Chạy Trốn Khắp Địa Cầu

chương 83: đứa bé dị dạng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ăn cơm trưa xong, nhân lúc mặt trời lên cao, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục quyết định đến chỗ khu mộ ở phía bắc thôn xem, mà Hương Hương vì không thoải mái, tuy rằng cô ấy rất muốn ở cạnh Mạnh Kiều nhưng vẫn mang sắc mặt trắng bệch về phòng nghỉ ngơi.

Phía bắc dựa vào núi, gió thổi mang theo mùi lá héo bị rụng bay là là. Mây đen trên đỉnh đầu bao phủ đã rất lâu nhưng vẫn không rơi xuống giọt mưa nào. Ra khỏi thôn đi về phía bắc mười lăm phút, hai người gặp được một khoảng đất hoang. Nơi này thoạt nhìn thường xuyên được người sửa sang, không có bất kỳ cỏ dại nào, thậm chí trước mấy tấm bia đá lạnh lẽo còn bày màn thầu và táo.

Mạnh Kiều đứng giữa đám mộ, Nghiêm Mục nhìn lướt một vòng phần mộ ở thôn này: “Thời đại nào cũng có, thậm chí có thể ngược dòng đến 200 năm trước. Phong tục này có vẻ đã rất lâu rồi.”

Anh nhìn chằm chằm đám bia mộ này: “Em có nhìn thấy được gì không?”

Mạnh Kiều vuốt ve tấm bia đá, ngồi xổm xuống đất cảm nhận. Trong đầu cô chỉ xuất hiện dáng vẻ thôn làng không có khác biệt gì lớn với chỗ hiện tại. Còn lại không có gì hết, đơn giản chỉ là một ít sinh hoạt hằng ngày. Cô cố gắng thăm dò trong cảnh này, muốn tìm cho được bất kỳ chỗ kỳ lạ nào, nhưng vẫn không phát hiện gì cả. Thoạt nhìn cái chết của những người này rất bình thường.

Đây là lần đầu tiên cô không nhìn ra được tin tức hữu dụng nào.

Sắc mặt Mạnh Kiều không quá tốt, cô đứng lên lắc đầu: “Không có gì hết. Vì sao em không nhìn thấy gì cả? Quá kỳ lạ!” Cô nói xong lại dùng tay xoa tấm bia đá: “Thật sự không có, em chỉ nhìn thấy thôn. Tình hình này là sao?”

Nghiêm Mục cầm tay cô kéo ra khỏi tấm bia đá: “Lần trước xuất hiện loại tình huống này là khi nào?”

“Chưa từng xuất hiện.” Mạnh Kiều trả lời đúng sự thật: “Em hẳn có thể đối thoại với linh hồn. Em tiến vào trong đầu bọn chúng, có thể nhìn thấy cảnh tượng như đèn kéo quân.”

Nghiêm Mục ngẫm nghĩ: “Vậy có thể là nơi này không có linh hồn. Sinh một, chết một, dựa theo phong tục dân gian mà nói thì linh hồn chết đi đã chuyển thế, cho nên em không nhìn thấy.” Tay anh đặt lên vai Mạnh Kiều, anh ôm cô gái từ phía sau. Anh biết Mạnh Kiều hoảng hốt, cho nên lại an ủi hai câu: “Không có việc gì! Đừng vội. Chúng ta đi tìm manh mối khác. Đây mới là ngày đầu tiên, chúng ta còn chưa nhìn thấy quỷ mà.”

“Anh nói chẳng giống an ủi gì cả.” Mạnh Kiều khẽ cau mày: “Bọn họ sẽ giết người, vậy chứng minh linh hồn hẳn còn ở đây. Đúng rồi! Đây là phó bản, không có đầu thai. Vậy để em thử lại.” Cô ra khỏi vòng ôm của người đàn ông, tìm kiếm từng phần mộ, chờ mong tìm được oan hồn uổng mạng thứ hai.

Nhưng như Nghiêm Mục dự đoán, không có gì hết.

Mạnh Kiều không khỏi bắt đầu ủ rũ cụp đuôi.

Nghiêm Mục ngẩng đầu nhìn không trung, bầu trời âm u càng thêm đen, ngay sau đó là gió lộng nổi lên bốn phía.

Bên kia.

Hạ Linh đi theo cạnh Cốc Thu nhỏ giọng nói thầm: “Chuyện tiệc mừng đáng sợ ghê, còn cả chuyện đứa trẻ nữa. Em vẫn cảm thấy chúng ta để sót gì đó?”

Cốc Thu nhìn về phía trước: “Im lặng nhìn, đừng lên tiếng.”

Hạ Linh tủi thân bĩu môi, ghé vào bên cửa sổ nhà con gái trưởng thôn nhìn trộm. Trong phòng có một cái xe nôi nho nhỏ và một cô gái tiều tụy. Cô gái đong đưa bế đứa bé được quấn chặt. Khác với nhà bình thường, mặt đứa trẻ bị bịt kín. Nếu không phải biết cô gái này là mẹ đứa bé, anh ấy sẽ cảm thấy cô ấy muốn cho đứa trẻ chết vì tắt thở.

Ánh mắt cô gái nhìn về phía đứa bé tràn ngập cảm xúc khó hiểu, bao gồm hối hận, yêu thương, ghét bỏ, không giống dáng vẻ của người mới làm mẹ. Miệng cô ấy vẫn luôn lẩm bẩm thì thầm: “Ôi, rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là ai muốn hại tôi!”

Trưởng thôn đẩy cửa tiến vào: “Con cứ ở nhà nuôi đứa bé. Về sau chúng ta đưa nó đến bệnh viện lớn thì sẽ không có việc gì. Lát nữa con uống canh gà đi, còn cho con bú.”

“Con không! Con không cần!” Cô gái điên cuồng lắc đầu, gần như cầu xin nói: “Bố, lấy sữa bột đến đi.”

“Đây là con trai của con!” Trưởng thôn tức giận, nhưng trong mắt phần lớn là thương tiếc.

“Rõ ràng bà cốt trong thôn nói đứa nhỏ này rất tốt, là phúc tinh trời ban, sao lại mang đến nhiều tai hoạ như vậy? Bố!” Sắc mặt cô gái trắng bệch như là nữ quỷ: “Là nguyền rủa! Có người nguyền rủa con của con! Bố, bố phải bắt được chúng nó!”

“Chuyện này lúc nào bố sẽ tra.” Trưởng thôn thở ra một hơi dài, lấy thuốc lá trong túi ra châm rồi lắc đầu đi ra ngoài.

Cô con gái nhìn đứa bé được quấn chặt trong vải bông, nhẹ nhàng đặt nó lên xe nôi rồi xoay người đi ra ngoài tìm sữa bột.

Cảnh này bị hai người trốn dưới chân tường nhìn thấy. Hạ Linh vẫn luôn cảm thấy nhìn Cốc Thu đi theo mình làm loại chuyện rình coi này quá tổn hại đạo đức. Cậu ấy luôn có cảm giác nhìn đóa hoa cao ngạo lạnh lùng bị chà đạp dưới bùn đen. Giáo viên tiếng Anh cao quý bị thế tục làm bẩn. Nghĩ đến đây, cậu lén bật cười.

Hạ Linh vui vẻ hỏi Cốc Thu: “Chồng ơi, anh thích trẻ con không?”

“Em muốn sinh?” Cốc Thu nhìn cậu ấy.

Hạ Linh nháy mắt bị đùa giỡn đỏ bừng cả mặt. Cậu ấy vốn chỉ thuận miệng hỏi thôi, vì thế nói thầm: “Đồ biến thái, chỉ biết ức hiếp em.”

“Anh còn chưa ức hiếp mà.” Cốc Thu cười.

Mặt Hạ Linh càng đỏ hơn như quả đào chín: “Ức hiếp em trong lời nói là được rồi, mặt người dạ thú. Trong phòng kia còn có ba người đấy.”

“Nghĩ gì đấy.” Cốc Thu véo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Hạ Linh một cái, cười nói: “Còn nóng nữa.”

“Đi theo cốt truyện! Đừng nhìn em!” Hạ Linh tức giận bất bình. Mỗi lần cậu ấy bị Cốc Thu nghiêm túc đùa giỡn là mặt đỏ tai hồng, không nói được câu nào.

Cốc Thu đứng lên, từ bên ngoài đẩy cửa sổ ra. Gió bên ngoài thổi vào trong phòng khiến tờ lịch treo trong đó bay loạn lên, búp bê nhựa trên cửa cũng kêu lách cách. Miếng vải trên mặt đứa trẻ bị nhấc lên, gương mặt bé trai lộ ra. Ánh mắt Hạ Linh vẫn luôn tập trung trên người đứa bé, trong chớp mắt nhìn thấy gương mặt kia, cậu trừng lớn mắt che miệng lại, không nhịn được lui về phía sau hai bước.

Đây nào phải trẻ con đáng yêu?

Đây rõ ràng là một quái vật!

Trên khuôn mặt trẻ con là khoảng lớn những chấm màu đen, đồng tử của nó đen nhánh không có tròng mắt trắng, làm Hạ Linh lập tức nghĩ tới người đầu trâu trong phim kinh dị. Đứa trẻ cười ha ha ha, khóe miệng nứt đến mang tai, hàm răng sắc nhọn, đầu lưỡi màu đỏ trượt từ trong miệng ra. Làn da đứa bé này vừa nhăn vừa thô, không khác gì ông lão làm nông tám mươi - chín mươi tuổi.

Đứa bé kia phát hiện có người nhìn trộm nó từ ngoài cửa sổ, bụng đột nhiên co bóp, phát ra tiếng cười càng thêm chói tai, đồng tử đen nhánh lộ ra trào phúng ác ý. Hạ Linh gần như muốn hét lên, đôi môi run rẩy của cậu bị Cốc Thu bịt lại.

Người đàn ông đóng cửa sổ lại, kéo Hạ Linh nhảy ra từ tường thấp cạnh sân. Cả người Hạ Linh mềm nhũn, bị dọa đến hàm răng va vào nhau. Cậu cho rằng nhiều nhất chỉ là đứa sứt môi, ai biết đứa trẻ kia lại không giống con người.

“Em sợ.” Hạ Linh bị dọa sợ chảy cả nước mắt: “Nó không phải... Quá đáng sợ... Khó trách không muốn nuôi bằng sữa mẹ... Tại sao lại như vậy?”

Cốc Thu dùng ngón tay lau sạch nước mắt ở khóe mắt của bé người yêu: “Đừng khóc! Hiện tại đừng lãng phí nước mắt.”

Hạ Linh lập tức ngừng khóc: “Mẹ nó, biến thái! Ngày xưa lúc đi học sao em không phát hiện anh cầm thú như vậy.”

Cốc Thu cười khẽ, sửa sang lại quần áo và thẻ chứng nhận thân phận treo trên cổ Hạ Linh: “Đi tìm bà cốt trong thôn hỏi xem.”

Hai người đi đến nhà trệt nhỏ của bà cốt trong thôn. Nhà bà cốt rất dễ nhận ra, tuy rằng cùng treo vải bố trắng, nhưng cửa nhà bà ấy dán rất nhiều phù chú màu sắc rực rỡ. Lúc đi đến nhà bà cốt, Trương Tuấn, Triệu Nhất Minh, Vương Tranh Tranh từ một góc khác đi tới. Ba người đàn ông không tìm được manh mối gì hữu dụng, tin tức cung cấp cũng giống Mạnh Kiều. Tổng số người nơi này không thay đổi, sinh một chết một. Nếu có ngoại lệ thì trong thôn sẽ chọn một thôn dân để giết.

“Nhà ai chết người? Có phải chúng ta phát hiện ai chết là được đúng không?” Triệu Nhất Minh hỏi: “Nhiệm vụ nhắc nhở như vậy.”

“Vậy chẳng phải là chuyện của ngày mai à?” Trương Tuấn nói: “Nhưng hiếm khi cho manh mối thẳng ra như vậy, tôi cảm thấy có bẫy.” Anh ta nói xong lại liếc Hạ Linh.

Từ nhỏ, Trương Tuấn lớn lên trong một gia đình có bố mẹ nghiêm khắc. Anh ta chưa từng tiếp xúc với đồng tính luyến ái, có lẽ bởi vì bố mẹ giáo dục cổ hủ lại khắc nghiệt, khiến anh ta khịt mũi coi thường với mấy thứ này. Dọc theo đường đi Triệu Nhất Minh khuyên can mãi, bảo anh đừng nhìn người khác với ánh mắt thành kiến, nhưng anh ta vẫn cứ không làm được, trong ánh mắt lóe lên vẻ soi mói và khinh thường.

Hạ Linh vô tâm không để ý. Dù sao cậu ấy có bạn trai, tìm được hạnh phúc trọn đời rồi. Mà trước mắt Trương Tuấn vẫn là đồ độc thân. Ai khinh thường ai còn chưa biết đó!

Vương Tranh Tranh thấy hơi thở xung quanh rất kỳ quái cứ như giây tiếp theo sẽ bắt đầu muốn xé mặt nhau, vì thế đứng ra hoà giải: “Hạ Linh, hai cậu đi đâu thế? Chúng tôi hơi mệt, muốn đi về nghỉ ngơi.”

Cốc Thu nói: “Tùy ý đi dạo. Phòng bếp có đồ ăn thừa, mấy người có thể đun lại rồi ăn.”

Nghe được có cơm ăn, ba người đàn ông đói bụng nửa ngày lộ ra ánh mắt vui sướng. Trương Tuấn nói thầm: “Tôi còn tưởng rằng không có cơm đấy. Xem ra trưởng thôn vẫn làm.”

Hạ Linh cười tủm tỉm nhìn Trương Tuấn: “Là chồng tôi làm đó.”

Biểu cảm của Trương Tuấn cứng lại, nháy mắt kinh ngạc.

Hạ Linh kéo Cốc Thu biến mất trong tầm mắt ba người, đi về phía nhà bà cốt trong thôn. Trương Tuấn bĩu môi, không nói thêm câu nào nữa, trong lòng nghĩ đàn ông con trai còn biết nấu cơm? Chờ khi bọn họ về nhà vào phòng bếp, mở đồ ăn trong nồi ra, Trương Tuấn đối mặt với cơm canh sắc hương vị đều đầy đủ thì hít sâu một hơi.

Mẹ nó! Cho dù nguội rồi thì nhìn vẫn ngon!

Cốc Thu và Hạ Linh đi đến nhà bà cốt trong thôn. Anh nhẹ nhàng gõ cửa, mèo đen trong sân nhô đầu ra kêu một tiếng. Nó thấy có người đến thì cong đuôi chạy vào thông báo. Một phút sau, bà cốt trong thôn khập khiễng từ trong phòng đi ra, thấy là hai gương mặt xa lạ, lại thấy trên cổ treo giấy chứng nhận của đoàn làm phim, bà gật đầu, nói bằng giọng già nua lại khàn khàn: “Vào đi.”

Nhà bà cốt trong thôn rất đơn giản, có một điện thờ màu vàng, bên trong thờ phụng tượng thần Tương Liễu. Trong phòng có mùi hương rất nồng, xông vào khiến xoang mũi Hạ Linh hơi đau.

Từ phần mộ trở về, Mạnh Kiều và Nghiêm Mục vừa hay thấy bóng dáng Cốc Thu và Hạ Linh từ rất xa nên cũng bước nhanh theo vào.

Vì thế, hiện tại bốn người ngoan ngoãn ngồi ở nhà bà cốt trong thôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio