Đường Đường không ngừng đạp chăn kêu nóng, Ninh Thần chỉ đành quay sang vỗ về con gái.
Thân hình mê người ấy vừa rời khỏi thì Hoắc Khải lại
cảm thấy mất mát và trống rỗng. Không biết từ khi nào
mà anh đã quen với sự thân mật với Ninh Thần mất rồi.
Con người chứ nào phải cây cỏ mà không có tình cảm.
Hai người chung chăn gối đã bao lâu rồi, cho dù có là
người sắt thì cũng cảm thấy rung động.
Hoắc Khải không thể không nắm chặt tay, cố gắng tự
nhủ với bản thân rằng bây giờ còn chưa phải lúc!
Với anh, hôm nay lại là một đêm mất ngủ.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra là Hoắc Khải và Ninh
Thần đã phải bận rộn với chuyện toàn dân giảm cân.
Để có thể giữ được hiệu quả tuyên truyền, lần này
Hoắc Khải đã tỉ mỉ lựa chọn những phương thức quảng
cáo phải trả tiền, trong đó cách mà anh thấy giữ được
hiệu quả tốt nhất chắc là các tài khoản công khai trên
Wechat.
Những loại tài khoản lâu đời mà đã kinh doanh được ít
nhất năm năm, có lượng người theo dõi tin cậy, mặc dù sẽ
phải tiêu chút tiền nhưng cũng đỡ hơn là bản thân phải
khổ cực đi đăng từng bài đăng một.
Phí quảng cáo của một ngày thôi mà đã tốn đến vài
trăm ngàn, nhưng đổi lại là lượt tuyên truyền của mấy
chuc tài khoản công khai.
Mấy tiếng sau, Ninh Thần vui mừng hét lên: “Số lượt
vào xem cửa hàng đã tăng lên rồi này anh!”
Mấy chục tài khoản công khai này đều được Hoắc
Khải lựa chọn kỹ lưỡng, rất có hiệu quả.
Một trăm ngàn bỏ ra, số lượt vào cửa hàng cũng tăng
lên nhanh chóng, số người hỏi về hoạt động toàn dân
giảm cân cũng lên đến mấy trăm.
Ninh Thần không kịp trả lời, cũng may Hoắc Khải là
người có kinh nghiệm phong phú. Anh đã tìm được một
công ty quảng cáo chuyên môn cung cấp người chăm sóc
khách hàng và đã thuê mấy chục người về làm.
Khách hàng được phân luồng liên tục, dù có thêm mấy
chục người đến giúp đỡ trả lời khách hàng nhưng lượt
tăng trưởng quá nhanh, vẫn vượt qua năng lực xử lí của
bọn họ.
Cuối cùng, mỗi người đều phải xử lí câu hỏi của hơn
một trăm người khách.
Ninh Thần nhìn cũng thấy sốt ruột, nói: “Làm sao đây,
có cần gọi thêm người không anh?”
Hoắc Khải lắc đầu: “Lương của một nhân viên chăm
sóc khách hàng tạm thời là ba trắm một ngày, mười người
là ba ngàn, một trăm người là ba mươi ngàn. Mà hoạt
động của chúng ta hướng đến cả nước, hiệu quả tuyên
truyền càng tốt thì người tới hỏi càng nhiều. Nếu vì có
nhiều người hỏi mà tăng thêm số nhân viên thì chúng ta
không có lợi đâu. Nhiều người hỏi như vậy thì phải thuê
bao nhiêu cho đủ chứ? Cho nên chúng ta chỉ cần trả lời
nhanh chóng, hơn nữa treo biểu ngữ bao gồm các nội
dung về quy tắc của hoạt động trên trang chủ của cửa
hàng là được. Không nhất thiết phải trả lời từng người
một. Nhưng em vẫn phải tiếp tục livestream đấy, anh vừa
liên lạc với văn phòng công chứng rồi, bọn họ đồng ý sẽ
cho người tiến hành giám sát”.
“Vâng, vậy em sẽ livestream luôn bây giờ!” Ninh Thần
lập tức nói.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, Hoắc Khải khẽ mỉm
cười.
Văn phòng công chứng cho người đến giám sát không
phải là miễn phí, nhưng so với hiệu quả bùng nổ của hoạt
động thì chút tiền đó không đáng để nhắc đến.
Quan trọng nhất là có thể nhìn thấy Ninh Thần vui vẻ
như thế kia, thì cũng coi như là đáng giá.
Phiền toái duy nhất chính là hiện giờ Hoắc Khải không
có nhiều tiền để duy trì hoạt động. Theo dự tính của anh,
trong ba tháng này, khoảng thời gian đầu sẽ phải bỏ vào ít
nhất năm triệu. Đây là còn chưa tính đến các giải thưởng
cho hoạt động này.
Dấu sao, muốn có được độ phổ biến rộng hơn thì phải
không ngừng tuyên truyền, quảng cáo. Giống như hoạt
động Cẩm Lý Taobao vậy, nhìn thì giống như là cả nước tự
giác chia sẻ, nhưng thực ra cũng phải tốn không ít tiền
vào các công ty quảng cáo.
Dĩ nhiên, nếu tiêu mười triệu để cả nước chú ý đến
hoạt động trên Taobao lần này thì cũng đáng chứ!
Có không ít công ty một năm phải tiêu đến mấy trăm
triệu tiền quảng cáo nhưng cũng chẳng đi đến đâu.
Cho nên dự toán của Hoắc Khải là tám triệu.
Nghe thì có vẻ nhiều, nhiều người cật lực cả đời cũng
không kiếm được số tiền như vậy.
Nhưng với anh thì đây đã là tiết kiệm lắm rồi. Anh
không xét đến tính phô trương hay là cao cấp gì, mà chỉ
dựa vào tâm lý của người bình thường để làm.
Bản thân Hoắc Khải không có đủ tám triệu để tổ chức
một hoạt động, cũng may bên Cơ Hương Ngưng vừa mới
có một trăm triệu.
Với mối quan hệ của hai người bọn họ, mượn tám triệu
không phải là khó.
Không ngoài dự liệu, khi Hoắc Khải nói muốn mượn
tiền thì Cơ Hương Ngưng bèn bảo phòng kế toán chuyển
luôn cho anh chỉ trong tích tắc.
Có được tiền mặt, Hoắc Khải càng có thêm sức mạnh.
Sau khi Ninh Thần mở livestream, lượng người tăng
lên đột biến. Bình thường chỉ có khoảng mấy trăm người
đến mấy ngàn người xem livestream của cô, thế mà hôm
nay vừa vào đã là mấy ngàn người, số bình luận trên màn
hình phi như tên bắn.
Cảm xúc của Ninh Thần cũng trào dâng hơn bình
thường, nhưng phong cách nói chuyện lại không hề lo
lắng như tưởng tượng.
Nhất là khi nhân viên của văn phòng công chứng đến
và công chứng quỹ tiền cùng hoạt động xong thì số lượng
người xem tăng vọt, lần đầu vượt qua mười ngàn người.
Số liệu không ngừng được làm mới, lượng chốt đơn
tăng nhanh, Ninh Thần nhìn mà hoa hết cả mắt lên.
Chỉ trong ba tiếng đồng hồ mà lượng mua đã đạt kỷ
lục cao nhất với một con số kinh người: sáu mươi lăm
ngàn.
Mặc dù sự quảng cáo của các tài khoản công khai
không thể giữ vững được hiệu quả này mọi lúc, nhưng
việc hôm nay vượt qua hai trăm ngàn thì có lẽ sẽ không
quá khó.
Trong lúc Ninh Thần bận rộn livestream, Hoắc Khải
cũng không nhàn rỗi. Anh đang điều chỉnh sản phẩm dựa
theo một vài vấn đề trong livestream.
Lúc cửa hàng không cần sửa đổi thì tiến hành quảng
cáo tuyên truyền, anh không bỏ qua bất kỳ cơ hội gia
tăng lượng mua nào.
Còn về Đường Đường thì sáng sớm cô bé đã được đưa
đến chỗ Ninh Quốc Năng rồi. Không có cô bé ở bên làm
loạn, hai người làm việc cũng chuyên tâm hơn.
Cùng lúc đó, tại căn nhà lớn của nhà họ Hoắc ở phía
xa, Hoắc Giai Minh vui vẻ nói với người đàn ông trước mặt
mình: “Anh ba, Lý Phong thật sự rất giỏi. Anh tin em đi,
hai người chắc chắn sẽ thành bạn đấy!”
Người đàn ông trước mặt cậu ta, mắt phượng mày
ngài, tuấn lãng phi phàm.
Cậu cả nhà họ Hoắc, ngôi sao hy vọng, quỷ tài kinh
doanh. Đủ loại biệt danh biến người này trở thành người
trẻ tuổi giỏi nhất cả nước.
Không một ai có thể bằng được người này, cho dù là
những người lớn tuổi hơn cũng chẳng có mấy ai sánh
được với người này.
Người này, chính là Hoắc Khải.
Dĩ nhiên chỉ là hàng giả.
Nếu Hoắc Khải đứng ở đây thì nhất định sẽ phải kinh
ngạc, vì biểu cảm, giọng điệu của đối phương giống y hệt
anh. Còn về tướng mạo thì không còn gì để nói, cho dù bố
mẹ đẻ của anh có ở đây thì cũng khó mà phân biệt được
thật giả.
Người này không biết đã phẫu thuật ở đâu hay là nhờ
vào kỳ tích nào đó mà nhìn giống hệt Hoắc Khải. Anh ta
nói: “Hiếm khi thấy cậu khen một người nào, cậu làm anh
thấy hứng thú rồi đấy. Nhưng tán thưởng thì không có
nghĩa là phải làm bạn với người đó. Giai Minh, cậu là người
nằm trong hàng thừa kế thứ hai của nhà họ Hoắc, nên đặt
nhiều tinh lực vào việc của gia tộc hơn, chứ không phải vì
một người biết chơi cờ, giỏi nấu ăn, nói chuyện hay mà
không tiếc lời khen như thế, hiểu chưa hả!”
Hoắc Giai Minh vội vàng gật đầu, nói: “Em biết rồi ạ,
nhưng Lý Phong thật sự rất giỏi, mà em thấy anh ấy…
“Đừng nói “cảm thấy: nữa, đó là những lời nói vô
nghĩa”, người đàn ông phất tay: “Dạo này gia tộc có rất
nhiều việc, anh hơi mệt, cậu đi đi”.
Trong lòng Hoắc Giai Minh, vị trí của Hoắc Khải là
không thể thay thế, là số một danh xứng với thực.
Có thể Hoắc Giai Minh sẽ phản kháng lại bố mình,
nhưng sẽ không bao giờ đối nghịch với lời ra lệnh của
Hoắc Khải. Từ nhỏ đến lớn cậu ta đã vậy rồi. Đây là sự
phục tùng mù quáng được bồi dưỡng từ sự sùng bái mà
ra.
“Vâng, em đi đây ạ… Hoắc Giai Minh đồng ý rồi xoay
người rời đi.
Nhìn bóng lưng của cậu ta, ánh mắt của người đàn
ông kia hiện lên vẻ trào phúng. Vào lúc này, Hoắc Giai
Minh đang đi bỗng nhiên nhớ đến một việc, liền quay lại
hỏi: “Anh ba, dạo này anh rảnh không, đi ăn với em nhé?
Chúng ta đã lâu chưa ăn cơm với nhau rồi”.
Cậu ta quay người quá đột ngột khiến tên đàn ông kia
còn chưa kịp phản ứng lại. Nét trào phúng cùng lạnh nhạt
trong mắt hắn ta đã bị Hoắc Giai Minh nhìn thấy và ngẩn
người ra.
Nhưng ngay sau đó, người đàn ông này lại nở nụ cười:
“Được, mấy hôm nữa anh rảnh thì chúng ta đi ăn”.
Hoắc Giai Minh không đáp lại. Ánh mắt châm biếm
cùng vẻ mặt lạnh nhạt ban nãy cùng nụ cười bây giờ nhìn
khác nhau vô cùng, cậu ta không biết có phải bản thân đã
nhìn nhầm hay không.
“Sao, còn chuyện gì nữa không?”
“Không, không ạ” Hoắc Giai Minh do dự một rồi, cuối
cùng vẫn lắc đầu: “Vậy em đi đây, anh cứ làm việc của
mình đi ạ”.
Sau khi ra khỏi phòng một lúc, Hoắc Giai Minh mới
không nhịn được mà quay lại nhìn, nhưng lại nhìn thấy vẻ
tươi cười của người đàn ông đó, chứ không còn chút
châm biếm hay lạnh nhạt nào.