Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Yến lấy kính trên mũi xuống, nhìn chằm chằm mặt Lư Nham trong chốc lát: “Tiêu thiếu gia gần đây có không ít chuyện như vậy đúng không, cũ có mới có.”
Lư Nham không nói gì, câu ba phải thế nào cũng được này không lừa được hắn, ai lại không có vài chuyện phiền lòng, có người đi vệ sinh không ra còn có thể buồn bực được cả ngày, với lại, không có chuyện gì ai lại tới nơi này.
Lưu Yến có lẽ là nhìn ra khinh thường trên mặt hắn, thế nên nói một câu khá bắt tai: “Gần đây cậu có phiền toái, phiền toái cậu vẫn luôn trốn sẽ tìm đến cậu.”
Đối với Lư Nham, những câu này hơi có ý tứ, Tiêu Duệ Đông tuy không học vấn không nghề ngỗng cả ngày chỉ ăn uống chơi bời, nhưng khiêm tốn lại rất ít khi gây chuyện, dám nói ra như thế, nếu như cuối cùng phiền phức không tìm đến cửa, cô ta sẽ thành ra tự vả mặt mình.
“Phiền phức của tôi?” Lư Nham cười, “Có liên quan tới thứ vẫn luôn đi theo tôi không?”
“Tôi ở đây ở đây!” Vương Việt đứng trước mặt Lưu Yến phất tay gọi, rồi quay đầu lại nhìn Lư Nham, “Cô ta không nhìn thấy em, lừa người.”
“Không có thứ gì dơ bẩn đi theo cậu,” Lưu Yến đứng ngược sáng, bóng đổ lên mặt trông rất ảo diệu, giọng cũng trở nên hơi thần bí, “Có điều, cậu thật sự là hơi lạ.”
Lư Nham không nói, giơ tay lên nhìn đồng hồ.
“Có lẽ… là chúng nó không lại gần được người cậu, lúc cậu vào nhà, trong phòng này có hai con, đều chạy hết,” Lưu Yến cũng không vòng vèo, mặt nghiêm túc nhìn hắn “Tôi không nhìn thấy chúng, tôi có thể cảm nhận được, nhưng giờ đều không cảm nhận được nữa.”
Lư Nham liếc mắt nhìn Lưu Yến một cái, những câu này như gió dữ thổi qua lòng hắn.
“Dù sao bọn họ thấy tôi cũng sẽ sợ tới mức chạy loạn khắp nơi như thấy quỷ, nhoắng cái đã không thấy đâu.”
Đây là lời Vương Việt từng nói, quỷ thấy cậu sẽ bỏ chạy…
“Chị không cảm nhận được bên cạnh tôi có gì?” Lư Nham tuy cảm thấy câu này của Lưu Yến rất bắt tai, nhưng trước lúc mọi chuyện chắc chắn trăm phần trăm, hắn sẽ không dễ dàng tin.
“Tiêu thiếu gia, bên cạnh cậu không có thứ gì dơ bẩn cần đuổi đi cả, nếu như cậu không tin tôi, có thể đi hỏi thử người khác,” Lưu Yến nhìn phong thư trên bàn uống nước, “Tiền cũng phải tiêu cho xứng đáng chứ đúng không.”
Lư Nham cười, xoay người chuẩn bị đi, Vương Việt đột nhiên chắn lại trước mặt hắn, cau mày: “Đuổi đi? Là muốn đuổi em đi à?”
“Đi thôi.” Lư Nham nói một câu, xẹt qua người Vương Việt bước nhanh ra khỏi nhà Lưu Yến.
“Đuổi ai đi?” Vương Việt bám chặt theo hắn vào thang máy, lặp đi lặp lại như thể máy đọc lại, “Là muốn đuổi em đi à?”
“Không,” Lư Nham giơ tay lên che miệng, “Cậu đừng đoán bừa.”
Ra thang máy rồi, Vương Việt vẫn rất buồn bực, đi theo sau Lư Nham: “Anh đi tìm cô ta chính là vì muốn biết đuổi em đi thế nào đúng không? Thật ra anh không muốn yêu đương với em đúng không…”
Lư Nham cảm thấy sau lưng lạnh toát, trạng thái này của Vương Việt dường như lại không kiềm chế được.
Một con quỷ, nhạy cảm đến mức độ này, hành tẩu giữa hai giới âm dương có phải là quá nguy hiểm không thế!
Hắn nhanh chóng bước vài bước vào giữa hai tòa nhà, đứng lại bên cạnh bồn hoa vừa nhìn đã biết là không được ai chăm sóc trong thời gian dài, chắc chắn xung quanh không có ai: “Chúng ta nói chuyện.”
“Nếu anh muốn bảo em đi thì cứ nói thẳng là được!” Vương Việt không nghe hắn nói gì, cao giọng.
“Tôi chỉ muốn biết cậu là thế nào thôi.” Lư Nham cảm thấy lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
“Anh muốn biết gì?” Tầm mắt của Vương Việt cuối cùng cũng dừng lại trên mặt hắn.
“Cậu là quỷ, tôi có thể nhìn thấy cậu, vì sao tôi không nhìn thấy những con quỷ khác? Vì sao quỷ khác nhìn thấy cậu lại chạy? Cậu nghe thấy lời Lưu Yến nói rồi đấy, cho dù là đoán hay là thật…”
“Em chính là quỷ!” Vương Việt hô lên, “Em chết rồi! Em đã thấy Mạnh Bà! Thấy cầu Nại Hà! Chỉ là chưa uống được canh Mạnh Bà thôi!”
Lư Nham không nói gì, không dám nói.
Vương Việt cũng không hô nữa, nhìn chằm chằm hắn một lúc, hạ thấp giọng xuống: “Em chính là một con dã quỷ không đầu thai được, ban ngày, ban đêm, ngày nào em cũng di chuyển qua lại, không ai để ý em… anh không hiểu, kể cả anh là sát thủ, anh giết người, nhưng anh vẫn sẽ có bạn, có người để nói chuyện, có người biết đến anh…”
Giọng Vương Việt ngày càng thấp, lẫn cả bất đắc dĩ. Lư Nham thở dài khe khẽ: “Rìu.”
“Chính là anh không tin,” Vương Việt đột nhiên cười, “Thôi, đi đây.”
Lư Nham chưa kịp nói, cậu đã xoay người đi, tốc độ rất nhanh, phất ống tay áo không mang theo một gợn mây, lúc Lư Nham lấy lại tinh thần, cậu đã sắp đi tới đầu kia luống hoa.
“Đi đâu!” Lư Nham hỏi một câu.
“Tìm một người vừa chết xem có đầu thai được không.” Vương Việt không quay đầu lại mà tiếp tục đi.
“Này!” Lư Nham chạy nhanh đuổi theo, hắn sợ Vương Việt ở trạng thái này sẽ xảy ra chuyện.
Vương Việt đã sắp chạy tới đầu kia bồn hoa, đi nữa chính là đường vào khu dân cư, Lư Nham không muốn để người khác nhìn thấy mình đuổi theo không khí chơi như kẻ ngốc, nhưng Vương Việt đi rất nhanh, còn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
“Từ từ!” Lư Nham chạy nhanh, theo bản năng đưa tay tới tóm lấy cánh tay đang vung rất hiên ngang khí phách của Vương Việt, “Cậu đừng…”
Vương Việt đột nhiên dừng bước, Lư Nham cũng sững lại tại chỗ.
“Đừng thả tay ra!” Vương Việt quay đầu lại hô một tiếng, rồi lại hô lên liên tục, “Đừng thả tay ra đừng thả tay ra đừng thả tay ra!”
Lư Nham không thả tay ra.
Lòng bàn tay cảm giác được rõ ràng cổ tay hơi gầy của Vương Việt.
Hắn hơi co ngón tay lại, vẫn ở đó.
Đầu ngón tay có thể sờ rõ ràng lên xương cổ tay.
“Đừng thả…tay ra.” Vương Việt trợn tròn mắt nhìn hắn.
“Không… thả.” Lư Nham trả lời, không thả tay ra, nhưng trong đầu hắn ong ong, không thả ra cũng không biết nên làm gì.
“Hôn,” Vương Việt đột nhiên nói, “Hôn em một cái đi!”
“A? À.” Lư Nham ngây người, lại gần Vương Việt, hôn lên đâu thì hắn không nghĩ nhiều, Vương Việt thấp hơn hắn nửa cái đầu, rướn lại gần là vừa khéo hôn được lên trán.
Điên rồi.
Nhất định là điên rồi.
Vậy mà lại muốn hôn một con quỷ giữa ban ngày ban mặt trời đất sáng rõ.
Nhưng ngay lúc Lư Nham cảm thấy mình sắp hôn lên trán Vương Việt, lòng bàn tay đột nhiên trống rỗng, bàn tay đang nắm chặt cổ tay Vương Việt đột nhiên nắm thành nắm đấm.
Một luồng hơi lạnh quấn lấy cả người hắn, người hắn hơi lảo đảo.
Hôn vào khoảng không.
“Làm sao thế!” Vương Việt sốt ruột hô một tiếng.
Lư Nham không nói gì, chậm rãi lùi lại.
“Sao lại thả tay ra!” Vương Việt cau mày, giơ tay lên trước mặt hắn.
“Tôi không thả tay ra,” Lư Nham thở dài, tay nhẹ nhoàng xẹt qua cánh tay Vương Việt, “Cậu…”
Vương Việt nhìn chằm chằm lên tay mình, đột nhiên nhào lên người Lư Nham.
Lư Nham chưa kịp trốn, Vương Việt đã xuyên qua thân thể hắn, lạnh thấu tim, trắng lóa.
Hắn cúi đầu hắt xì một cái xuống đất, ngồi xuống bên cạnh bồn hoa.
Vương Việt vồ hụt xong thì không cử động, đứng một bên quay lưng về phía Lư Nham, vẫn xuất thần không nhúc nhích.
Lư Nham không giục cậu đi, châm điếu thuốc lên ngậm, nắm một bụi cỏ khô từ trong bụi cỏ bên cạnh ra, ném từng cái lá cây xuống đất.
Là quỷ, không phải, là quỷ, không phải…
Mình điên rồi, không điên, điên rồi, không điên…
“Lư Nham.” Vương Việt dùng giọng rất khẽ gọi hắn.
“Ừ? Làm sao vậy.” Lư Nham ngẩng đầu lên, nhìn thấy Vương Việt vẫn đứng quay lưng về phía hắn.
“Giúp em,” Vương Việt chậm rãi quay đầu lại, “Em muốn biết em rốt cuộc là thế nào…”
Trong mắt Vương Việt long lanh nước mắt, Lư Nham vẫn luôn cảm thấy quỷ còn biết khóc rất buồn cười, nhưng giờ nhìn thấy nước mắt của Vương Việt lại không dễ chịu lắm.
Hắn dí tắt thuốc bên cạnh chân: “Được.”
“Còn yêu đương với em không?” Vương Việt nhỏ giọng hỏi.
Lư Nham không nhịn được liếc mắt nhìn cậu một cái, vào thời khắc u buồn thế này mà lại còn có thể nhớ được chuyện này!
“Có,” Hắn đứng lên, phủi bụi trên quần, rồi nhìn lên tay mình, cứ cảm thấy trên tay vẫn còn xúc cảm lúc tóm lấy cổ tay Vương Việt, “Vốn là chẳng có chuyện gì, tôi nói đưa cậu tới chính là để hiểu được chuyện của cậu là thế nào, kết quả là cậu…”
“Cô ta nói muốn đuổi em đi, còn nói em là thứ dơ bẩn,” Vương Việt cau mày, “Em vừa nghe thì bực mình, em bẩn ở chỗ nào, em không bẩn chút nào hết, trước lúc chết ngày nào em cũng tắm…”
“Cậu nóng nảy cái gì, cô ta bảo cậu không phải quỷ tôi còn không nóng đâu,” Lư Nham xoay người, chậm rãi đi ra ngoài, “Nếu như cậu không phải quỷ, vậy là tôi có khả năng bị bệnh tâm thần, cậu hiểu không.”
“Anh bị bệnh à?” Vương Việt đuổi theo đi song song với hắn, “Em sẽ không chê anh bị bệnh…. Là vì bị bệnh nên mới không làm sát thủ được nữa à?”
“… Cậu đừng nói chuyện vội,” Lư Nham cảm thấy cứ nói chuyện như vậy nữa hắn sẽ thật sự cần liên hệ với bác sĩ tâm lí của hắn, “Về nhà đã.”
“Được.” Vương Việt gật đầu.
Quan Ninh ngồi trước cửa kính sát đất rất lớn trong văn phòng, ánh nắng hắt vào, chiếu sáng nửa căn phòng.
“Lư Nham chắc sắp tới tìm tôi hỏi rồi.” Quan Ninh dùng mũi chân chạm lên thảm dày, xoay ghế nửa vòng, quay mặt về phía sofa.
Ngồi trên sofa là một người đàn ông, ngậm một điếu xì gà.
“Chắc chắn vậy à? Cậu ta hẳn sẽ biết em không nói cho cậu ta.” Người đàn ông cười.
“Nó sẽ thử mọi khả năng, nó chính là người như vậy,” Quan Ninh lại quay ghế về phía cửa kính, “Lần sau anh đừng có chưa chào hỏi gì đã tới đây, lại gặp phải anh lần nữa, nó sẽ nghi ngờ.”
“Trốn đi là được.” Người đàn ông hút xì gà, không cho là đúng.
“Quá ngây thơ,” Quan Ninh chép miệng, “Giờ anh ra khỏi nơi này, nửa tiếng sau nó đi vào, có thể biết được anh là nam hay nữ, hút thuốc lá nhãn hiệu nào, biết anh quen dùng tay trái hay tay phải, Lão Bành, nó là thủ hạ ưu tú nhất của tôi, kể cả nó có bán xiên nướng hai năm rưỡi nay cũng thế.”
“Tôi cũng chưa nói gì cả,” Người đàn ông kia nở nụ cười, “Bao che con thế.”
“Tôi lớn tuổi rồi, tương lai sớm hay muộn cũng chỉ là một bà lão tuổi già neo đơn, chỉ trông vào nó dưỡng lão cho tôi thôi.” Quan Ninh nhìn một đống nhà cao tầng ngoài cửa sổ.
“Tôi đi trước, tôi đã sắp xếp người bên chỗ em rồi, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.” Người đàn ông đứng lên, đi về phía cửa.
“Ừ, anh cũng chú ý an toàn.” Quan Ninh gõ lên tay vịn ghế, “Nhớ kĩ lời tôi, đừng cho người theo dõi nó, không cần nghe lén, không cần làm tất cả những thứ đó, nó sẽ phát hiện, một khi nó cảm thấy tôi có vấn đề muốn điều tra rõ, vậy thì tất cả chúng ta đều gặp phiền toái.”
“Biết rồi,” Người đàn ông kia được hai bước lại dừng, “Tôi biết em muốn chờ cậu ta nhớ ra, nhưng nếu như cậu ta mãi vẫn không nhớ ra được thì sao?”
“Nó sẽ nghĩ cách làm mình nhớ ra được.”
“Nói chắc chắn như thế?”
“Trừ phi nó nhớ ra rồi nhưng không nói cho tôi,” Quan Ninh đứng dậy xoay người: “Lão Bành, chúng ta phái nhiều người đi như vậy, chỉ có mình nó sống sót trở về, hơn nữa kể từ hôm đó XT đã bắt đầu không có bất cứ dấu hiệu hoạt động nào cả.”
“Cứ như vậy đi,” Người đàn ông quay đầu lại thở dài, “Em thực sự có tự tin.”
“Cảm ơn,” Quan Ninh cầm tách cà phê trên bàn lên uống một ngụm, “Dùng Rejoice là tự tin như vậy đấy.”
Cửa đóng lại rồi, Quan Ninh ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính rất lâu.
Người đàn ông này tên Bành Viễn, cũng coi như có sinh tử chi giao với cô, mấy năm trước còn yêu nhau mấy tháng, lúc ấy cảm thấy, hai người hợp tác vui vẻ như vậy, yêu vào rồi nhất định cũng sẽ phối hợp ăn ý, không ngờ chỗ ăn ý duy nhất chính là sau khi tiếp xúc thân mật được một thời gian, cả hai đều cảm thấy đối phương toàn chỗ buồn nôn, muốn nôn cũng không thể nào nôn ra được, đành phải lui về thành quan hệ sinh tử chi giao.
Có điều, Lư Nham tuy là cô tự tay chùi đít xi tè nuôi lớn, nhưng lại không quen biết Bành Viễn.
Bành Viễn chỉ tồn tại trong một thân phận đến chết cũng không thể công khai của Quan Ninh.
“Cục cưng Tam Cẩu à,” Quan Ninh nhắm mắt lại lười biếng duỗi thắt lưng, “Mày định để bọn chị chờ bao lâu nữa?”
“Nham Nham,” Vương Việt duỗi tay tới trước mặt Lư Nham, “Sờ em một cái.”
Lư Nham ngậm thuốc lá ngồi trên sofa xem tivi, tiện tay phất qua cánh tay Vương Việt một cái.
“Vẫn không được.” Vương Việt cau mày.
“Không phải cậu bảo muốn xem tivi à,” Lư Nham gạt tàn thuốc, “Bật lên cậu lại không xem.”
“Xem,” Vương Việt ngoảnh mặt về phía tivi, “Ô? Người này không phải là mới nhảy lầu lúc nãy à?”
“Nhảy lầu là kẻ thù của anh ta.” Lư Nham nằm xuống sofa, nên ăn cơm trưa rồi, nhưng hắn vẫn chưa nghĩ ra nên biểu đạt ý nguyện muốn ăn cơm của mình cho Vương Việt thế nào.
Đường đường là sát thủ S, xuất ngũ xong bán xiên nướng thì thôi, vậy mà ăn bữa cơm trưa thôi cũng phải suy đi tính lại.
“Sờ em cái đi.” Vương Việt lại duỗi tay tới.
Lư Nham cầm điều khiển từ xa gõ gõ lên tay cậu, vẫn gõ vào khoảng không.
“Vẫn không được à…” Vương Việt dài giọng, “Ai ——“
Hoạt động anh sờ em một cái đã bắt đầu từ lúc bọn họ về đến nhà, giờ đã tiến hành sắp được hai tiếng, một bộ phim điện ảnh sắp chiếu xong, vậy mà vẫn không có vẻ định kết thúc.
“Không cần cứ gọi tôi sờ cậu,” Lư Nham liếc mắt nhìn Vương Việt, “Lúc cậu muốn thử thì cứ sờ bừa cái gì đấy là được.”
“Không muốn sờ những thứ khác!” Vương Việt chau mày ngồi dưới sàn cạnh ghế sofa.
“Vậy thì cậu cứ sờ luôn tôi.”
Vương Việt gật đầu, duỗi tay sờ soạng lên đũng quần hắn.
“Này!” Lư Nham ngồi dậy, “Sờ vào đâu đấy, lạnh buốt, giờ đang là mùa đông đấy biết không!”
“Thế mùa hè là được sờ à?” Vương Việt rụt tay về, hỏi.
“Mùa… hè cũng không được sờ lung tung.” Lư Nham suýt nữa buột miệng nói mùa hè thì được sờ.
Nói tới mùa hè, Lư Nham giật giật quần, lúc mặt trời chói chang chiếu lên đầu, hắn còn thật sự hi vọng có cái quạt điện ở háng…
“Làm gì có yêu đương mà không cho sờ.” Vương Việt tuy rút tay về, nhưng vẫn bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
“Cậu là tình huống đặc thù, cậu lạnh như đống băng,” Lư Nham duỗi tay búng một cái lên trán cậu, lại búng vào khoảng không, “Với lại cậu cũng có sờ được đâu.”
“Ai bảo thế, để em ra ngoài tìm một người…” Vương Việt đứng lên.
“Thôi đừng,” Lư Nham nhanh chóng kéo lại một luồng hơi lạnh trên người cậu, “Cậu đó không được gọi là tìm người, gọi là tìm người chết, hiểu không.”
“Sờ anh một cái thôi không đủ thời gian cho người ta chết được, có lần em dùng thân thể của một người phải gần ba ngày ông ta mới chết!” Vương Việt vẫn không vừa lòng với Lư Nham, “Một sát thủ, còn là sát thủ chuyên nghiệp, sao gan lại bé thế không biết, chưa huấn luyện bao giờ à!”
“Ô,” Lư Nham bị cậu nói cho mà buồn cười, “Nói giỏi nhỉ, câu này câu kia, còn biết sát thủ phải huấn luyện kia à?”
“Đương nhiên, em cũng huấn luyện mà.” Vương Việt nói.
Vương Việt nói xong câu này thì ngây người, nhìn Lư Nham.
“Cậu huấn luyện?” Lư Nham hơi híp mắt lại, ngồi dậy, “Huấn luyện cái gì?”
Vương Việt hơi cuống, giống như lúc cậu nói ra câu một tuần không ăn cơm cũng không chết đói, câu huấn luyện này cũng là buột miệng thốt ra, tự nhiên nhưng lại không biết mình đang nói gì.
“Em…” Vương Việt cắn môi, “Không biết, em không biết sao em lại nói ra câu này.”
Cậu không biết Lư Nham có thể tin cậu hay không, nhưng ngoài “không biết,” cậu không tìm được cách nói thích hợp hơn.
Lư Nham nằm trên sofa không động đậy, thuốc lá đang ngậm cháy ra một đoạn thật dài rồi, hắn mới gạt tàn thuốc: “Không biết?”
“Ừ,” Vương Việt ngồi xổm bên cạnh hắn, nhìn hắn hơi lo lắng, “Anh không tin à?”
“Không, tôi tin.” Lư Nham cười, hắn tin những câu này, Vương Việt nói dối hay không quả thực là quá dễ phân biệt, quả thực là full HD không nhòe.
Chỉ là hắn vẫn chưa nghĩ rõ được tại sao Vương Việt lại như vậy, giống như người mất trí nhớ, thi thoảng trước mắt sẽ xuất hiện vài đoạn ngắn ký ức sao?
Nghĩ tới đây, hắn cũng mất trí nhớ, vì sao từ trước tới nay hắn đều không hiện lên đoạn ngắn ký ức liên quan tới nhiệm vụ cuối cùng… đừng nói là đoạn ngắn, cho dù là lóe lên mấy hình ảnh thôi cũng được, nhưng cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng có.
“Anh không ăn cơm à?” Vương Việt đột nhiên hỏi.
Lúc Lư Nham nghe thấy câu nói này, nước mắt sắp rớt xuống: “Tôi…”
“Anh ăn đi, giờ em không thèm.”
“Hết mì rồi,” Lư Nham nhìn cậu, “Tôi muốn ăn thì phải ra ngoài.”
“Ừ,” Vương Việt gật đầu, “Vậy anh ra ngoài ăn đi, em xem phim.”
Lư Nham cảm động dập tắt thuốc, “Trong máy tính tôi có nhiều phim lắm, cậu muốn xem cái gì? Tôi mở ra cho cậu.”
“Có phim yêu đương không?” Vương Việt đứng lên chạy tới bên cạnh máy tính, “Em muốn xem yêu đương.”
“Cái gì?” Lư Nham ngây người.
“Yêu đương, em cảm thấy anh không biết yêu đương lắm, em xem xong thì dạy cho anh.”
Klq lắm nhưng hôm qua dọn máy, tự nhiên đào được cái ảnh này, mọi người thử đoán xem nó là cái chì
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Chính là tranh tác giả vẽ minh hoạ đèn Tam ca làm tặng Thiếu gia, trừu tượng lắm, đẹp lắm đúng hông?
Tác giả viết caption là “Tam ca đừng đánh tui…”
Weibo: 那个狗蛋儿