho anh. Anh đừng mệt.”

“Mệt không?” Cốc Thu cười, giúp Hạ Linh xách ba lô của cậu ấy.

Hương Hương quay đầu lại nhìn hai người, sáp vào cạnh Mạnh Kiều nói thầm: “Hay thật đó! Yêu đương hay ghê.”

Triệu Nhất Minh không nói chuyện, hừ hừ cõng giá ba chân đi trước. Vương Tranh Tranh kéo Trương Tuấn đang đeo nét mặt bất mãn một cái: “Đi thôi, đừng lề mề.”

“Mắc gì mà tôi phải khiêng? Nặng chết đi được.” Trương Tuấn đầy khinh thường: “Đều là người có tay có chân, vì sao không thống nhất mỗi người cầm một cái. Thật là đồ ghê tởm!”

“Bớt tranh cãi đi.” Vương Tranh Tranh tốt tính, cho nên an ủi Trương Tuấn thêm hai câu. Chú ấy cảm thấy người cùng trong nhiệm vụ thì đoàn kết là quan trọng nhất.

Đội ngũ đi một hàng về phía trước, chỉ chốc lát sau bầu trời đã giăng đầy mây đen. Thôn làng còn giấu ở núi sâu không thấy được bất kỳ bóng dáng nào, nhưng hạt mưa đã tí tách rơi xuống. Mạnh Kiều sờ đầu mình: “Em hy vọng trong thôn có nước ấm, nếu không ướt hết mất.”

Nghiêm Mục cởi áo khoác che ở đỉnh đầu cho cô, giọng điệu mang ý cười: “Em thay đổi rồi.”

“Em nào có?”

“Ngày xưa em vào nhiệm vụ thì sẽ tìm manh mối trước, bây giờ em lại lo tắm rửa thay quần áo trước.” Nghiêm Mục cười. Anh vừa đi vừa gọi đạo diễn: “Trời mưa rồi, có cần tìm một chỗ trú mưa không?”

Đạo diễn không kiên nhẫn xua xua tay: “Sắp đến rồi, đến ngay đây rồi! Tranh thủ đi đi!”

Ông ta vừa dứt lời, mưa lập tức to dần. Giọt mưa to như hạt đậu điên cuồng đập xuống đất, bắn thành bọt nước làm ướt hết ống quần. Mạnh Kiều chưa bao giờ thấy mưa lớn đến vậy, giống như có người cầm một chậu nước lạnh hắt xuống thân thể của mọi người, cho nên áo khoác của Nghiêm Mục cũng vô dụng. Mỗi một sợi tóc của Mạnh Kiều đều chảy ròng ròng nước mưa. Dưới mưa thu lạnh lẽo, khuôn mặt cô hiện ra màu trắng bệch.

Gió lớn gào thét, sấm sét ầm ầm, nháy mắt mấy người đều biến thành gà rớt vào nồi canh. Đạo diễn nhổ nước bọt, mắng hai câu: “Phía trước có sơn động. Đi, đi, đi! Trốn vào trong đó đi! Càng đi về phía trước thì sẽ có đất đá lở!”

Mấy người chạy vào trong sơn động. Chờ khi chạy vào rồi, mỗi người đều có thể vắt ra nước. Nghiêm Mục dùng nhánh cây nhóm lửa trong động, ngọn lửa xua tan hơi lạnh thấu xương, khiến lòng người cũng ấm theo.

Hương Hương vốn mặc một chiếc váy dài hoa nhí, khoác áo lông. Áo lông ngấm nước không cách nào mặc được nữa, mà váy dính sát vào trên người cô ấy, phác họa ra dáng người rất đẹp. Cô vắt nước trên tóc, nhịn xúc động muốn mắng chửi người, tâm trạng cực kém. Ánh mắt Trương Tuấn trộm liếc sang bên đó, không ngờ bị Hương Hương phát hiện. Cô ấy dựng lông mày, vứt áo lông ướt lên người Trương Tuấn: “Nhìn gì? Chưa từng thấy phụ nữ à?”

“Cô mặc vậy còn không cho ai nhìn?” Trương Tuấn vốn khó chịu trong lòng, bây giờ bị Hương Hương mắng thì càng thêm nóng nảy. Ban đầu bị cô gái này mắng thì anh ta cảm thấy rất mất mặt. Anh ta thử nghĩ làm cách nào mới có thể cãi lại mấy lần liền ở trong lòng, bây giờ rốt cuộc đã có tác dụng. Anh ta chống nạnh: “Cô ướt thành vậy còn nói gì! Dáng vẻ õng à õng ẹo, vừa thấy đã biết không phải người đứng đắn gì! Tôi coi thường kiểu người như cô...”

Anh ta còn chưa nói xong, Mạnh Kiều đang vắt nước trên tóc ở bên cạnh yên lặng quay đầu lại, biểu cảm còn khủng bố hơn cả quỷ.

“Hử?” Mạnh Kiều hỏi.

Trương Tuấn lập tức tịt ngòi. Trên người Mạnh Kiều tản ra một loại hơi thở chết chóc nặng nề giống như anh ta chỉ cần nói thêm hai câu nữa thì cô sẽ duỗi tay cắt đứt cổ anh ta vậy! Trương Tuấn lui về phía sau hai bước, một mình tìm góc tường ngồi xuống. Mạnh Kiều không nói chuyện, tiếp tục vắt nước trên tóc. Cô làm khô tóc rồi thì cùng Hương Hương vắt nước từ quần áo ra.

Cốc Thu và Hạ Linh ngồi ở bên đống lửa. Hạ Linh oán giận: “Trời mưa lớn thế này, khi nào mới tạnh đây?”

Cốc Thu lấy từ trong túi một cái kẹo Fujiya(*) vị trà sữa: “Này.”

(*) Fujiya: Công ty TNHH Fujiya là một chuỗi cửa hàng và nhà hàng bánh kẹo trên toàn quốc tại Nhật Bản.

Hạ Linh bỏ vào miệng, lại ném cho Mạnh Kiều một cái: “Ăn kẹo cho ấm.”

Cậu cười rộ lên.

Mạnh Kiều cũng bỏ vào miệng, đường máu tăng đúng là thoải mái hơn nhiều.

Tiếng sấm nổ vang, có vẻ cơn mưa này chưa tạnh ngay được, trời bên ngoài đã sắp tối hẳn. Trong núi rừng phát ra âm thanh kỳ lạ, Mạnh Kiều ra cửa động nhìn, đột nhiên một cục đá to từ đỉnh đầu lăn xuống, đập thẳng xuống bùn đất trước mắt hai người.

“Đất đá lở thật này.” Hương Hương nói một câu: “Thôn này sẽ không bị nhấn chìm chứ?”

Hạ Linh sợ hãi không dám thò lại gần xem mà ngồi ở bên cạnh Cốc Thu không nhúc nhích.

Trên tảng đá mọc đầy rêu xanh, tầng ngoài còn bọc một bộ xích sắt thô to. Mạnh Kiều dùng chân đạp đá, tầng ngoài cục đá lở ra từng tầng đá nhỏ: “Quái lạ! Cục đá còn bị nứt?”

Nghiêm Mục cúi đầu: “Em đừng nhúc nhích, để anh.”

Anh dùng nhánh cây cạy khe nứt tầng ngoài cục đá ra, một con giòi bò ra từ trong khe, sau đó là càng ngày càng nhiều giòi bọ chi chít trườn ra ngoài. Mạnh Kiều thấy vậy nhảy ra thật xa, Hương Hương cũng bị kinh sợ liên tiếp lùi về phía sau. Giòi bọ bò vào trong sơn động, lúc đến gần Cốc Thu và Hạ Linh thì giãy giụa quay cuồng một chút, sau đó bất động.

Đã chết.

Hương Hương nghiêng đầu liếc Cốc Thu, trong lòng muốn nói cao thủ đúng là cao thủ. Cao thủ thật trâu bò!

Nghiêm Mục dùng chân giẫm, hòn đá bắt đầu nứt toác, một đống đồ vật màu đen từ khe hở rơi ra.

Là một đống đầu tóc đen như mực dính trứng giòi.

Cục đá này là người sống.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio