Con đường mòn quanh hồ dẫn đến một khu dân cư xa hoa, Sở Hành Vân dừng xe lại bên cạnh hàng rào vườn hoa, đóng sầm cửa xe đi mười mấy mét mới phát hiện Dương Khai Thái không có đi theo.
Dương Khai Thái rũ cánh tay lẳng lặng đứng dưới tán cây, ngước đầu bình tĩnh nhìn trời đông trời tây, trong mắt không có công danh lợi lộc, trên người thiếu đi sự náo nhiệt, giống như là một chàng trai bước ra từ tháp ngà của học viện nghệ thuật.
"Em sao thế?"
Sở Hành Vân hỏi.
Dương Khai Thái thu hồi ánh mắt lại, đi về phía y: "Nơi này có rất nhiều camera."
Sở Hành Vân thản nhiên nhìn hai bên đường, nở nụ cười tiếp tục đi về phía trước: "Người có tiền thì lại càng sợ chết hơn người bình thường."
Thời điểm Sở Hành Vân đi đường tư thế có chút phiêu, bả vai theo nhịp bước chân nhẹ nhàng lay động, thường thì mũi chân phải còn chưa chạm đất, chân trái đã muốn bước đi, bởi vậy luôn tạo cho người khác cảm giác người này cực kỳ ngả ngớn, kiêu căng, không thận trọng.
Hình dáng cùng dung mạo của người này so với năm đó tại đại học Kinh Châu được xếp vào hàng ngũ những nhân vật phong vân không khác biệt chút nào.
Dù cho y có tốt nghiệp bao lâu, đã đổ bao nhiêu máu, tiếp thu được bao nhiêu kiến thức, y vẫn là dáng dấp của một học trưởng phong vân thời điểm mới tốt nghiệp đại học, cái thùng thuốc nhuộm xã hội này không thể khiến y thay đổi chút nào, điểm này ngược lại rất đáng quý.
"Đội trưởng, anh có cảm thấy hay không công việc của chúng ta, có lúc giống như là người đi báo tang vậy."
Sắc mặt Dương Khai Thái hơi trầm xuống, ủ rũ hỏi.
Sở Hành Vân liếc cậu một cái, giả bộ sợ hãi nói: "Chớ có nói nhảm, nhân viên chính phủ không cho phép làm nghề phụ, em muốn bị khai trừ à đồng chí Tam Dương."
Dương Khai Thái nhíu mày lại, nhỏ giọng oán hận nói: "Đội trưởng."
Sở Hành Vân cười ha ha, cũng không trêu cậu nữa: "Em nói không sai, đến thăm hỏi người nhà của người chết cũng là việc mà anh không muốn làm nhất.
Một, hai lần còn được, nếu thường xuyên nhìn thấy những khuôn mặt bi thương như vậy, khó tránh khỏi sẽ hoài nghi giá trị của chính mình, em theo anh đã bao lâu rồi, hai năm? Hẳn là ba năm đi, anh nghĩ rằng em sớm đã quen rồi."
Nói xong Sở Hành Vân lại giơ tay xoa nhẹ đỉnh đầu cậu một cái: "Làm sao lại vẫn đa sầu đa cảm như thế? Muốn ôm một cái à, tiểu bảo bối?"
Dương Khai Thái thở dài một hơi, bước nhanh về phía trước: "Anh vẫn luôn như vậy, không bao giờ nói được hai câu nghiêm túc."
Sở Hành Vân khép hai ngón tay lại châm lửa đốt một điếu thuốc, đi theo phía sau cậu cười nói: "Ai bảo em là người hài hước nhất trong đội chúng ta."
Trước cánh cổng sắt trang trí hoa văn, Sở Hành Vân nhấn chuông cửa trên tường, một lát sau giọng nói của một người đàn ông trung niên phát ra từ micro trên tường.
Sở Hành Vân giơ thẻ cảnh sát ra trước mắt mèo: "Cảnh sát."
"Chờ một chút."
Lúc đang chờ chủ nhà mở cửa, Dương Khai Thái hỏi y: "Bọn họ còn không phát hiện ra con mình mất tích sao?"
Sở Hành Vân nhún vai một cái không rõ ý tứ, ánh mắt vẫn dõi theo người đàn ông bước từ trong sân đi ra.
"Có chuyện gì sao cảnh sát tiên sinh?"
Người đàn ông cách cửa sắt hỏi.
"Trình Huân sống ở đây phải không?"
"Là con trai của tôi, làm sao vậy?"
Sở Hành Vân hít sâu một hơi rồi thở ra: "Rất xin lỗi, Trình tiên sinh, sáng sớm hôm nay tại quảng trường Nặc Á, ở bên hồ phát hiện thi thể của con trai ông."
Mẹ của Trình Huân so với cha của Trình Huân trông cũng không trẻ hơn là bao, hiện giờ rất nhiều các cặp vợ chồng, người vợ thường bảo dưỡng rất kỹ nên so với người chồng thì trẻ hơn rất nhiều, đặc biệt là người có tiền, thế nhưng mẹ của Trình Huân thoạt nhìn lại già hơn so với tuổi thật.
Thời điểm hai vị cảnh sát đến nhà bà đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, người chồng nói với bà mục đích của cảnh sát đến, người mẹ chưa già đã yếu tay chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
Được chồng đỡ lên đưa ra khỏi phòng bếp, Sở Hành Vân mới nhìn thấy bụng bà hơi nhô lên.
"Con của tôi, trời ạ!"
Sở Hành Vân nghe được bà kêu như vậy, sau đó bà được chồng dìu đến ghế sopha ngồi xuống, vẫn luôn bụm mặt rơi lệ.
Sở Hành Vân có chút đăm chiêu nhìn hai người bọn họ, hai vợ chồng nhà này có chút kỳ quái, từ lúc vào cửa đến giờ, bọn họ giống như luôn đắm chìm trong bi thương, lại chẳng có chút khiếp sợ nào.
Giống như bây giờ, hai vợ chồng chỉ lo khóc lóc, còn chưa kịp dò hỏi ngọn nguồn sự tình.
Bất quá tình cảm giữa bọn họ lại rất tốt, người chồng vẫn luôn đặt tay trên bụng vợ mình, không ngừng an ủi bà.
Dương Khai Thái đơn giản thuật lại vụ án một lần, sau đó hỏi: "Vì sao cậu ấy lại xuất hiện ở quảng trường Nặc Á vào lúc sáng sớm?"
Cha Trình Huân so với vợ mình thì bĩnh tĩnh hơn một chút đáp: "Chúng tôi cũng không biết, ngày hôm qua nó vẫn luôn ở trong nhà, trước khi đi ngủ tôi còn vào phòng nó xem qua một lần, tại sao nửa đêm nó bỗng nhiên lại chạy ra ngoài làm gì chứ!"
"Ý ông là, cậu ấy nửa đêm đột nhiên chạy ra khỏi nhà, như vậy thời điểm Trình Huân rời nhà ông đã biết rõ có đúng không?"
Cha Trình bỗng nhiên so với trước đó càng đau buồn hơn, hai tay che mặt khóc nức nở: "Khoảng hai giờ hơn đêm qua, tôi có nghe thấy trong sân có động tĩnh, trong tiểu khu này có rất nhiều mèo hoang, tôi cũng cho đó là mèo hoang nên không để ý.
Bây giờ các cậu lại nói với tôi rằng sáng sớm nay nó...!Chết ở bên hồ, tôi...!Tôi thật sự rất hối hận lúc đó lại không ra ngoài xem xem!"
Mẹ Trình Huân ôm lấy bả vai chồng, nước mắt nhuốm khuôn mặt bà vàng như nghệ, khóc lóc không ra hình dáng gì: "Chúng tôi không nghĩ đến, chúng tôi thực sự không nghĩ đến sẽ xảy ra chuyện này."
Sở Hành Vân hỏi bọn họ về trạng thái cảm xúc gần đây của Trình Huân, để phán đoán xem liệu có phải cậu ấy có ý định tự tử hay không.
Vốn tưởng rằng hai vợ chồng nghe được hiện trường tử vong của con trai mình giống như một vụ tự sát thì sẽ rất ngạc nhiên, nhưng mà ngoài cảm xúc bi thương ra thì bọn họ cũng không biểu đạt tâm tình gì khác.
Giống như là miễn cưỡng bị kéo lên vũ đài làm diễn viên, chưa được học cách cách khống chế biểu tình khuôn mặt của chính mình, mà biểu hiện một cách khô khan, cứng ngắc.
Bọn họ nhìn nhau hồi lâu, như là tìm kiếm sự an ủi từ trong ánh mắt của nhau.
Trình tiên sinh trước sau vẫn luôn trong tư thế bảo vệ vợ mình, ôm người vào trong ngực đồng thời cũng che chở bụng của bà, hành động này của ông ta vẫn luôn bị Sở Hành Vân chú ý.
"Có, tình huống các cậu nói, nó đích xác là có."
Ông Trình kể lại chuyện cũ khi còn sống của con trai, vị phụ thân nghiêm túc này cũng không nhịn được rơi lệ đầy mặt: "Đại khái là một năm trước đi, Tiểu Huân sinh bệnh, sau khi khỏi bệnh rồi lại như biến thành một người khác.
Cảm xúc của nó thường xuyên không kiểm soát được, luôn la hét vào ban đêm, nghi thần nghi quỷ, hoảng loạn, ban ngày cũng không dám ra khỏi cửa, ngay cả đi học cũng không.
Chúng tôi dẫn nó đi gặp bác sĩ, bác sĩ nói tinh thần nó xảy ra vấn đề, là cái gì mà triệu chứng rối loạn lưỡng cực, từ đó về sau, nó thường xuyên giam mình trong phòng, giống như là đã bị rút đi hồn phách.
Tôi và mẹ nó đã khuyên bảo rất nhiều, nhưng nó cũng không thèm để ý tới.
Còn có mấy lần, nó, nó đập đầu vào tường, chôn mặt vào trong gối, thậm chí còn cắt cổ tay mình."
Lúc ông Trình kể lại những hành vi tự hại bản thân của con trai mình, không kìm được mà cúi đầu sâu xuống, thấp giọng nghẹn ngào.
Sở Hành Vân nghe xong những lời ông ta nói cũng không tỏ vẻ gì, ánh mắt nhìn xung quanh một vòng, lại dời đến trên người bà Trình đột nhiên hỏi một vấn đề không liên quan: "Trình phu nhân đã mang thai được mấy tháng rồi?"
Bà Trình đáp: "Cũng gần năm tháng rồi."
Sở Hành Vân gật gật đầu, hỏi: "Tôi có thể xem qua phòng của Trình Huân không?"
Ông Trình muốn đứng dậy dẫn đường, lại bị Sở Hành Vân ngăn lại: "Không cần, cứ nói cho tôi biết là căn phòng nào, ông cứ ở lại đây phối hợp với cấp dưới của tôi trả lời mấy câu hỏi."
"Trên lầu, phòng đầu tiên bên tay phải."
Sở Hành Vân một mình đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng của thiếu niên đã chết ra.
Đối với một cậu trai đang trong thời kỳ trưởng thành mà nói, gian phòng này quá mức sạch sẽ cùng đơn điệu, phóng tầm mắt nhìn xung quanh tất cả đều là một màu trắng trong thuần khiết, còn có mùi thuốc tây rất đậm.
Ngoại trừ mấy tấm hình trên bàn học, cũng không có bao nhiêu đồ vật trang trí dư thừa nào.
Chiếc chăn trên chiếc giường đơn kê cạnh cửa sổ có chút lộn xộn, dưới giường còn có đôi dép lê, nhìn ra chủ nhân của nó đi ra ngoài rất vội vàng, đến cả dép cũng không kịp đi.
Sở Hành Vân dời sự chú ý tới mấy bình thuốc trên tủ đầu giường, phát hiện tất cả đều là thuốc ngủ, từ số thuốc còn lại
trong bình có thể thấy đã dùng được hơn nửa, xem ra chủ nhân của căn phòng này thường xuyên bị mất ngủ.
"Có vấn đề gì không anh cảnh sát?"
Sở Hành Vân quay đầu nhìn lại, ông Trình đang ngăn vợ mình lại, cùng Dương Khai Thái đứng ở cửa.
"Không có chuyện gì."
Sở Hành Vân không dấu vết trừng mắt liếc Dương Khai Thái một cái, Dương Khai Thái tỏ vẻ bất đắc dĩ lắc đầu với y.
Bà Trình nhìn thấy bình thuốc Sở Hành Vân cầm trên tay, nhất thời nghẹn ngào, trong nháy mắt nước mắt lại ào ào chảy xuống: "Tiểu Huân bị suy nhược tinh thần, từ một năm trước phải dựa vào thuốc mới có thể ngủ được.
Sau đó, bệnh tình của nó càng ngày càng nặng, càng ngày càng không giống bản thân mình nữa, chúng tôi đưa nó đi gặp bác sĩ tâm lý, nó cũng không phối hợp, chỉ nhốt mình trong phòng từ sáng tới tối, bị mắc chứng rối loạn lưỡng cực rất nghiêm trọng, có lúc tinh thần sa sút, có lúc lại cực kỳ nóng nảy.
Phòng của nó, đã bị nó đập phá rất nhiều lần, tội nghiệp con tôi, sao lại phải chịu sự giày vò này chứ."
"Điện thoại di động của cậu ấy đâu?"
Bà Trình liền trầm mặc trong chốc lát, loại bình tĩnh đến quỷ dị này thỉnh thoảng lại xuất hiện trên người bà ta: "Nó từ lâu đã không dùng điện thoại di động nữa rồi, từ khi nó tự nhốt mình ở trong phòng, bất kỳ tiếng vang nào cũng sẽ khiến nó trở nên bất an nôn nóng, bao gồm cả chuông điện thoại di động."
Sở Hành Vân mời bọn họ vào trong phòng, liếc mắt nhìn bình thuốc trong tay hỏi: "Bình thường cậu ta chỉ uống có mấy loại thuốc này sao?"
Bà Trình đáp: "Còn có vài loại bác sĩ kê trong đơn thuốc, tôi tự mang lên cho nó, ví dụ như thuốc olanzapine, chúng tôi không dám để trong phòng nó, vì sợ xảy ra sự cố như bây giờ."
Sở Hành Vân: "Bà cho là Trình Huân tự sát sao?"
Bà Trình dựa vào trên người chồng mình tựa hồ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, liếc nhìn Dương Khai Thái một cái rồi nói: "Vị tiểu đồng chí này nói, Tiểu Huân đã uống rất nhiều olanzaphine, nếu không phải là tự sát, vậy thì là thế nào?"
Sở Hành Vân nghiến răng trừng Dương Khai Thái một cái, Dương Khai Thái lại gãi gãi đầu nhìn trần nhà.
"Bà để thuốc ở đâu?"
Bà Trình cùng chồng dẫn Sở Hành Vân đi đến phòng ngủ chính, trong phòng chỉ còn dư lại một mình Dương Khai Thái.
Dương Khai Thái xem xét kỹ càng căn phòng một lần, nhưng mà đúng như lời mẹ Trình Huân nói, đập bao nhiêu lần, lại khôi phục bấy nhiêu lần, một chút dấu vết nguyên bản của chủ nhân cũ cũng đều không có.
Đồ vật trong phòng có thể phản ánh tính cách của chủ nhân thực sự quá ít, Dương Khai Thái mở ra vài ngăn kéo cùng tủ quần áo, đều không thu hoạch được gì.
Cậu đóng cửa tủ quần áo lại, khóe mắt liếc thấy một chiếc chìa khóa treo trên ngăn kéo bàn học, trong cả căn phòng chỉ có ngăn kéo đó là có treo chìa khóa, cậu đi tới trước bàn ngồi xuống ghế, thử vặn chìa khóa, một tiếng răng rắc vang lên quả nhiên là mở ra, rút ngăn kéo ra, bên trong có hai cuốn tạp chí được đặt ngay ngắn, mặt bên dựng thẳng một tấm ảnh chụp không có khung kính.
Dương Khai Thái cầm lấy ảnh chụp, thấy trên đó là ảnh chụp chung của bốn cậu trai, một người trong đó chính là người chết Trình Huân.
Tấm ảnh này chụp ít nhất là hai, ba năm trước, cậu trai lớn rất nhanh, có thể nhìn thấy được sự biến hóa từ khung xương cùng hình thể.
Lúc đó Trình Huân có lẽ chỉ có mười lăm, mười sáu tuổi, bị một nam sinh thân hình cường tráng da đen cao to ôm lấy cổ, bối cảnh ở trong rừng, bốn chàng trai hướng về phía ống kính cười xán lạn lại có chút ngớ ngẩn.
Dương Khai Thái lấy điện thoại di động chụp lại tấm ảnh, sau đó đem ảnh chụp trả về chỗ cũ, bỗng nhiên cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm mấy cuốn tạp chí kia, thấy mép giấy lộ ra trên cuốn tạp chí ở trên cùng.
Mấy phút sau, Sở Hành Vân đi rồi quay lại, đứng ở cửa rồi đóng sầm cửa lại: "Có thu hoạch gì không Holmes tiểu bằng hữu."
Sắc mặt Dương Khai Thái trở nên rất khó coi, từ trên ghế đứng lên đi tới trước mặt y, ánh mắt lóe lên, đưa cho y một tờ giấy màu vàng nhạt, nói: "Đội trưởng, theo như phân tích của anh Trình Huân bị mưu sát, hình như là sai rồi."
Sở Hành Vân liếc cậu một cái, rồi cầm lấy tờ giấy nhìn lướt qua, sắc mặt cũng dần thay đổi, ánh mắt tối đi.
Nhìn tờ giấy màu vàng nhạt này có vẻ như là một bức Thư, ngữ khí trầm thấp không rõ là đang trần thuật hay nghi vấn: "Di thư?"
Trên đó viết —— "Hai chân tôi bị mắc kẹt trong địa ngục, tôi không biết nên cầu xin ai tha mạng, cầu xin ai cứu giúp, sự sống đối với tôi mà nói là một loại dằn vặt, từ khi trái tim tôi không còn thiện lương, tôi liền không có tự do.
Tôi giống như một con chim bị xích lại cổ chân, chiếc cùm này dạy cho tôi biết giãy giụa cùng sám hối, tôi tình nguyện bị nhốt vào trong lồng, ít nhất tôi còn có thể nhận được sự khoan dung, thế nhưng tôi vẫn giống như trước bị đày đọa, nhận hết thương tổn.
Thực xin lỗi, cha mẹ, nếu như hai người biết hết mọi chuyện, sẽ phát hiện con là một tên khốn kiếp, con đã khiến cho hai người thất vọng rồi, tôi còn muốn nói lời xin lỗi đến những người đã từng bị tôi làm thương tổn, tất cả mọi người, thực xin lỗi.
Tôi đứng ở dưới địa ngục ngước nhìn thiên đường, mong mỏi sẽ có một ngày được giải thoát."
Rõ ràng di thư đang ở trước mắt, Dương Khai Thái lại vẫn không nhịn được hỏi: "Sở đội, là tự sát sao?"
Là tự sát sao?
Sở Hành Vân đọc đi đọc lại lá thư tuyệt mệnh này, mỗi một lần đọc trong đầu lại hồi tưởng hiện trường vụ án, thông tin thì vô số nhưng lại không có đầu mối nào khiến y cũng thực rối loạn, thế nhưng y không hề hoài nghi suy đoán của chính mình.
Đem di thư giao lại cho Dương Khai Thái, dùng sức ngắt lấy mi tâm: "Mang về làm giám định nét chữ."
Ông Trình nói cho vợ chồng bọn họ một chút thời gian chuẩn bị rồi sẽ đến cục cảnh sát nhận lại thi thể, Sở Hành Vân cùng Dương Khai Thái ra khỏi cửa lớn của biệt thự, Sở Hành Vân đứng trước cửa quay đầu lại liếc mắt nhìn căn biệt thự xinh đẹp trước mặt.
"Đội trưởng, phương hướng của chúng ta sai rồi sao?"
Trong lòng Dương Khai Thái vẫn canh cánh bức di thư kia.
Sở Hành Vân cần gấp thứ gì đó để nâng cao tinh thần, thế nhưng y hiện tại không có thời gian dừng lại hút điếu thuốc, bước chân không ngừng đi về phía chỗ đậu xe, hai tay lần sờ trong túi quần, bước đi vẫn bồng bềnh không đứng đắn như trước.
"Con đường dẫn tới chân tướng có vô vàn, nhưng chỉ có một cái là thật, những cái khác đều là ngõ cụt, và hiện tại chúng ta đang đi vào cái ngõ cụt đầu tiên đồng chí Tam Dương, bất quá, không nên kết luận rõ ràng như vậy, nếu như —— "
Nói được một nửa, Sở Hành Vân bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt bỗng nhiên trầm xuống, như là trong chớp mắt bị mây đen bao phủ, quay đầu nhìn cậu hỏi: "Câu thứ nhất là gì?"
Dương Khai Thái không dám chậm trễ, vội vàng máy móc: "Hai chân tôi bị mắc kẹt trong địa ngục, tôi không biết nên cầu xin ai tha mạng, cầu xin ai cứu giúp, sự sống đối với tôi mà nói là một loại dằn vặt —— "
"Ngừng."
Sở Hành Vân sững sờ tại chỗ, giống như bị một cây dùi băng đâm trúng huyệt, một cỗ lạnh lẽo thấu xương thuận theo cổ y bò xuống sống lưng.
Y nhớ tới, trong cái email trò đùa dai kia có một câu viết —— tôi ở dưới địa ngục tăm tối này muốn cầu xin ngài.
"Tôi đã đi đến bước đường cùng rồi, tôi ở dưới địa ngục tăm tối này muốn cầu xin ngài, Sở cảnh quan, xin ngài cứu tôi với!"
Trong màn đêm tối tăm, một đôi mắt thâm đen do thường xuyên mất ngủ bỗng nhiên trở nên sắc bén, làn da tái nhợt tỏa ra tử khí nồng đậm, nhưng con ngươi đen nhánh của cậu vẫn hữu thần như cũ, giống như hai cái giếng sâu hoắm, chôn vùi sát ý trong cát bụi, cậu nói: Cứu tôi..