Ngày thứ sáu tụ họp người người mong chờ đã đến, hơn nữa vì cái người tên Ba Tường Quân lãnh đạm thờ ơ bạc bẽo nào đấy mà bốn người lại đang gặp nhau ở một cái KTV gần trường học. Trên nguyên tắc là săn sóc hai nàng phải dùng tàu điện ngầm làm phương tiện, nhưng thực ra đây là nơi cách trường Thư Thích gần nhất mà cũng các nhà Lí Cẩm Khang cũng không quá xa.
Trong một tuần này Lí Cẩm Khang có thể cảm nhận được bầu không khí trong diễn đàn nội bộ so với ngày bình thường còn vi diệu hơn, xôn xao hơn. Lí Cẩm Khang chưa tự kỉ đến nỗi hiểu lầm hai cô nàng kia là bởi vì muốn gặp mình nên mới điên cuồng như vậy. Thư Thích không có thói quen ăn uống tiệc tùng mỗi lần gặp mặt, Đại Nữu, Nhị Nữu tuy rằng tính hướng ngoại nhưng dù sao vẫn có cái rụt rẻ tự nhiên của nữ giới, vì thế hai cô nàng mặc dù đã cùng Thư Thích gặp mặt nhưng hoàn toàn là chuyện nửa năm trước rồi.
Lí Cẩm Khang đến trước cửa trường Thư Thích đón người, xem anh hôm nay ăn mặc khá lịch sự, cũng có thể là do ánh mắt nhận biết của mỗi người mỗi khác mà từ trang phục của Thư Thích lại cho hắn cảm giác rất thành thục. Mặc dù trên thực tế, tuổi tác của hai người chênh lệch không nhiều, nhưng nhờ cái không khí sư phạm nơi đây giúp Thư Thích chưa lây nhiễm hơi thở của xã hội tất bật, từ tính cách đến cách ăn mặc đều hiển thị vẻ trẻ trung, càng không đề cập đến khuôn mặt trẻ măng khác với tuổi của anh.
Thư Thích thoải mái lên xe rồi bắt đầu đánh chén cơm trưa Lí Cẩm Khang mang đến đựng trong cặp g giữ nhiệt. Vốn lịch trình là anh đến chỗ hắn ăn trưa, xong xuôi hai người mới đi KTV, thế mà Thư Thích đến đêm qua mới thông báo cho Lí Cẩm Khang thầy cố vấn có việc. Thành ra lại là Thư Thích chịu đói chờ cơm ăn.
“Cậu tuần này cũng bận nhiều việc?” Lí Cẩm Khang vững vàng lái xe, một bên giống như lơ đang hỏi thăm.
“Ừ, hạng mục đến thời kỳ kết thúc, công việc bề bộn. Làm sao thế?”
“Không có gì, chỉ là không thấy cậu đâu.” Bất luận là trên mạng hay ngoài đời đều không thấy bóng. Lí Cẩm Khang đã muốn chậm rãi tiến đến, để rồi đến khi nhận được tin nhắn hồi đáp của người kia dù chỉ một chữ hay một ký tự đều chứng minh người ta đang rất bận.
Tiểu Trùng Tử đã tới từ sớm, chờ đến lúc Lí Cẩm Khang và Thư Thích đã vào chỗ ghế lô ngồi trước rồi. Hai người cũng không ca hát, thưởng thức nhạc nền dịu dàng, thanh âm hài hòa ngân nga, vang vọng khắp căn phòng. Thư Thích tựa vào góc, híp mắt nghỉ ngơi còn Lí Cẩm Khang lại gửi cho Nhị Nữu một tin báo.
Tiểu Trùng Tử vừa mở của đã trực tiếp bổ nhào vào bên người Thư Thích. Thư Thích không đeo kính thành một bộ dạng lúc nào cũng ngẩn ngơ, phát hiện cái bóng mờ mờ đang lao thẳng về phía mình, anh vội vàng đỡ lấy. Đại Nữu túm cánh tay Thư Thích, kịch liệt lay lay : “Lão đại, em nhớ anh muốn chết. Mỹ nhân để gia hôn một cái.”
Đại Nữu đương nhiên không thật sự sẽ hôn nhưng Lí Cẩm Khang đã sớm nắm chặt cốc nước ép hoa quả trong tay. Thư Thích nhẹ hướng Lí Cẩm Khang ra hiệu một cái : “Nhạ, công quân của các cô.”
Đại Nữu lần lượt ngồi quay từ bên Thư Thích sang Lí Cẩm Khang, híp mắt cười tà đánh giá : “Công quân quả nhiên cao lớn, rắn rỏi, ngọc thụ lâm phong, chỉ có điều phối với lão đại mỹ nhân nhà chúng tôi vẫn là tiện nghi cho anh rồi.”
Lí Cẩm Khang ngờ nghệch cười xòa : “Đúng là tiện nghi cho tôi.”
Lúc này tiếng cửa mở rầm một cái, tiếp theo là một cô gái, mái tóc buông dài thò đầu vào.
“Nhị Nữu ~” Đại Nữu kêu lên liền chạy lên tóm lấy Nhị Nữu ngoài cửa, rồi đồng thời cả hai người nhảy vào chà đạp Thư Thích. “Lão đại a ~!”
Thư Thích liên tục rụt lùi về phía sau : “Phi lễ chớ sờ.”
Lí Cẩm Khang đứng ngoài dở khóc dở cười.
Nhị Nữu và Đại Nữu ôm nhau thắm thiết một hồi, rồi lại lập tức chuyển hứng thú say mê sang kiểm tra xem xét công quân : “Nhan sắc cũng không tệ lắm, phải quan sát tỉ mỉ cẩn thận đi, ha ha.”
Lí Cẩm Khang vô cùng lễ độ, tự giới thiệu một lượt bản thân : “Đao Tước Diện , rất vui được gặp.”
Nhị Nữu khẽ cung tay làm lễ : “Lạc Vũ Vô Thanh, biệt hiệu Nhị Nữu, rất vui được gặp.”
Đến lượt Tiểu Trùng Tử cũng gia nhập thêm vào : “Tiểu Trùng Tử, biệt hiệu Đại Nữu, rất vui được gặp.”
Thư Thích là người duy nhất vẫn gói mình chui vào góc ăn dưa gang, đối với hành vi đùa giỡn công quân của hai người kia hoàn toàn không mặc kệ.
Từ khi Đại Nữu và Nhị Nữu đến, mấy cái ghế lô nho nhỏ nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Thư Thích bắt đầu chịu chuyển động cơ thể mệt mỏi, sau đó lại không chịu được lời mời niềm nở, nhiệt tình của Nhị Nữu, một nhóm bốn người bọn họ dĩ nhiên là 囧 ca cái gì liền hát cái đó. Càng chơi càng phô trương náo nhiệt, diễn lại các vai mình từng phối, thỉnh thoảng tách ra tự hát một hồi phiên bản phân liệt tự công tự thụ, hoặc là hát đối đáp… đợi đến khi hoàn hồn ra khỏi cửa hàng giọng đều đã khàn khàn.
Lí Cẩm Khang thật ra phải hát không nhiều, an phận làm chức vụ hầu hạ, cung cấp đồ ăn thức uống , bật bài hát theo yêu cầu, gọi nhân viên phục vụ, vân…vân… Việc gì hắn cũng ôm đồm hết. Dù sao ở trong mắt hắn, hai cô nàng kia vẫn là trẻ con, mà Thư Thích lại là người mà hắn còn chiều chuộng hơn nữa. Tuy là người bên cạnh người ta chưa hẳn đã là hắn.
Lên xe tiến về Lí gia, Nhị Nữu chạy trước mở cửa phó lái làm Lí Cẩm Khang còn nghĩ cô muốn ngồi phía trước. Ai dè Nhị Nữu khanh khách cười nắm ống tay áo Thư Thích dắt đến : “Ài, lão đại, anh ngồi đây.”
Thư Thích nào đâu biết khách khí, được nữ sinh kém tuổi nhường chỗ mà vẫn rất thản nhiên. Nhị Nữu hoàn thành mỹ mãn nhiệm vụ, thỏa lòng thỏa dạ : “Không sai, không sai, công quân vừa hao tài vừa miễn phí, không mất sức, phải thế mới được nha.”
Thư Thích quay người nhìn Nhị Nữu ngồi phía sau cười lạnh : “Cô nói cái gì hả?”
Nhị Nữu đem mặt chôn trên bả vai Đại Nữu, người đang cười đến cả người cũng phát run, tựa như trốn tránh ánh mắt giết người kia : “Người ta cái gì cũng chưa từng nói.”
Vừa vào đến cửa, Lí Cẩm Khang đã bận rộn, xắn tay áo bày hoa quả, đồ ăn vặt, mở Tivi trong phòng khách rồi lại ngược xuôi trong bếp.
Nhị Nữu thập phần tư nhiên, chạy tới quấn lấy Thư Thích an nhàn ngồi trên ghế sô pha, cọ cọ tay anh, ở bên tai lén lút thì thầm : “Lão đại, công quân đúng là một tiểu công tốt a.”
Đại Nữu cúng ngồi xuống bên cạnh Thư Thích, vừa vui vẻ cắn quả táo, vừa gật đầu : “Lão đại, tuyệt đối cực kỳ trung khuyển, tuyệt đối thích hợp với anh ~”
Thư Thích ngó ngó bên trái lại liếc liếc đằng sau, quẫn bách lên tiếng : “Cút!”
Thương Lí Cẩm Khang một mình lẻ loi trong bếp núc, Nhị Nữu từ ngoài tiến vào, xắn tay áo tương trợ : “Công quân, tôi giúp anh a, nấu đồ ăn sẽ không nhưng rửa rau thì vẫn được , hì hì.”
Lí Cẩm Khang cười cười, không có ý khước từ.
“Anh không hi vọng được cùng nấu ăn với lão đại chúng ta hả?” Nhị Nữu bắt đầu buông ý xấu, trêu chọc người ngoài kia không xong, chẳng lẽ lại không trêu nổi người trong này hay sao?
“Không …… không a, tôi một mình làm là được rồi, thật đấy.”
Nhị Nữu ban đầu vốn định vỗ vỗ lên vai Lí Cẩm Khang bày tỏ an ủi, thế nhưng trên tay cô đều là nước, đành phải từ bỏ ý định : “Thực ra không cần thất vọng, lão đại đối với vị dầu mỡ của phòng bếp dị ứng rất mạnh, bình thường không bao giờ tiến vào nơi như này.”
Vị dầu mỡ ? Lí Cẩm Khang sững sờ. Lần trước anh còn dựa vào cửa phòng bếp nhìn hắn nấu cơm mà một chút biểu hiện cũng không có a.
Nhị Nữu cau mày, trông theo sắc mặt đăm chiêu của Lí Cẩm Khang : “Anh nói lão đại đối với anh không có ý nghĩa gì, tôi còn thật không tin. Tôi biết mấy người trong giới mà họ một chút cũng không dây dưa quyến luyến chẳng chút giống bạn bè bình thường như hai người.”
Lí Cẩm Khang lần này là đại quẫn : “Tôi chưa từng nói qua.”
“Có ý gì?” Nhị Nữu mẫn tuệ nhạy bén, đã đánh hơi được mùi JQ là nhất định phải tiếp tục khai thác : “Anh chưa từng nói qua …. Anh đối với lão đại không có để ý?”
“……….Cô ra ngoài đi, tôi muốn cho rau vào nổi, sẽ bắn đấy.”
“Ài, ài, không phải như thế đâu, “Nhị Nữu nghiêng đầu, hạ tai, “Này, anh là có ý đó đúng không? Theo đuổi lão đại nhà chúng ta, tôi và Đại Nữu tin anh nhất định làm chơi ăn thật a, anh tin không?”
Trên mặt Lí Cẩm Khang vẽ rõ hai chữ lưỡng lự, Nhị Nữu lại không ngừng cố gắng : “Anh có biết lão đại chúng tôi thích ăn hoa quả gì chưa? Biết anh ấy là người nơi nào không? Có chú ý anh ấy khẩu vị ưa thích là gì, thích màu gì, quần áo hãng gì? Có biết anh ấy hay say xe, nên cải thiện thế nào, biết anh ấy ghét nhất dạng người gì, biết anh ấy dùng các ngày nghỉ để làm gì không?”
Lí Cẩm Khang cuối cùng cũng phải đầu hàng : “Đại tỷ, tôi chịu rồi.”
“Hì hì.” Nhị Nữu vừa lòng thỏa ý, quả nhiên là bị chất vẫn cho ra bằng được. Từ lúc gặp mặt đã phát hiện ánh mắt người này nhìn lão đại một tấc cũng không rời, lại còn ôn nhu chăm sóc chu toàn cho dù chịu oán trách.
Hiện tại đổi lại là Đại Nữu đăm chiêu. Tuy rằng là dùng kế dụ địch, bức người ta đem tình cảm thú nhận, nhưng nguyên nhân rõ ràng là quan tâm lão đại nhà mình, còn muốn cô giúp đỡ một phen hay không, dĩ nhiên là còn phải xem biểu hiện của công quân.
Trước khi Lí Cẩm Khang bê thức ăn đặt lên bàn liền túm lấy Nhị Nữu, dùng hàm khí cầu khẩn nhắn nhủ : “Cái kia, xin đừng nói có cậu ấy.”
“Không có can đảm?” Nhị Nữu sắc bén vặn hỏi.
Lí Cẩm Khang lắc đầu, không phải là không dám, mà là ít nhất cho mình một khoảng thời gian hạnh phúc ở bên người kia, ít nhất là trước khi ngả bài cho mình thêm vài phút, tuy rằng cảm thấy hi vọng thành công không lớn, nhưng ít ra hẳn là nên cố sức sao cho thập toàn thập mỹ, nói vậy, cho dù thất bại, chí ít….. chí ít cũng không tiếc nuối đi.
Nhị Nữu lúc này lại đứng đắn mà đáp : “Kỳ thực, tôi cũng mong anh hay cố gắng.”
Lí Cẩm Khang cảm kích, nhẹ cười : “Thực rất rõ ràng sao?”
“Cái gì rõ ràng?”
“Chính là …. tôi đối với cậu ấy…..”
Nhị Nữu bật cười khe khẽ : “Xem đối với người nào thôi, lão đại đối với bản thân không chút nhạy bén, chưa hẳn anh ấy đã biết, yên tâm đi.”
“Còn chưa xong?” Âm thanh thanh lãnh đột nhiên truyền đến bến tai khiến hai người hoảng sợ. Là Thư Thích đứng ngay tại cửa bếp nhíu mi hỏi.
“Xong rồi.” Lí Cẩm Khang sợ bóng sợ gió, vội vàng đáp lời.
Thư Thích thoải mái gật đầu, hết sức hùng hồn mà gai góc, khách khí nói : “Đói bụng.”
Lên đến bàn ăn, hai vị cô nương kia hiển nhiên là vì tay nghề của Lí Cẩm Khang mà ăn một hồi lại khen một hồi, Thư Thích mặc kệ các cô ầm ĩ, tự mình ngồi chén trái cà.
“Cậu thích ăn cà?” Lí Cẩm Khang có chút bất ngờ.
“Ừ.” Thư Thích nhàn nhạt lên tiếng : “Tôi nói, bốn người ở đây đều giống như tôi không làm việc a.”
“Lão đại, ngài không cần đánh bóng bản thân, không cần vội vàng.” Đại Nữu xun xoe lấy lòng.
“Tôi đang tìm việc.”
“Cái gì?” Trái tim đáng thương của Lí Cẩm Khang nhẹ run rẩy, sao lại cứ cảm thấy bất an chứ?
“Tôi đã là tiến sĩ năm cuối rồi, tìm công việc không phải là điều rất bình thường sao?”
Đại Nữu nói chen vào giữa hai người : “Lão đại, anh tính tìm việc ở đâu? Anh sẽ ở lại Bắc Kinh chứ? Hay là về nhà?”
Thư Thích khoan khoái đem cơm nuốt xuống, ngay khi người nào đó đang rơi vào thấp thỏm, bâng quơ trả lời : “Rồi nói sau.”
.