Cốc Duyên Tiệp tránh ở bãi đỗ xe, đợi ước chừng đến hơn bốn mươi phút mới nhìn thấy Kì An Tu mang một người đi ra.
Người nọ vóc dáng so với mình không khác biệt mấy, dáng người thon gầy trong bộ đồ vận động rộng thùng thình rõ ràng không thích hợp chút nào, hắn liếc mắt một cái liền nhận ra đó là y phục của Kì An Tu. Ngay cả xiêm y cũng thay đổi, bọn học đã làm chuyện tốt gì dùng đầu ngón chân cũng biết.
Cốc Duyên Tiệp cực kỳ căm giận, hắn cố ý đổi xe với đồng sự rồi đuổi theo chiếc xe Jeep màu đen của Kì An Tu, cảm thấy mình chẳng khác gì mấy tên biến thái cuồng theo đuôi rình người khác.
Đi chẳng bao xa thì thấy Kì An Tu chở người nọ đến trước một khu dân cư ở vùng phụ cận rồi lập tức rời khỏi.
Người nọ thủy chung cúi thấp đầu, nhìn cái gói to trong lòng, dường như bên trong là đồ bảo bối gì đó. Thật sự là buồn bực, không nhìn thấy rõ mặt của cậu ta. Bất quá không quan hệ, đã có mục tiêu, nhất định sẽ tra được thôi. Cốc Duyên Tiệp nhanh chóng rút lui, cũng đuổi theo Kì An Tu đến khách sạn.
“Reng reng!”
Vừa ấn chuông cửa, đằng sau cửa lập tức truyền đến bước chân nho nhỏ quen thuộc, khóe miệng Diêu Nhật Hiên không nhịn được mà cong lên cười hạnh phúc, tựa hồ đã có thể ngửi được hương thơm hòa với mùi sữa trên người con mình.
Cửa rất nhanh được mở ra, một thân hình nho nhỏ đang kiễng chân mở cửa, nhìn thấy là hắn, nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ nhắn, rồi “hừ” một tiếng thật mạnh, xoay người lẫm chẫm chạy đi.
“An An!” Nhìn thấy thế, Diêu Nhật Hiên đương nhiên biết bảo bối nhà mình lại tức giận rồi, vội vàng ôm theo gói đồ ăn quý giá, chạy đến đứng sau sô pha, thanh âm cũng tự động trở nên ngọt ngào hẳn, “Con xem ba ba mang đồ ăn ngon về nè? Đương đương đương đương! Có bánh ngọt thơm thơm mềm mềm nha, còn có đản thát thơm ngon nga! Vừa mới ra lò, ba ba vẫn luôn nhớ đến con mà, đâu có quên con đâu!”
Ở trên ghế sô pha, một cái đầu nho nhỏ ngẩng lên, một đôi mắt đen tròn xoe chợt lóe, quay lại liếc mắt nhìn chỗ điểm tâm ngon lành một cái, lại nhanh chóng rụt trở về.
“An An, con tha thứ cho ba ba nha? Ba ba không phải cố ý không đúng giờ tan tầm, là công ty…… công ty có một mối làm ăn lớn, ba ba phải tăng ca, cho nên mới về trễ!”
Lý do này hợp lý hay không ta? Diêu Nhật Hiên có chút chột dạ, cậu lại không đi bàn chuyện làm ăn.
Mặc kệ nó! Dù sao mình cũng là “người bị hại”, nói dối một chút đâu có sao? Cậu tiếp tục giả đáng thương, “An An tha thứ cho ba ba đi! Ba ba đi làm hảo vất vả nga!”
Quả thực vất vả nha, về được đến nhà toàn thân đau nhức. Không chỉ có hao tổn trí lực, còn hao tổn thể lực lẫn “tinh” lực.
Bé con không thèm để ý đến cậu, Diêu Nhật Hiên đành phải tiếp tục nghĩ ra lý do, “Ba ba vừa mới đi làm, không thể không biểu hiện tốt một chút!”
Nói lời này thực muốn đỏ mặt, đều biểu hiện ở trên giường sếp thì đúng hơn! Vẫn là nên đổi cách nói đi, “Ba ba phải kiếm tiền, mới có thể nuôi An An, chúng ta mới có thể đổi sang một căn nhà lớn một chút, để cho An An đến vườn trẻ chính quy a!”
Vẫn không được? “Ô ô, làm sao đây? An An cũng không để ý ba ba, ba ba hảo thương tâm nga!”.
Cô gái ngồi bên cạnh nhịn không được cười khanh khách,“Được rồi được rồi! Tiểu An An là nam tử hán đại trượng phu, tha lỗi cho cha con đi!”
Nói vậy là ý gì? Con là nam tử hán đại trượng phu, còn ba ba thì không phải không? Còn có, cậu là ba ba của đứa nhỏ, vì cái gì nàng lại dạy con quản cha nó?
Nhưng mà, bây giờ không phải là lúc tranh luận, Diêu Nhật Hiên đáng thương hề hề chớp chớp mắt, ô ô giả khóc hướng con xin khoan dung. Đây là độc chiêu sát thủ cuối cùng của cậu, bé con nhìn thấy, hơn phân nửa là sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, đằng trước sô pha một khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ giống cậu như đúc từ từ lộ ra. Rồi thân mình nho nhỏ từng chút từng chút không cam lòng lẫn không muốn đi ra. Bé con mặc một cái áo thun màu vàng in hình một chú chó nhỏ, một chiếc quần ngắn màu xanh lam, quần áo thực bình thường nhưng màu sắc tươi sang tôn lên làn da trắng bóc của bé con, làm cho người ta cảm thấy phi thường đáng yêu.
Tha thứ rồi!
Diêu Nhật Hiên một tay quyệt quyệt cái miệng nhỏ nhắn, vô thanh vô tức ôm Diêu Bình An vào lòng, hung hăng hôn một cái thật kêu, “Cục cưng thật ngoan! Ba ba biết là cục cưng nhất định sẽ tha thứ ba ba mà!”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu bảo bối An An cuối cùng hiện ra nụ cười hồn nhiên,“Cha đút bánh ngọt cho người ta!”.
“Không được!” Cô gái kia lại vọt ra,“Không cho ở trước mặt người ta mà ăn!”
“A?” Diêu Nhật Hiên sửng sốt, “Vì cái gì không được?”
Cô gái trước mặt này vóc dáng không cao, chưa được m, dáng người thon thả, khuôn mặt đầy đặn, luôn cười tủm tỉm, buộc tóc đuôi ngựa, không phải rất xinh đẹp, nhưng tạo cho người khác có cảm giác thoải mái. Trên người nàng mặc một cái áo rộng thùng thình, cơ hồ dài đến tận đầu gối, mặt trên in hình hello kitty hồng phấn.
Cô gái trông thân thiện này, chính là vợ trước của Diêu Nhật Hiên── Lưu Chỉ Quân.
“Bởi vì tỷ tỷ muốn giảm béo chứ sao!” Diêu Bình An một câu nói toạc ra thiên cơ,“Chúng ta ăn, thì tỷ tỷ sẽ chảy nước miếng!”
“Sao lại nói ra?” Lưu Chỉ Quân y như con nít cùng một đứa bé chu chu miệng.
“An An, không được thiếu lễ phép như vậy, con gọi là dì Quân đi!”
Hai cha con nhà này thật kỳ quái, đứa con lại phải gọi người mẹ được pháp luật công nhận là “dì”?!.
Vì cái gì chứ? Chỉ có bọn họ mới biết được.
“Không cần đây!” Lưu Chỉ Quân làm vẻ mặt chán ghét, “ Gọi vậy nghe già lắm!”
“Tỷ tỷ rõ ràng còn lớn tuổi hơn ba ba!”
Lời của con nít không hề kiêng kỵ chút gì! “Nhóc con thúi! Còn dám nói nữa, lần tới ta sẽ không bao giờ trông mi nữa!”
Diêu Bình An trốn sau lưng cha cười khanh khách, “Vậy con sẽ gọi điện thoại bảo chú Ngưu đến!”
“Nhóc con bại hoại! Xem vô địch quyền của ta đây……”.
Lưu Chỉ Quân khoa chân múa tay nhảy lên, một người đứng bên cửa xem diễn nửa ngày mới gõ gõ cửa, “Ai muốn tìm tôi vậy?”
.
Cám ơn Cyawen và Olangel đưa tới lễ vật. Về thân thế của Tiểu bảo bối An An, mọi người nhìn ra một chút manh mối không? Hắc hắc!
Nghỉ dài hạn đã chấm dứt, sao không tranh thủ xem nhiều một chút chứ? Mọi người nhớ vote nha! Cám ơn nhiều!