Ngày hôm sau, Phó Diệc cùng Dương Khai Thái đến trường trung học trực thuộc, hai người mặc thường phục, vừa mới đến cửa trường học, liền bị mấy học sinh đến phiên trực đeo phù hiệu trên tay áo kêu lên: "Em chào thầy ạ."
Phó Diệc rất bình tĩnh trả lời một câu: "Chào các em."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên anh bị học sinh nhầm tưởng là giáo viên dạy học, năm ngoái anh trở lại trường diễn thuyết, lúc đi bộ ở sân trường cũng toàn bị kêu là thầy.
Hiệu trưởng trường trung học trực thuộc rất không hoan nghênh bọn họ đến, ba học sinh của trường liên tiếp tự sát, giáo viên học sinh cùng các ban ngành phía trên đã sớm bàn tán xôn xao, dư luận xã hội đã sớm bôi đen vài vết lên ngôi trường trung học trực thuộc đại học này.
Hiện giờ cảnh sát tìm tới cửa, chắc chắn sẽ gây náo loạn trong trường.
Trước khi tới hỏi thăm trường học, Sở Hành Vân đã đến chào hỏi với cục giáo dục trước, người này từ trung ương được điều nhiệm về Ngân Giang đã bảy tám năm, mỗi một đường đi đều rất thấu đáo, thêm vào quan hệ giữa y và Hạ Thừa, dù là ai cũng có thể nói chuyện được vài câu, hai giới hắc đạo bạch đạo đều treo danh, là cá lọt lưới trong mạng lưới quan hệ rộng nhưng vẫn có thể giữ thân trong sạch.
Phó Diệc rất bội phục điểm này ở y.
Hiệu trưởng Trương là một người đàn ông trung niên điển hình, bụng bia Địa Trung Hải, bày ra vẻ quyền uy không phù hợp với chức danh của mình.
Nhìn thấy cảnh sát hình sự của cục cảnh sát thành phố cũng không bày ra sắc mặt khiêm tốn, bắt tay chào hỏi với Phó Diệc xong liền đẩy giáo viên chủ nhiệm cho anh, chưa nói được mấy câu mang tính hình thức đã rời đi luôn.
Trước lúc hỏi chuyện giáo viên chủ nhiệm của Trình Huân, Phó Diệc chỉ vào bóng lưng khoan thai đi xa, nhỏ giọng nói với Dương Khai Thái: "Vừa rồi đáng lẽ phải nói em là con trai của Dương cục, như vậy ông ta sẽ mời em vào văn phòng uống trà."
Dương Khai Thái nghiêm túc suy nghĩ một chút, sau đó biểu tình nghi hoặc: "Tại sao? Vừa rồi nhắc tới Sở đội, ông ta cũng không coi là việc to tát gì."
Phó Diệc thật giống như một tiên sinh dạy học kiên nhẫn giải thích: "Em có biết mối quan hệ quyền lực khó phá vỡ nhất là cái gì không? Không phải là quan hệ cấp trên cấp dưới lợi dụng lẫn nhau, mà là huyết thống, những người như hiệu trưởng Trương thuộc loại đứng ở phía dưới xoay theo chiều gió, lập trường không ổn định dễ lay động.
Dạng người như ông ta có rất nhiều, mà đứng ở phía trên cao có thể nắm được hướng của chiều gió chỉ có một số người, mỗi chính trị gia phản chiến trận doanh đều phải đạt được đại công to lớn, như vậy mới có được công huân, mỗi môn sinh dưới trướng đại nhân vật đều có bản lĩnh chọn cây tốt mà đậu.
Ở bất cứ thời đại nào trước khi thành lập một quốc gia, từ bên trong một gia tộc phong kiến lớn, ở tầng lớp bên dưới dù có xuất hiện một đại nhân vật, cũng phải gọi em một tiếng Cậu chủ nhỏ, hiện tại cũng gần như vậy, hiểu chưa?"
Dương Khai Thái: "Thế nhưng cũng không có ai gọi em là Cậu chủ nhỏ."
Phó Diệc nở nụ cười, khẽ đẩy mắt kính, cảm khái nói: "Có, chỉ là em không phát hiện ra thôi, đây chính là điểm khác biệt giữa em với các thiếu gia nhà giàu khác, anh hi vọng em có thể giữ được nó."
Dương Khai Thái nhìn thẳng vào mắt anh, trịnh trọng nói: "Em sẽ, Phó đội."
Nữ giáo viên bị bọn họ gạt sang một bên không nhịn được tìm kiếm cảm giác tồn tại của mình: "Anh cảnh sát, tôi còn phải lên lớp, cho nên..."
Phó Diệc vội vàng bắt tay với cô: "Ai nha, xin lỗi, chúng ta vào văn phòng của cô trò chuyện đi."
"Trình Huân, đó là một đứa trẻ rất nhạy cảm và hướng nội, tuy rằng gia đình khá là giàu có, thế nhưng em ấy thường rất kiệm lời, thậm chí có thể nói là tự ti.
Em ấy cũng không có bạn bè gì, là kiểu mà dễ dàng bị lãng quên trong lớp."
"Viên Húc, Tiết Mân Hào, Vương Minh Viễn, không phải là bạn của Trình Huân sao?"
Giáo viên chủ nhiệm: "Mấy em đó chơi với nhau hồi sơ trung, quan hệ tương đối tốt, thế nhưng sau khi lên cấp ba, không biết tại sao lại không chơi với nhau nữa, có thể nguyên nhân là do không được phân vào cùng một lớp đi."
Phó Diệc: "Vậy giáo viên chủ nhiệm sơ trung của bọn họ là ai?"
"Là cô giáo Lưu, hôm nay cô ấy xin nghỉ, không có tới trường học."
"Tháng tám năm ngoái Trình Huân đột nhiên thôi học, cô có biết nguyên nhân tại sao không?"
"Đúng vậy, sức khỏe của em ấy không được tốt, lên lớp thường xuyên thất thần, các bạn học có lúc nói chuyện cùng với em ấy, nhưng em ấy tựa hồ không nghe được, trạng thái tinh thần cực kỳ kém.
Từng có một lần bước hụt xuống cầu thang, tuy rằng bị thương không nặng, nhưng nhà trường vẫn khuyên em ấy tạm thời nghỉ học, an dưỡng một khoảng thời gian."
"Cậu ta bỗng nhiên biến thành như vậy sao? Ý tôi là, không có điềm báo gì sao?"
Giáo viên chủ nhiệm nhíu chặt mày, trầm tư hồi lâu, bỗng nhiên mày giãn ra, tựa như nhớ tới cái gì: "Xác thực phát sinh một chuyện không bình thường, không biết có tính là điềm báo hay không."
Đội điều tra hình sự cục thành phố, văn phòng đội kỹ thuật khôi phục dữ liệu, Kiều Sư Sư cầm một cái đĩa cứng vội vội vàng vàng chạy lên lầu hai thẳng đến văn phòng đội trưởng, không kịp để ý liền đâm đầu vào cằm Sở Hành Vân đang chuẩn bị đi ra ngoài.
"Ai da...."
Sở Hành Vân xoa cằm lùi về sau một bước, vỗ vỗ lồng ngực của mình, nói: "Nào, mau nhào vào đây, có yêu thương nhung nhớ cũng làm gì phải sốt ruột đến thế, có phải là lãnh đạo không cho em cơ hội đâu."
Kiều Sư Sư không nói đùa với y, trực tiếp kéo y vào trong văn phòng.
"Làm gì, làm cái gì thế, anh còn phải đi nộp báo cáo, thật vất vả mới khiến Hạ Thừa nhả ra, pháp luật cùng chính nghĩa đã giành được thắng lợi đầu tiên trong bộ máy quan liêu tư bản thối nát."
Kiều Sư Sư đem bản tư liệu cắm vào máy tính của y, gọn gàng dứt khoát mở ra một văn kiện, nghiêm túc nói: "Trước hết đem chính nghĩa của anh để sang một bên đi, tới xem cái này một chút đã."
Sở Hành Vân liền chắp tay sau lưng ngó đầu vào trước máy tính xem: "Thứ gì? Video? Âu Mĩ hay là Nhật Bản —— "
Nói còn chưa dứt lời, Sở Hành Vân bỗng nhiên cấm khẩu, sắc mặt nhất thời trở nên âm trầm.
Kiều Sư Sư ôm cánh tay đứng bên cạnh y: "Hai ngày trước còn chưa phát hiện ra, bên trong ổ cứng chiếc máy tính cầm về có một phân khu ẩn hơn mười mấy G, hôm nay tiểu Triệu của đội kỹ thuật vừa mới sửa máy xong, khôi phục lại toàn bộ dữ liệu, phát hiện tất cả đều là thứ này."
Sở Hành Vân thẳng lưng dậy, trên mặt âm trầm có thể mưa bão bất cứ lúc nào, đem báo cáo trong tay ném mạnh lên bàn: "Cầm lấy máy tính đi theo anh."
Đi đến cửa lớn của cục cảnh sát, một nữ cảnh sát của đội kỹ thuật từ trên lầu chạy xuống đuổi theo Sở Hành Vân, đưa cho y một phần tư liệu: "Sở đội, đây là tư liệu ca bệnh của Trình gia buổi sáng anh bảo tôi điều tra."
Sở Hành Vân tiếp nhận, mở ra nhanh chóng xem lướt qua: "Tiếp tục điều tra, trong hai năm qua Trình Huân đã đi những bệnh viện nào, bác sĩ điều trị là ai, uống loại thuốc gì, tất cả đều phải tra."
Kiều Sư Sư lao vào cướp ghế lái trước khi y kịp ngồi vào, giỡn sao, Sở Hành Vân lái xe luôn luôn liều mạng, theo trạng thái cảm xúc hiện tại y đang vô cùng lo lắng, không chừng thật có thể đem chiếc xe việt dã nát như xe Wuling mà lái.
Ngồi trên xe, Sở Hành Vân đang lật xem tư liệu thì Phó Diệc gọi điện tới.
"Có cả tin tốt và tin xấu, muốn nghe cái nào trước."
"Đều nghe hết, cứ nói lần lượt đi."
Phó Diệc nói: "Tin tốt là chúng tôi đã tìm được nguyên nhân khiến Trình Huân bị rối loạn tinh thần, còn tin xấu là nguyên nhân này có chút phức tạp."
"Nói nghe xem."
"Vào giữa tháng năm ngoái, cũng chính là sau khi Vương Minh Viễn chết được hai tháng, cha của Trình Huân bất ngờ xông vào lớp học, không nói một lời đánh Trình Huân một trận.
Theo giáo viên chủ nhiệm trước đây của Trình Huân nói lúc đó cha của Trình Huân xuống tay rất hung ác.
Trước đó tinh thần của Trình Huân đã bắt đầu lệch lạc, sau khi bị cha đánh trước mặt cả lớp thì giống như người mất hồn, cả ngày hoảng hốt, ăn nói linh tinh, cuối cùng bất đắc dĩ bị khuyên tạm thời nghỉ học."
Sở Hành Vân từ trong tài liệu ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào dòng xe cộ bận rộn tới lui trước mắt, trầm giọng nói: "Nói cách khác cái chết của Trình Huân có liên quan đến ông Trình, tôi đã nói mà, biểu hiện của hai vợ chồng bọn họ lúc đó rất không bình thường.
Đến hoa viên cửa tiểu khu, hai vị cảnh sát hình sự đến trước cửa lớn Trình gia, lại một lần nữa nhấn chuông cửa.
Mở cửa vẫn là ông Trình, không để ông ta kịp dò hỏi, Sở Hành Vân đã đổi khách thành chủ kéo ông ta vào trong nhà, bước vào nhà trông thấy bà Trình đang ngồi trên ghế sopha ở phòng khách cầm bức ảnh con trai mình thương tâm rơi lệ, trông thấy hai vị cảnh sát quen mặt, vội vã đứng lên kinh ngạc nói: "Các cậu sao lại đến nữa?"
Ông Trình đối với Sở Hành Vân không mời mà tới biểu hiện rất phẫn nộ, lúc này liền muốn tiễn khách.
"Lời cần nói chúng tôi đã nói hết rồi, Tiểu Huân cũng đã an nghỉ, mời các vị mau chóng rời khỏi nhà tôi, đừng có đến đây nữa!"
Sở Hành Vân đứng ở phòng khách vững vững vàng vàng quét mắt nhìn bọn họ một lượt, hai tay đút trong túi quần, dùng một loại bất cận nhân tình, thần thái cứng rắn kiên quyết nói: "Tại sao không cho chúng tôi đến đây? Sợ tôi vạch trần trò hề của các người sao?"
Bà Trình sắc mặt trắng bệch, kinh hoảng lui về phía sau một bước, vô lực dựa vào trong lòng chồng mình: "Cậu, đây là có ý gì?"
Sở Hành Vân nhìn đôi vợ chồng đang rúc vào nhau, trên mặt thần sắc bất khả xâm phạm, cả người tràn đầy sức mạnh chính khí: "Từ lần đầu tiên gặp các người tôi đã cảm thấy rất không bình thường, tôi từng chứng kiến rất nhiều cặp vợ chồng mất con, bọn họ đều bởi vì hối hận muộn màng, bi thương quá độ mà mất đi chừng mực, hận ý trong lòng không tìm được lối thoát mà sẽ chỉ trách bạn lữ của mình, cãi vã, ly hôn, cả đời không qua lại với nhau thậm chí không ít người còn trở mặt thành thù.
Mà các người...!những vẫn an ủi bảo vệ đối phương, nói rõ đối với đứa con trai này, chỉ cảm thấy đau buồn, không cảm thấy tiếc nuối, Trình tiên sinh Trình phu nhân, mời hai người nói cho tôi biết, cái chết của Trình Huân có liên quan đến hai người hay không?"
Lời nói của Sở Hành Vân giống như giáng một đòn xuống người phụ nữ yếu ớt đang mang thai này, khiến thân thể chẳng hề kiên cường hoàn toàn bị đánh gục, mất đi sức mạnh lảo đảo ngã xuống ghế sopha, ôm lấy bức ảnh con trai ở trong ngực gào khóc thất thanh.
Ông Trình lại kiên quyết chống cự: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì, nếu như cậu còn ăn nói linh tinh tôi sẽ báo cảnh sát.
Tôi không tin không có ai chức cao hơn cậu —— "
"Các người đối với cậu ấy thất vọng rồi sao?"
Sở Hành Vân cắt ngang lời ông ta, nhìn sắc mặt đỏ bừng của ông ta, từng câu từng chữ rõ rõ ràng ràng nói: "Các người đối với cậu ấy thất vọng rồi, hoặc là nói cậu ấy đã để cho các người không nhìn thấy hi vọng, sinh đứa con trai này đối với các người mà nói là một nét bút hỏng, cho nên các người liền vứt bỏ cậu ấy." Y liếc nhìn cái bụng nhô lên của bà Trình, nói tiếp: "Sinh một đứa khác."
Y quay đầu lại ánh mắt ra hiệu với Kiều Sư Sư, Kiều Sư Sư mở máy tính ra quay về hướng đôi vợ chồng, máy tính bắt đầu phát hình ảnh rõ ràng, là một video khiêu dâm, cái này cũng không có gì ghê gớm, thế nhưng trong video lại toàn là hình ảnh của bé gái bảy, tám tuổi bị xâm phạm.
Ông Trình nhìn thấy đoạn phim khiêu dâm trẻ em xuất hiện trước mắt mình, tựa như cành khô bị bẻ gãy, toàn bộ tức giận trên mặt biến mất, như một ngọn núi xanh, nghênh đón mùa thu tiêu điều xám xịt.
Sở Hành Vân: "Con trai của ông đối với phương diện này có xu hướng biến thái, mà người làm cha như ông không thể nào chấp nhận được khuyết điểm của con trai mình, thế nên ông tự tay phá hủy danh dự của con trai trước mặt bạn bè và giáo viên.
Sau khi tinh thần Trình Huân xảy ra vấn đề ông liền nhốt cậu ở trong nhà, thế nhưng ông và vợ lại quá tuyệt vọng đối với đứa con này, cho nên vào tháng mười năm ngoái, vợ của ông đã đến bệnh viện để tháo vòng tránh thai ra.
Nếu như không phải các người đã đánh mất lòng tin đối với Trình Huân, thì tạo sao ông còn muốn vợ mình mạo hiểm thể nhược, tuổi cao, còn sinh thêm một đứa nữa, mời ông thành thật nói cho tôi biết, Trình tiên sinh, ông có hay không, giết chết con trai của chính mình."
Ông Trình ngã ngồi xuống ghế sopha, ôm đầu, trầm mặc hơn nửa ngày mới mở miệng nói: "Không sai, tôi thực sự rất thất vọng với nó, nghĩ rằng có thể sinh thêm một đứa khác thay thế nó, thế nhưng tôi không có giết nó, tôi là cha nó, làm sao có thể tự tay giết chết con trai mình được!"
Sở Hành Vân bất động thanh sắc hỏi ngược lại: "Ông không có sao? Ông đem Trình Huân từ trường học về nhốt trong nhà, coi cậu là một loại virut độc hại, đối với cậu mất đi hi vọng cùng sự tin tưởng, thậm chí chán ghét muốn vứt bỏ, ông có dám nói ông chưa bao giờ có ý niệm hối hận khi đã sinh cậu ra không? Ông là một lão binh đã xuất ngũ, cường quyền cùng chủ nghĩa đại nam tử khiến cho ông cảm thấy có sứ mệnh phải giáo huấn con trai mình, giống như rất nhiều những bậc làm cha khác, đem toàn bộ sứ mệnh cùng hy vọng đặt lên người con cái, nếu như bọn họ không làm nổi, sẽ đối với bọn họ rất thất vọng.
Thế nhưng so với những người làm cha bình thường ông lại càng cường ngạnh ngoan cố hơn, khi ông phát hiện ra con trai không thể chống đỡ nổi trách nhiệm cùng sứ mệnh mà ông giao phó ông sẽ vứt bỏ nó.
Cho dù ông không tự tay giết chết con trai mình, thì cũng là người bàng quan, thúc đẩy, mà sự lạnh lùng này cũng không đủ để bóp chết một thiếu niên mất đi niềm tin vào cuộc sống."
Ông Trình nổi giận tựa như một con sói nhảy dựng tru lên: "Mày câm miệng! Mày chưa từng làm cha, chưa từng sinh con, lấy tư cách gì mà đứng đây khoa chân múa tay với tao! Nếu có một ngày con trai của mày nhu nhược vô năng, nhát gan sợ phiền phức, còn...!còn là một tên biến thái! Mày sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ mày còn nuôi không nó đến lúc chết sao? Tao là cha của nó, không phải chủ nợ! Là tao đã cho nó sinh mệnh, nhưng nếu sinh mệnh của nó không có giá trị, tao có quyền thu hồi lại sinh mệnh của nó! Máu của tao chảy trong cơ thể nó, đương nhiên khi tao phát hiện ra dòng máu đó đã bị ô uế, tao không thể loại bỏ thứ máu bẩn đó sao?! Buổi tối hôm đó tao nghe thấy tiếng động trong phòng nó, nhưng tao không ngăn cản nó, từ khi nó phát điên liền không ra khỏi phòng nữa, lúc đó là nửa đêm, ta nghe tiếng cửa phòng nó bị đẩy ra, nó lẳng lặng đi xuống lầu, ta liền biết, một khi nó đã ra ngoài liền không về được nữa...!tao không ngăn cản nó, tao nghe tiếng nó mở cửa đi ra sân, quả nhiên, nó đi lần này, sẽ không bao giờ trở về nữa, mày chưa chưa kết hôn đi Sở đội trưởng, nếu mày có con rồi mày sẽ biết, nếu như con trai mày là kẻ bất tài không chịu nổi, nó sẽ biến thành gánh nặng của mày, từ xưa vẫn nói cha mẹ nuôi con vô điều kiện, không cần phải trả giá, chúng tao có thể dùng tâm huyết cả đời để bồi dưỡng nó, nhưng điều kiện tiên quyết là nó phải cho tao thấy được hi vọng cùng giá trị! Tao có thể sinh ra nó, cũng có thể giết chết nó!"
Sở Hành Vân chưa kết hôn chưa sinh con, vì vậy không có lập trường để bàn luận về cách dưỡng dục con cái của ông Trình.
Có lẽ vậy, bất kỳ mối quan hệ nào trong xã hội hiện giờ đều được xây dựng dựa trên trả giá cùng giá trị, đến ngay cả thứ bền chặt nhất là tình thân cũng không ngoại lệ, thế nhưng tình thân là cái gì chứ? Bất quá chỉ là cùng một dòng máu chảy xuôi trong hai khối thân thể, mọi người bây giờ đều dùng máu để nhận huyết thống, thừa nhận từ dòng máu của mình lập ra đời kế tiếp.
Có những bậc cha mẹ có thể quên mình nuôi dưỡng con cái không cầu mong gì, nhưng cũng có những người có thể dễ dàng bài trừ dòng máu thối rữa trong cơ thể mình, bọn họ nhìn thấy đời kế tiếp chính mình tạo ra không thể hồi báo lại xứng đáng, sẽ đem loại bỏ hoặc thay thế, loại giá trị quan nguyên thủy này, mặc dù tàn bạo, lại không thể tránh khỏi dung nhập vào xã hội loài người, giống như phép tắc sinh tồn trong bầy sói.
Sở Hành Vân không biết quan niệm này có sai hay không, là người đã quen tiếp xúc với hắc ám cùng máu tươi, y chỉ biết đây là nhân tính.
Có lúc, động vật linh trưởng so với các loài động vật khác, thực không có gì khác nhau.
Bộ dạng điên cuồng la hét của ông Trình giống như lang vương trong bầy sói, trong mắt ông ta mối quan hệ huyết thống nguyên sinh cùng với mối quan hệ giữa các thành viên trong gia đình xã hội hiện đại đều rất thực tế, cực kỳ yếu ớt, mối quan hệ nguyên sinh có thể dễ dàng giải trừ, tiện đà tái tục.
Sinh mệnh tiếp diễn, nuôi dưỡng đời sau, ở trong lòng ông ta không thuần túy chỉ là huyết thống và tình cảm gia đình, càng nhiều hơn chính là sự trả giá và nhận lại tương đương, loại trao đổi này bên trong có lẽ là có yêu, nhưng càng nhiều hơn chính là lợi, đây không phải là một xã hội dị dạng, mà là con người ngày càng quan tâm đến công danh lợi lộc, càng ngày càng trông đợi vào kết quả thực tế, đây là một xã hội bệnh tật.
Có lẽ từ xưa đến nay, mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái đều không đơn thuần như thế, chỉ là loại không đơn thuần này biến hóa theo sự phát triển của xã hội, ngày càng khuếch trương ra, tương lai nó sẽ biến thành hình dạng gì, hoàn toàn quyết định bởi đạo đức, trật tự, cùng khuôn khổ của xã hội.
Sở Hành Vân thân là một thành viên bảo vệ đạo đức, khuôn khổ xã hội và trật tự pháp luật, nhưng y chưa bao giờ tuyên dương tín ngưỡng của mình, y từng có một lần trở lại trường diễn thuyết trước mấy trăm cảnh bị, lực lượng an ninh tương lai của Hoa Hạ: Đừng bao giờ đặt niềm tin mù quáng vào nền tảng đạo đức, khuôn khổ xã hội và trật tự luật pháp, bởi vì những điều này sẽ chỉ ngày càng trở nên tồi tệ hơn.
Kiều Sư Sư khép lại máy tính, chọn thời điểm bầu không khí hơi hòa hoãn hơn một chút mới hỏi: "Trình tiên sinh, là ai nói cho ông biết khi Trình Huân còn sống có đam mê này?"
"Cái gì?"
Kiều Sư Sư nói: "Có lẽ ông không phát hiện, khi Trình Huân còn sống có thói quen làm nhật ký video, camera máy tính của cậu ấy vẫn luôn mở, theo nhật ký video cuối cùng được lưu lại, lúc ấy ông phá cửa vào phòng trùng hợp trong phòng không có ai, ông lao tới trước máy tính của cậu ấy để kiểm tra, sau khi nhìn thấy những thứ này ông liền format ổ cứng, xóa toàn bộ dữ liệu, tịch thu máy tính, sau đó mới đến trường học.
Nhưng những thứ này cũng không phải là ông ngẫu nhiên phát hiện ra, là ai đã nói cho ông biết?"
Sau một hồi cuồng loạn, ông Trình có vẻ như trong nháy mắt sụp đổ, xương cốt cả người giống như bị nghiền nát, thất vọng và bất lực, mặt xám như tro tàn, nói: "Là một người phụ nữ."
"Người phụ nữ nào?"
"Cô ta tự xưng là giáo viên của Tiểu Huân.".