Rời khỏi nhà họ Cơ thì trời đã quá trưa, Hoắc Khải
không trở về nhà ngay, cũng chưa gọi điện thoại cho Ninh
Thần, mà đi đến tiệm bán hoa một chuyến trước.
“Đến đây làm gì vậy?” Cơ Hương Ngưng hỏi khi cô ấy
bước ra khỏi xe.
“Đương nhiên đi đến tiệm bán hoa là để mua hoa rồi”,
Hoắc Khải trả lời.
Cơ Hương Ngưng ngẩn người, không biết cô ấy đang
nghĩ đến điều gì, nét mặt đột nhiên lại có chút mất tự
nhiên.
Cô ấy đang nhầm tưởng rằng Hoắc Khải muốn mua
hoa tặng mình. Là một người phụ nữ không có nhiều kinh
nghiệm trong tình yêu, hiểu biết duy nhất của cô ấy về
việc tặng hoa cho ai đó chỉ là để thể hiện hảo cảm đối với
người đó.
Hoắc Khải bước vào tiệm hoa, liếc mắt nhìn rồi chỉ vào
hoa hướng dương trước mặt và nói: “Phiền cô gói giúp tôi
mấy bông hoa này”.
Nhân viên tiệm đi tới cầm mấy bông hoa hướng dương
lên, gói lại một cách đơn giản, không có gì quá nổi bật.
Nhưng chỉ riêng màu vàng đơn thuần của hoa hướng
dương cũng đã rất rực rỡ rồi, rực rỡ như ánh mặt trời trên
cao vậy.
Hoắc Khải nhìn quanh, sau đó hỏi Cơ Hương Ngưng:
“Bó hoa này trông thế nào?”
Cơ Hương Ngưng cảm thấy hơi bối rối, ngập ngừng
nói: “Cái đó… cũng được. Chỉ có điều hình như không có
ai chỉ tặng mỗi hoa hướng dương cho con gái…”
“Nói như vậy cũng đúng”, Hoắc Khải suy nghĩ một
chút. Sau đó anh chọn thêm hai bông hoa tulip, một trái
một phải cắm bên cạnh hoa hướng dương, trông giống
như hai người bảo vệ. Có vẻ như anh thấy nó rất buồn
cười, nên đã bật cười mấy lần.
Cơ Hương Ngưng lại càng thêm bối rối, thậm chí còn
cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn thấy Hoắc Khải như thế. Khi
Hoắc Khải trả tiền xong, cô ấy khẽ cúi đầu đi theo phía
sau anh rời khỏi tiệm hoa.
Kết quả là vừa mở cửa xe, Hoắc Khải không lên xe mà
chỉ đứng đó nói: “Cô đi trước đi, tôi còn phải đi chợ. Con
bé Đường Đường nhà tôi hẳn là đang muốn ăn món sườn
xào chua ngọt lắm”.
Cơ Hương Ngưng đang ngồi trên xe lại ngẩn người
thêm một lúc, sau đó mới nhận ra rằng bó hoa này không
phải mua cho cô ấy mà là mua cho Ninh Thần.
Làm mới vừa rồi cô ấy còn tự mình đa tình, suy nghĩ
chờ một hồi sau khi anh tặng hoa thì cô ấy phải làm như
thế nào để ra vẻ thờ ơ một chút.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ là do cô suy nghĩ lung tung mà
thôi.
“Ờ, vậy thì anh đi đi, dù sao tôi cũng rất bận”, Cơ
Hương Ngưng cô găng khiên cho giọng nói của mình trở
nên bình thường, nhưng dù có giả vờ như thế nào đi
chăng nữa, đôi mắt của cô ấy vẫn vô thức nhìn vào bó hoa
hướng dương.
Cô ấy không phải là một người phụ nữ thích hoa. Mấy
thứ hoa hòe này không mài ra ăn được, nên chỉ là thứ vô
dụng trong mắt của Cơ Hương Ngưng.
Nhưng hôm nay không biết có chuyện gì, cô ấy lại chỉ
mong nhận được món quà như vậy từ một ai đó.
Có phải là bị ma nhập rồi không?
Trong lòng Cơ Hương Ngưng tự nhiên lại cảm thấy có
chút mất mát, chỉ có thể cố gạt đi những suy nghĩ hỗn
loạn, rồi nói với tài xế: “Lái xe đi”.
Lúc này, Hoắc Khải mới đột nhiên nói: “Suýt chút nữa
quên mất, cái này là cho cô”.
Một mùi thơm thoang thoảng bay vào, Cơ Hương
Ngưng vừa quay đầu lại thì thấy Hoắc Khải đã cầm một
đóa hoa ly hồng đưa vào cửa kính xe.
“Tôi nghe nói rằng hoa ly hồng tượng trưng cho sự
thuần khiết và sang trọng, nó rất hợp với cô” Hoắc Khải
giải thích.
Sự hưng phấn vô cớ chiếm trọn lấy trái tim của Cơ
Hương Ngưng, khóe miệng của cô ấy đã hơi nhếch lên
nhưng vẫn phải tỏ ra thản nhiên nói: “Mua cái thứ vô dụng
này làm gì không biết”.
Nói qua nói lại, cuối cùng tay cũng nhanh chóng nhận
lấy đóa hoa đó.
Nhận lấy đóa hoa ly hồng rồi, Cơ Hương Ngưng lại bất
giác cúi đầu, ngửi hương thơm tỏa ra từ nhụy hoa.
Hoắc Khải đứng bên cạnh xe cười nói: “Thế nào, có
thơm không?”
Có lẽ do bị Hoắc Khải phát hiện cô ấy như vậy mà lại
để ý đến đóa hoa này, Cơ Hương Ngưng ngay lập tức cảm
thấy xấu hổ, hừ một tiếng nói: “Không thơm chút nào,
cũng không có ai tặng hoa mà chỉ tặng có một đóa, đồ
keo kiệt. Thôi tôi không để ý đến anh nữa, tài xế, lái xe!”
Người tài xế khởi động xe và chiếc ô tô từ từ lăn bánh
rời khỏi vị trí ban đầu.
Từ gương chiếu hậu, có thể thấy Hoắc Khải vẫn đang
đứng bên đường vẫy tay chào cô ấy.
Ở trong xe, hương hoa nhàn nhạt tiếp tục lan tỏa ra,
khiến cho tâm trạng của Cơ Hương Ngưng càng lúc càng
tốt lên.
Một lúc lâu sau, cho đến khi không còn nhìn thấy
Hoắc Khải trong gương chiếu hậu, cô ấy mới nhìn xuống
đóa hoa ly hồng trên tay mình.
Nét mặt của cô ấy bây giờ trông vô cùng phức tạp,
nửa như vui vẻ, nửa lại u buồn.
Thở dài, cô ấy đặt đóa hoa ly hồng xuống bên cạnh,
như thể cô chưa từng cầm nó trong tay. Cũng có chứng
minh được điều gì đâu chứ.
Hoắc Khải bắt một chiếc taxi đến khu chợ gần nhà.
Anh không hề biết rằng, ở phía bên kia đường, Phan
Tư Mễ đang ngồi trên xe của mình và nhìn chằm chằm vào
anh.
Mười phút trước, Phan Tư Mễ đến mua đồ gần đó, vừa
lên xe đã thấy Hoắc Khải và một người phụ nữ xinh đẹp
bước xuống xe, cùng nhau đi vào tiệm hoa.
Cân nhắc một chút, cô ấy quyết định không quấy rối,
mà lặng lẽ đợi mọi chuyện phát triển thêm.
Sau vài phút, cô ấy nhìn thấy Hoắc Khải bước ra, trên
tay cầm một bó hoa hướng dương, đứng trước xe nói
chuyện với người đẹp. Để rồi như đang làm ảo thuật, anh
lấy ra một đóa hoa ly hồng và đưa nó cho người phụ nữ
kia.
Phan Tư Mễ không biết hai người đó nói gì với nhau,
nhưng là một bác sĩ tâm lý, cô ấy có thể nhìn thấy những
thay đổi biểu cảm tinh tế trên nét mặt của người phụ nữ
ngồi trong xe qua cửa kính xe, nét mặt đó rõ ràng là đang
thể hiện một niềm vui kín đáo.
Sau khi chiếc xe đó rời đi, Hoắc Khải cũng bắt một
chiếc taxi khác rồi rời đi một mình.
Nếu như không phải trên tay Hoắc Khải vẫn còn cầm
theo một bó hoa hướng dương, Phan Tư Mễ có thể chắc
chắn rằng hai người này là tình nhân của nhau. Nhưng bây
giờ có thêm bó hoa hướng dương đó, nên cô ấy cũng
không thể khẳng định chắc chắn.
Dù cho có chuyện gì thì cũng không nên đưa ra phán
đoán một cách tùy tiện.
Sau một hồi suy nghĩ, Phan Tư Mễ mới từ bỏ ý định
gọi điện cho Ninh Thần, bản thân cố ấy chỉ ghi nhớ vấn đề
này, sau đó cô ấy sẽ lên kế hoạch để tìm cơ hội thăm dò
Hoắc Khải.
Hoắc Khải nào đâu biết bác sĩ tâm lý của mình lại tình
cờ xuất hiện ở bên kia đường, anh chỉ chuyên tâm đi chợ,
cẩn thận chọn hai miếng sườn và mua thêm một ít rau
tươi trước khi trở về nhà.
Anh gõ cửa nhà, sau khoảng mười giây thì cánh cửa
mở ra.
Nhìn Ninh Thần đang đứng ở cửa với vẻ mặt ngẩn ngơ,
Hoắc Khải mỉm cười đưa bó hoa hướng dương trong tay
anh cho cô rồi nói: “Tặng cho em đó. Mấy ngày nay một
mình ở nhà đã cực khổ rồi”.
Hoa hướng dương không phải là loài hoa có mùi
hương quá đặc biệt, nhưng nhìn những bông hoa vàng
rực rỡ trước mặt, lại nghe những lời nói tâm tình của anh,
trái tim của Ninh Thần như muốn tan chảy.
Cô là một người phụ nữ dễ hài lòng. Cô không cần gì
nhiều ngoài chồng con của mình.
Trước đây, Lý Phong chưa bao giờ dành tặng cho cô
bất cứ điều gì bất ngờ, kể cả sau khi kết hôn, cô cũng
luôn cảm thấy buồn tẻ và lạc lõng.
Nhưng bây giờ thì khác. Đây là ngày đầu tiên anh biết
mua hoa tặng cho cô khi về nhà.
Mặc dù Ninh Thần cũng cảm thấy hoa là món quà vô
nghĩa giống như Cơ Hương Ngưng, nhưng cô ấy sẽ không
từ chối một món quà như vậy từ chồng của mình, ngược
lại còn rất thích nó.
Bởi ý nghĩa đằng sau những bông hoa chính là tượng
trưng cho tình yêu của người đàn ông dành cho người
phụ nữ của mình.
Nếu như ghét một người, chúng ta sẽ không bao giờ
tặng hoa cho người đó.
“Cảm ơn anh”, Ninh Thần nở nự cười tươi tắn, đón lấy
những bông hoa.
“Bố ơi!”
Nghe thấy giọng nói của Đường Đường, Hoắc Khải
nhìn lên, nhưng ngạc nhiên khi thấy rằng ngoài mẹ con
Ninh Thần thì còn có Cố Phi Dương và Nhạc Văn Văn
cũng đang ở trong nhà.
Khi nhìn thấy Hoắc Khải, vẻ mặt đang không được vui
của Cố Phi Dương lại càng thêm mất tự nhiên. Nhất là khi
cô ấy nhìn thấy bó hoa trong tay Ninh Thần, cô ấy liền
cảm thấy khó chịu như có đàn kiến đang bò trong lòng.
Nhìn người khác càng hạnh phúc bao nhiêu thì cô ấy
càng cảm thấy mình kém cỏi bấy nhiêu.
Vì vậy, trước khi Hoắc Khải kịp hỏi tại sao họ lại ở đây,
Cố Phi Dương đã trực tiếp đưa Nhạc Văn Văn đứng lên và
nói: “Về nhà thôi con!”
“Không! Con không muốn đi! Con muốn ở cùng với
chú Lý!”, Nhạc Văn Văn cố gắng vùng vẫy một cách tuyệt
vọng, giọng nói chuyển từ vui sướng sang nghẹn ngào.
Ninh Thần ở một bên giải thích: “Buổi trưa Văn Văn
cùng Đường Đường trở về từ trường học, cô bé nói mấy
ngày nay anh không đến nấu đồ ăn ngon cho cô bé. Em
đã gọi điện cho cô Cố, cô ấy vừa đến thì anh cũng vừa về
nhà”.
“Cháu muốn chú Lý chơi với cháu! Cháu cũng muốn
ăn bữa ăn do chú Lý nấu!”, Nhạc Văn Văn hét lớn: “Chú Lý
đã hứa với mẹ con cháu, cháu…”
“Bốp!“ một âm thanh giòn giã vang lên khiến căn nhà
bỗng trở nên yên tĩnh.
Tất cả mọi đều người kinh ngạc nhìn Cố Phi Dương,
trong khi Cố Phi Dương lạnh lùng kéo con gái ra: “Đừng
ép mẹ phải đánh con nữa! Về nhà!”
Ninh Thần lúc này cũng phản ứng lại, nhanh chóng
thuyết phục: “Cô Cố, Văn Văn vẫn còn là một đứa trẻ, hơn
nữa Lý Phong đã về rồi, mẹ con cô cũng ở lại ăn cơm đi”.
“Cảm ơn cô Ninh vì lòng tốt của cô, nhưng có lẽ
chúng ta có cách giáo dục con cái khác nhau. Tôi không
thể chịu đựng được việc con bé cứ chạy đến nhà người
khác vì miếng ăn! Vì vậy, chúng tôi nên về nhà thì hơn.
Nếu như chúng tôi có gây phiền phức gì cho gia đình cô
thì cũng xin cô thứ lỗi cho”, Cố Phi Dương lạnh lùng nói,
rồi cứng rắn kéo Nhạc Văn Văn ra ngoài.
Ninh Thần muốn giữ cô ấy lại, nhưng đã bị Hoắc Khải ngắn cản.
“Chú Lý! Chú Lý!”, Nhạc Văn Văn đưa tay về phía Hoắc
Khải, hy vọng rằng anh có thể giữ cô bé lại. Vừa rồi, sau
một cái tát, một nửa bên má của cô bé đã bị sưng tấy, đủ
thấy rằng Cố Phi Dương đã dùng lực mạnh đến như thế
nào.