Âu Dương Sơ Hạ trước khi yêu Cố Hạo Trạch là một người trưởng thành, mạnh mẽ.
Nhưng sau khi yêu anh, cô biến thành một đứa trẻ chưa lớn vậy.
Tất cả đều là do Cố Hạo Trạch quá chiều chuộng cô.
Dù Cố Hạo Trạch ngày ngày vùi đầu vào sách vở, nhưng anh vẫn không quên đảm bảo bữa ăn dinh dưỡng cho cô.
Sơ Hạ bị anh vỗ béo đến nghiện.
Bây giờ đến đồ ăn chị dâu Hạ Vy nấu cô cũng không thấy ngon bằng Cố Hạo Trạch làm.
Hôm nay Sơ Hạ tới Cố gia thăm Cố phu nhân.
Trùng hợp là Cố Hạo Trạch cũng ở nhà.
Mối quan hệ giữa hai người người lớn chưa hề hay biết, nên trước mặt Sở Dung hai người không được tự nhiên.
Cố Hạo Trạch muốn nhích lại gần Sơ Hạ liền bị cô lườm cảnh cáo, anh lại ấm ức nhích mông trở lại.
“Hạ Hạ, từ ngày lên đại học có phải con béo ra không.
Dì thấy con có da có thịt như vậy mới đẹp.
Trước đó gầy quá.”
Sở Dung mỉm cười cầm tay cô.
Sơ Hạ nhớ tới dạo gần đây Cố Hạo Trạch không ngừng ép cô ăn vì cho rằng cô quá gầy, ôm không sướng.
“Đúng rồi, Hạ Hạ đã có người yêu chưa.
Dì có mấy đứa cháu, hôm nào dì giới thiệu cho con.”
Sơ Hạ khó xử nhìn qua Cố Hạo Trạch, thấy mặt anh đen ngòm.
Cô biết anh giận rồi, liền lên tiếng xoa dịu.
“Dì à, cháu vẫn còn nhỏ mà, chưa muốn tìm người yêu vội.”
“Nhỏ gì nữa, gần tuổi rồi.
Bắt đầu yêu là vừa.
Lát nữa dì cho con số điện thoại để hai đứa nói chuyện.”
Sơ Hạ không cách nào từ chối, đành vâng vâng dạ dạ.
Cố Hạo Trạch cảm thấy mình sắp phát điên rồi.
Anh ngồi đây mà cô không giữ chút ý tứ nào đồng ý ngay.
Cơn chua trong lồng ngực trào lên, anh không nhịn được nữa, quay sang nói với Sở Dung.
“Mẹ, mẹ xem có ai giới thiệu cho con với.
Con trai mẹ mà mẹ không quan tâm, đi quan tâm Hạ Hạ làm gì.”
Sơ Hạ nghe anh nói vậy thì không vui, không đợi Sở Dung nói gì cô đã bật ra.
“Không được! A Trạch, em còn nhỏ như vậy, tìm người yêu làm gì chứ..”
Cố Hạo Trạch đáng chết, cô còn ngồi lù lù ở đây mà anh dám đi tìm người yêu.
Cô hung hăng lườm anh với ánh mắt hình viên đạn.
Cố Hạo Trạch nhìn thấy ánh mắt hừng hực lửa giận của cô, cũng thách thức lườm lại.
Ai bảo cô chọc giận anh trước, dám nhận lời của mẹ anh.
Nhìn hai người lườm qua lườm lại, Cố Thuần Nhã nhịn cười đến đau khổ.
Hai tên trẻ trâu, có vậy thôi cũng phải tức giận.
Cô quyết định giải cứu đôi mắt cho cả hai, kéo Sơ Hạ vào bếp.
Cố Hạo Trạch ở lại nghe Sở Dung cằn nhằn vài câu, sau đó cũng lấy cớ đi tìm Hạ Hạ bé nhỏ.
Vừa vào bếp, nhìn thấy Sơ Hạ đang cầm dao, anh hốt hoảng chạy tới cướp lấy, không vui nhìn hai người phụ nữ.
“Hạ Hạ, em có biết dùng dao đâu mà làm.
Định tự tử hay gì.”
Nói rồi anh quay sang nhìn Cố Thuần Nhã.
“Còn chị nữa, muốn làm gì thì tự làm.
Đừng lôi kéo Hạ Hạ của em.”
Khoé môi Cố Thuần Nhã giật giật, đây có còn là em trai cô nữa không.
Sơ Hạ không vui vì bị anh coi thường.
“Anh đừng khinh thường em.
Hôm nay em nấu cơm cho anh xem.”
“Làm ơn tha cho bếp nhà anh.
Em muốn ăn gì cứ nói với anh một câu, anh làm cho em.”
Sơ Hạ cười hì hì, ôm lấy cánh tay anh, mặc kệ Cố Thuần Nhã đang nghiến răng ken két.
“Em muốn ăn chân gà rút xương..”
“Vậy hôn anh một cái, anh làm cho em ăn..”
Sơ Hạ không ngần ngại tặng anh một nụ hôn.
Cố Hạo Trạch đưa tay giữ chặt eo anh lại.
Hai người đang quấn quýt thì bên ngoài vọng vào tiếng nói.
“Hạ Hạ, cháu mới tới chơi à?”
Sơ Hạ hoảng sợ đẩy Cố Hạo Trạch ra, nhưng hình như cô dùng lực tay hơi mạnh, Cố Hạo Trạch bị bất ngờ nên ngã ngửa ra sau.
Đúng lúc Cố Nhạc đi vào, nhìn thấy con trai mình nằm dài trên sàn, lại thấy Sơ Hạ đang bối rối che miệng.
Ông thắc mắc.
“Hai đứa làm gì vậy?”.