Cuối cùng dưới sự mè nheo của Anna, Cố Hạo Trạch phải đồng ý dành một ngày làm việc quý giá đưa cô nàng đi chơi.
Tuy rằng thể xác anh ở đây, nhưng tâm hồn lại đang treo lủng lẳng bên Sơ Hạ.
Không kìm được nỗi nhớ, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.
Một tuần nay Sơ Hạ không tới công ty làm việc, cô giam mình trong nhà bắt đầu học cách quên anh.
Nhưng lúc này màn hình điện thoại sáng lên, là Cố Hạo Trạch gọi đến.
Sơ Hạ dùng giọng điệu bình thản nhất để nghe máy.
“Chủ tịch, anh gọi tôi có chuyện gì?”
Cố Hạo Trạch nhíu mày với cách xưng hô của cô.
“Không có việc gì thì không được gọi cho em sao?”
“Đúng vậy, tôi rất bận, có việc gì thì nói, không thì tôi cúp máy đây..”
“Em bận chả nhẽ anh thì không bận sao? Anh dành thời gian để gọi cho em được chả nhẽ em không thể bớt chút thời gian để nghe điện thoại của anh sao?”
Sơ Hạ thở dài, được rồi, cô vẫn là chưa quên được anh.
“Anh nói đi, tôi vẫn đang nghe..”
Cố Hạo Trạch mỉm cười, anh không tin anh làm nũng cô có thể chịu được.
Chỉ là lúc này, giọng nói của Anna vang lên bên tai anh.
“Cố Hạo Trạch, tới đây xem cái này đi..”
Giọng nói thánh thót lọt qua điện thoại, rơi vào tai Sơ Hạ.
Cô cười mỉa mai.
Đúng là anh bận thật, bận đi chơi với người đẹp.
Vậy mà còn có thời gian gọi điện cho cô.
Cô không chút nể tình dập máy.
Cố Hạo Trạch nghe tiếng tút tút từ điện thoại phát ra thì cười khổ, anh còn chưa kịp làm nũng mà..
Sơ Hạ hậm hực ôm gối, cô đánh mạnh vào con gấu bên cạnh.
“Cố Hạo Trạch đáng chết, trêu đùa tôi anh vui lắm phải không..”
Buổi tối hôm ấy, Sơ Hạ vừa ngồi ôm hộp mì ăn liền, vừa làm nốt dự án đang dang dở thì chuông cửa vang lên.
Mở cửa ra thấy gương mặt cô vừa yêu vừa hận, cô cười lạnh.
“Chủ tịch, muộn rồi không biết anh tới có việc gì..”
Cố Hạo Trạch cười cười, vẫn là bộ mặt nhởn nhơ năm nào.
Anh định bước vào nhưng cô đứng chặn ở cửa..
“Em không định mời anh vào nhà sao?”
“Thời gian đã muộn, cô nam quả nữ ở chung phòng với nhau không hợp lý lắm..”
Nói rồi cô ngừng lại một chút, giả bộ suy nghĩ, nhưng giọng nói không giấu được sự mỉa mai.
“Không đúng, tôi là quả nữ, nhưng anh đâu phải cô nam.
Mời anh về cho..”
Biết mình đùa quá trớn làm cô giận rồi, Cố Hạo Trạch đưa tay lên xoa mũi che giấu sự khó xử.
“Hạ Hạ, em đừng hiểu lầm.
Anh chỉ muốn xin cốc nước thôi mà..”
Sơ Hạ mạnh mẽ như vậy chỉ là muốn che đi vẻ yếu đuối bên trong.
Cuối cùng cô cũng tránh đường cho anh vào nhà.
Cố Hạo Trạch hồn nhiên đi thăm thú khắp nơi, anh dừng lại trước phòng ngủ, muốn mở ra nhưng bị cô chặn lại.
“Phòng ngủ của phụ nữ, một người đàn ông như anh không tiện vào..”
Cố Hạo Trạch nhíu mày, có gì mà phải giấu chứ.
Chẳng phải chuyện thân mật nào hai người cũng làm rồi sao.
Hay là cô có bí mật gì không thể cho anh biết.
Mặc kệ sự ngăn cản của cô, Cố Hạo Trạch vẫn mạnh tay đẩy cửa đi vào.
Nhìn thấy trên giường chỉ có một cái gối, anh rảo bước vào nhà vệ sinh, không có đồ dùng của nam giới.
Thật may, cô vẫn còn độc thân.
Sơ Hạ lười quản anh, thấy anh cười đến vui vẻ, cô hừ nhẹ bước ra ngoài, tiếp tục công việc còn dang dở.
Cố Hạo Trạch khám phá đủ, anh ngồi xuống đối diện cô.
Thấy cô đang ôm hộp mì ăn liền, anh nhíu mày.
“Hạ Hạ, em ăn thứ rác rưởi gì vậy.
Em có biết mấy thứ này độc hại lắm không..”
Sơ Hạ mặc kệ, coi anh như người vô hình.
Cố Hạo Trạch cướp lấy hộp mì của cô, liền bị cô trừng mắt.
“Anh quản hơi rộng rồi đấy.
Bốn năm qua tôi vẫn ăn vậy mà đã chết đâu..”.