Hai chân của Mã Tuấn Quý cũng
có chút run rẩy, ông ta chỉ là một người
bình thường, lúc nhà đất bị giải tỏa di
đời, ông ta đã được hưởng lợi từ chính
Sách hậu hĩnh nên mới có một dãy xen
kế các cửa hàng mặt tiền hai trăm mét
vuông thế này. Nhưng ông ta bẩm sinh
đã không nhạy bén trong kinh doanh,
lần làm lớn nhất trước đó của ông ta
cũng chỉ là mở một siêu thị nhỏ mà thôi.
Khi nói đến việc kiếm tiên, nhiều
nhất ông ta cũng chỉ nghĩ đến việc bao
lâu mới có thế tăng tiền thuê nhà lên
thêm một bậc
Bây giờ nhìn thấy Chương Gia
Cường tiếng xấu khäp nơi, ông ta tự
nhiên cũng có chút sợ hãi, cho nên dù
có bị người khác chế giêu cũng không
dám nói lại. Chỉ có thể trầm ngâm
trong lòng mà tự an ủi bản thân, rằng
giờ là xã hội pháp quyền, bọn họ chắc
cũng không dám làm càn.
Chương Gia Cường đã quen với
thói coi trời bằng vung, mượn danh
tiếng của ông gác cửa nhà Triệu Vĩnh
An mà làm xăng làm bậy.
Tiệm ăn này do con trai của lão ta
đầu tư, vì giá thuê tương đối rẻ, cảm
thấy có thể kiếm được nhiều tiên nên
đã đầu tư hơn ba trăm ngàn tệ vào đó
Cuối cùng thì con trai của lão ta
cũng không phải là người biết cách làm
ăn, rõ ràng có nền tảng quan hệ tốt như
vậy, nhưng lại không biết tận dụng, cả
ngày chỉ biết kiêu căng ngạo mạn đi tới
đi lui, lõ mũi hếch lên trời, cứ như thể ai
cũng đang nợ hăn vậy.
Đầu bếp trong tiệm cũng là do có
quan hệ mới được vào làm, chẳng
những tay nghề nấu nướng tệ hại mà
tình hình vệ sinh trong bếp cũng vô
cùng lộn xộn
€ó không ít khách đã ăn phải ruồi,
tóc hay những thứ tương tự khiến cho
người ta kinh tởm.
Khi khách phàn nàn, hắn vẫn
không thèm quan tâm, thích ăn hay
không cũng mặc kệ mấy người, dù sao
cũng không hoàn lại tiền. Vì thái độ đó
mà hẳn thường xuyên xảy ra cãi vã với
khách hàng, lại còn bị khách hàng tố
cáo.
Nhưng hầu hết những người đến
xử lý sau khi nhận được tin tố cáo đều
biết mối quan hệ giữa gia đình chủ
tiệm và giáo sư Triệu Vĩnh An, nên họ
chỉ có thể khiển trách vài câu rôi cũng
mắt nhắm mắt mở cho qua.
Thời gian trôi qua, hăn không
những không học được bài học của
mình mà còn hống hách hơn, tự cho
răng bản thân có thế lực rất mạnh
Khách hàng là thượng đế cái quái
gì chứ, nói bậy bạ, ông đây không nợ
mấy người. Thích thì ăn, không thì biến!
Một câu sáu chữ này, đúng là dùng
vô cùng thuần thục.
Hai tháng đầu thì tiệm ăn vẫn còn
có khách đến, nhưng đến mười tháng
sau, có tìm đến mù mắt thì cũng chỉ có
mấy con chuột cả ngày chạy tới chạy lui.
Chỉ sau một năm, trong nhà ngay
cả cái quần cũng chẳng còn để cầm cố.
Vì vậy, Chương Gia Cường cũng rất
tức giận, làm sao có thể gia hạn hợp
đồng thuê tiệm ăn sang năm thứ hai được
Thật ra thì ngay từ sáu tháng trước
Mã Tuấn Quý đã muốn bọn họ chuyển đi
Hai bố con nhà này mở tiệm ăn mà
cứa tiệm lại bấn thỉu, cứ như sắp biến
thành một cái máng hôi thối vậy. Khäp
phòng đều là khói dầu, trông khó coi
đến không tả được
Cho thuê thêm một thời gian nữa
chäc là chỗ của ông ta sẽ thành một
bãi rác luôn mất
Cho nên ngay trước thời hạn kết
thúc hợp đồng thuê hai tháng, Mã Tuấn
Quý đã nói rõ rằng ông ta sẽ không cho
bọn họ thuê tiếp vào năm tới nữa.
Hai bố con Chương Gia Cường
cũng không muốn thuê thêm, nhưng
bản tính đã quen với việc lừa lọc kiếm
chác từ người khác, vì vậy bọn họ nói
với Mã Tuấn Quý răng bắt dọn đi sớm
thì tiền thuê phải được giảm. Thuê nhà
của ông ta bị lỗ vốn không kiếm được
đồng lời nào mà ông ta còn không biết
giảm giá hay sao?
Mã Tuấn Quý vì muốn bọn họ mau
dọn đi cho khuất mắt, cũng nhìn ra hai
bố con nhà này đều là phường vô lại,
nên dứt khoát thí luôn cho nửa năm
tiên thuê
Vốn dĩ nói là phải dọn đi trong hai
ngày, nhưng ai mà biết được hôm nay
Mã Tuấn Quý lại nhận được điện thoại
của bên môi giới nhà đất bảo đã có
người đến xem nhà, vì vậy Mã Tuấn Quý
liền vội vàng chạy tới thúc giục bọn họ.
Khi ông ta đến nơi, chẳng biết bọn họ
có chuyện gì, đột nhiên nói rẵng sế
không dọn đi, cuối cùng Mã Tuấn Quý
lại bị buộc phải đưa cho bố con
Chương Gia Cường một khoản phí
chuyển nhà hai trăm ngàn nhân dân tệ.
Nếu không thì đừng mong có thể
cho người khác thuê.
Ý đồ tồi tệ này hoàn toàn là do
Chương Gia Cường nghe theo lời của
người khác, giờ muốn dọn đi thì phải
tính thêm phí chuyển nhà, dù sao thì vị
trí này cũng thật sự tốt, mặt băng rộng
còn giá thuê lại thấp, chăc chăn sau khi
bố con lão ta dọn đi vẫn sẽ có người
đâm đầu vào cho bố con lão ta dễ bề
lợi dụng.
Chương Gia Cường vốn không giỏi
chuyện gì ngoài chuyện hại người.
Vì vậy, chuyện này dù là có lý hay
vô lý, thì lão ta cũng nhất quyết bảo.
con trai của mình làm.
Làm mấy chuyện xấu xa lâu như
vậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõ
vậy, lão ta tất nhiên cũng nhận thức rõ
ràng về những tranh chấp và rắc rối có
thể phát sinh sau này. Vì vậy lão ta
luôn luôn dẫn theo một vài người thân
cận, sẵn sàng quay lại hỗ trợ bất cứ khi
nào lão ta gặp khó khăn.
Chương Gia Cường không hề xem
Mã Tuấn Quý ra gì, trong mắt của lão
ta, ông ta chỉ đơn giản là một tên chủ
nhà đần độn
Sau khi nhận điện thoại của con
trai Chương Viên Côn, Chương Gia
Cường ngay lập tức kéo người đến,
chuẩn bị dạy cho chủ nhà một bài học.
Khi tới nơi, lão ta nhìn thấy Mã
Tuấn Quý và người môi giới đang bị
con trai mình chặn lại, chỉ là Hoăc Khải
đang bận đang quan sát cửa tiệm,
chưa nhìn thấy lão ta ngay.
Hùng hổ bước về phía người môi
giới, Chương Gia Cường nhìn từ trên
xuống dưới một cái, liền quay sang hỏi
con trai của lão ta là Chương Viên Côn:
“Tên này cũng đến gây sự sao?”
“Thẳng này là người môi giới,
nhưng thích lo chuyện bao đồng, rõ
ràng là ngứa đòn!”, Chương Viên Côn nói.
Người môi giới tái mặt sợ hãi,
nhanh chóng nở một nụ cười hòa hoãn:
“Anh, anh Cường, tôi…’
“Ai là anh của mày? Muốn qua mặt
tao hả?”, Chương Viên Côn lúc này mới
có tự tin mà đạp tới một cước.
Người môi giới bị đá lui mấy bước,
nhưng không dám nổi giận, chỉ có thể
nuốt cục tức vào trong và nói: “Chú Cường…
“Sao, bố của cậu lớn tuổi hơn ông
đây chäc?”, Chương Gia Cường trừng
mắt hỏi.
Người môi giới vội vàng thay đổi
xưng hô: “Ông Cường…”
Chương Gia Cường bật cười thành
tiếng, vươn tay võ vào mặt của người
môi giới, tuy răng không dùng nhiều lực
nhưng vẫn phát ra tiếng: “Nhìn cậu tuổi
cũng còn trẻ, sao đầu óc lại hồ đồ như
vậy, đây là chuyện mà cậu có thể xen
vào được hả?”
“Vâng vâng, tôi đã sai rồi, tôi không
“Được rồi, cậu cứ đứng sang một
bên đi, tôi sẽ giải quyết với cậu sau”,
nói đoạn, Chương Gia Cường đưa mặt
nhìn Mã Tuấn Quý nói: “Cái tên họ Mã
kia, nay lại không thèm nế mặt ông đây
à? Là do Chương Gia Cường này không
đủ nối danh, hay là do anh quá nông
nổi, cho răng bản thân là chủ nhà thì
liền muốn lên mặt?’
Mã Tuấn Quý bây giờ trông vô
cùng căng thắng, bất giác muốn nói
điều gì đó tốt đẹp, nhưng rồi lại nghĩ
răng hai bố con này đang muốn lừa lọc
kiếm chác, nếu mà bây giờ ông ta còn
lên tiếng xin lôi, vậy chẳng phải là ông
†a còn phải gánh thêm một khoản phí
chuyển nhà để đưa cho bố con bọn họ
sao?
Lúc này, Chương Viên Côn lại chỉ
vào Hoäc Khải mà nói: “Còn có tên tới
thuê mặt bằng kia nữa, dám động đến
ông đây!”
“Ha ha, vậy sao? Ông đây cũng
muốn xem thử rốt cuộc là ai có măt
như mù, chắc không biết chữ “chết”
viết thế nào đúng không…”
Nếu như Chương Gia Cường không
phun ra mấy tiếng chửi thề thì Hoắc
Khải cũng chẳng thèm nói chuyện với
lão ta làm gì. Nhưng lời nói của lão ta
càng lúc càng tệ hại đến mức Hoăc
Khải phải quay mặt lại
Khi nhìn thấy gương mặt của Hoäc
Khải, tiếng nói của Chương Gia Cường
đột ngột dừng lại.
Lão ta đứng chết trân tại chỗ, thậm
chí không nhúc nhích được bước chân.
Chương Viên Côn vẫn chưa nhận
ra sự kỳ lạ của bố mình, vẫn chỉ vào
Hoäc Khải nói một cách ngạo mạn:
“Mày đó, lại đây, không phải vừa rồi
mày oai lắm sao hả? Lại đây, để tao
xem mày oai đến cỡ nào!”
Mấy người đi theo Chương Gia
Cường cũng đều tiến về phía trước với
vũ khí thô sơ trong tay.
Người bình thường khi gặp phải
tình cảnh này chắc chắn đã gọi cảnh
sát từ lâu.
Nhưng Hoäc Khải lại trưng ra vẻ
mặt vô cùng bình tĩnh, không những
không sợ hãi mà còn nhìn thẳng
Chương Gia Cường hỏi: “Ông mới vừa
hỏi tôi là có biết chữ “chết” viết thế nào
không đó hả?”
Chương Gia Cường nghe đến câu
này thì rùng mình một cái, toàn thân
ngay lập tức toát mồ hôi lạnh.
Hôm đó lão ta bị ông gác cửa tát
cho mấy cái, lão ta vân chưa hề quên,
người thanh niên trước mặt chính là
khách quý của giáo sư Triệu Vĩnh An!
Ngay cả chú hai của lão ta cũng
phải tỏ ra lễ độ với người này, vậy thì
lão ta là cái đinh gỉ gì chứ?
Khi vừa đến đây, Chương Gia
Cường đã nghĩ cách làm sao để dạy dỗ
chủ nhà, lấy được số tiên đền bù mấy
trăm ngàn.
Bây giờ thì lão ta vô cùng hoang
mang, tại sao lão ta lại phải gặp người
mà lão ta ít muốn gặp nhất ở đây kia chứ?
Điều quan trọng nhất là sự bất
mãn và lạnh lùng ấn chứa trong giọng
điệu bình thản của đối phương đã
khiến cho Chương Gia Cường mềm
nhữn cả hai chân. Nhưng con trai của
lão ta thì vân đang đứng đó măng
người như một thăng ngu
Chương Viên Côn càng măng càng
khó nghe, khiến cho Chương Gia Cường
như muốn đứt cả mạch máu não.
“Thăng nhóc thối tha, mày nghĩ
mày oai lắm hả?”, một người đi theo
Chương Gia Cường chỉ vào Hoäc Khải
bằng cây lau nhà trên tay.
Chương Gia Cường thấy rõ nước
bẩn trên cây lau nhà đã văng lên quần
áo của Hoäc Khải.
Hoäc Khải cũng đã nhận ra, anh
hơi cúi đầu nhìn vết bẩn trên quần áo.
Dù anh chỉ mới hơi rũ đầu xuống
nhưng hành động đó đã khiến cho da
đầu của Chương Gia Cường tê dại, và
tim lão ta thì như đã ngừng đập
Lão ta lập tức chạy tới mà không
cần suy nghĩ, hất đổ cây lau nhà của
tên đi cùng rồi măng: “Mày đang động
vào ai đấy hải! Có biết lịch sự là gì
không!
Người nọ bối rối, tự hỏi liệu anh
Cường có phải bị bệnh hay bị mù rồi
không?
Nếu không thì tại sao lại măng
người của mình chứ
Mọi người ở đó đều không hiểu
chuyện gì đã xảy ra. Sau đó, bọn họ
đều kinh hoàng khi thấy Chương Gia
Cường cun cút chạy đến chỗ của Hoắc
Khải, rồi lão ta còn cúi đầu lấy khăn
giấy trong túi ra cố găng lau sạch vết
bẩn trên quần áo của Hoäắc Khải. Lão
ta còn nói băng cái giọng cực kỳ hèn
mọn: “Cậu Lý, tôi xin lõi, tôi sẽ lau sạch
chỗ này cho cậu. Nếu không thì tôi
mua cho cậu một bộ mới nhé, thật sự
là xin lỗi cậu quá”