Tạ lão gia giận dữ hỏi: “Con làm sai cái gì?”
Tạ thiếu gia nói: “Con đã có niềm vui mới.”
“Niềm vui mới nào?”
“Niềm vui mới này.”
Tạ thiếu gia dứt lời bèn giơ bàn tay của đại thúc râu quai nón mình đang nắm lên.
Tạ lão gia hôn mê bất tỉnh.
Giáo chủ không hiểu vì sao mọi chuyện trở nên thế này, mình xuống núi mới có năm canh giờ thôi mà, tự dưng lại biến thành con rể Tạ gia rồi.
Lúc trời sáng tỏ, giáo chủ tháo mặt nạ da người xuống, thay quần áo của mình vào, lấy lại bộ dáng tuấn lãng mà Tạ thiếu gia biết trước kia, sau đó cùng quỳ gối trước giường của Tạ lão gia, chờ lão gia tỉnh lại.
Giáo chủ dùng cùi chỏ huých vào khuỷu tay của Tạ thiếu gia: “Sao ta lại phải giả làm người tình của ngươi?”
Tạ thiếu gia nhíu mày, sắc mặt vô cùng buồn rầu, cả buổi trời mới phun ra bốn chữ: “Ta cũng hết cách.”
Bấy giờ, lão gia nằm trên giường chợt ho hai tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
Tạ thiếu gia bước tới nâng ông dậy, Tạ lão gia lúc này vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, thấy một thanh niên vô cùng lạ mặt quỳ gối bên giường thì mở miệng hỏi: “Con là người phương nào?”
Giáo chủ không có ý giấu giếm, thành thật trả lời, “Con là giáo chủ Chênh Vênh.”
Tạ lão gia nghe mà như rơi vào sương mù: “Giáo chủ Chỉnh Dung?”
Giáo chủ sửa lại: “Là Chênh Vênh.”
Tạ lão gia gật gù: “À, ra là Chỉnh Dung.”
Note: Chênh Vênh (zhēngróng), Chỉnh Dung (zhěngróng). Chỉnh dung nghĩa là phẫu thuật thẩm mỹ.