Tần Khanh khuyên cô đi xử lý vết thương trước, nhưng cô không đồng ý.
Cô vẫn đứng ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi cùng người nhà bệnh nhân.
Tần Khanh hết cách, đành ra ngoài nhận các cuộc điện thoại gọi đến cháy máy.
phút sau, Tần Khanh quay lại với vẻ mặt không tốt lắm, anh ghé sát vào tai cô nói nhỏ.
“Phó giám đốc, phía tập đoàn đang đợi cô..”
Sơ Hạ mệt mỏi gật đầu tỏ ý đã biết.
Cô biết chuyện lần này gây ảnh hưởng lớn như thế nào.
Ngoài người nhà bệnh nhân náo loạn còn có phóng viên phóng đại câu chuyện, cộng đồng mạng chưa tìm hiểu kĩ đã chửi mắng, sợ rằng ngày mai cổ phiếu tập đoàn sẽ sụt giảm..
Ngồi trên xe trở về tập đoàn, Sơ Hạ rút điện thoại gọi cho Lục Tuấn Phong.
“Anh họ, là em..”
Chuyện trên mạng đang ồn ào như vậy, Lục Tuấn Phong không thể không biết, anh hỏi thăm.
“Anh biết chuyện rồi, em vẫn ổn chứ?”
“Em có chuyện muốn nhờ anh, Phong Thần của giới giải trí có thể giúp em liên hệ với đám phóng viên nhà báo hay không?”
Lục Tuấn Phong nghe ra giọng điệu đùa cợt của cô, biết là cô vẫn ổn, anh lập tức nhận lời.
“Được, chuyện này anh sẽ xử lý, phút sau có câu trả lời cho em..”
Chiếc xe sang trọng cuối cùng cũng dừng lại trước cửa Cố Thị, Tần Khanh mở cửa cho cô biết xuống.
Vết thương trên cổ vẫn chảy máu nhưng không làm ảnh hưởng tới khí chất hiên ngang của cô.
Giày cao gót nện từng bước xuống sàn, Sơ Hạ ngẩng cao đầu tiến vào.
Nhân viên nhìn thấy cô đều cúi thấp đầu chào hỏi.
“Phó giám đốc..”
Cửa phòng họp được Tần Khanh mở ra, Sơ Hạ vừa đi vào đã nhìn thấy đám cổ đông muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Sơ Hạ không hề hoảng sợ, cô vẫn bình tĩnh mỉm cười.
“Xin lỗi đã để mọi người chờ lâu.
Tôi tới muộn..”
Lưu Tổng lớn tiếng.
“Không cần chào hỏi làm gì cho mất thời gian, chuyện xảy ra lớn như vậy, không biết phó giám đốc đã làm được gì?”
Nghe ra giọng nói mỉa mai của ông ta, Sơ Hạ nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
“Tôi không giải thích nhiều, chuyện này là do công nhân tự ý tháo dây an toàn, mọi chuyện cứ xử lý theo luật..”
Hứa Tổng cười mỉa mai.
“Cô nói thì dễ, nhưng thứ chúng tôi cần là kết quả.
Chuyện lớn như vậy không thể một hai câu xử lý theo luật của cô mà xong được.”
Những người khác bắt đầu hùa theo.
“Phó giám đốc, Hứa Tổng nói đúng đấy..”
Hứa Tổng và Lưu Tổng liếc nhìn nhau.
“Chúng tôi cho cô ba ngày, ba ngày sau nếu không có được kết quả như mong đợi.
Tôi mong sẽ nhìn thấy lá đơn xin từ chức của cô..”
Sơ Hạ vẫn giữ nụ cười trên môi, cô không định phản bác gì cả.
Nhưng đúng lúc này, cửa phòng lại được mở ra, một giọng nói lạnh lùng vang lên.
“Chủ tịch còn chưa có mặt, ai cho các người lá gan dám ở đây giễu võ dương oai như vậy?”
Sơ Hạ nghe thấy giọng nói quen thuộc thì giật mình, cô đứng bật dậy, trong vô thức phát ra tiếng gọi quen thuộc.
“A Trạch..”
Cố Hạo Trạch nhìn cô gái nhỏ bé một mình chống chọi với đám cổ đông ngu dốt, anh vừa thương vừa tức.
Lại nhìn tới vết máu trên cổ cô, ánh mắt anh thẫm lại.
Đám cổ đông vừa nhao nhao thấy anh tới lập tức im bặt, nhiều người chưa hiểu chuyện gì còn đang ngơ ngác.
Trợ lý Lâm Giai đi tới, lấy ra quyết định chiếu lên màn hình.
“Xin giới thiệu với mọi người, chủ tịch mới của tập đoàn Cố Thị, Cố Hạo Trạch..”
Đôi mắt Cố Hạo Trạch lạnh lùng quét qua phòng họp làm mọi người rợn tóc gáy, anh từ tốn ngồi xuống vị trí chính giữa, đôi mắt dừng lại trên người Hứa Tổng và Lưu Tổng.
“Xin hỏi Lưu Tổng có sáng kiến gì giúp tập đoàn tăng trưởng như phó giám đốc chưa? Hay là Hứa Tổng tìm được người nào tài giỏi hơn phó giám đốc muốn đề cử với tập đoàn?”
Phía dưới im lặng, ai cũng hoảng sợ, chỉ có Sơ Hạ vẫn nhìn anh dịu dàng như nước.
Từ lúc anh bước vào, ánh mắt cô vẫn đặt trên người anh, chưa từng rời đi...