Âu Dương Tuấn Lãng nhận được điện thoại, vội vã chạy tới bảo lãnh em gái, đồng thời chuộc chiếc xe yêu quý của mình.
Lúc tới nơi, anh liên tục xin lỗi các chú cảnh sát.
“Xin lỗi các anh.
Lần sau tôi sẽ giấu chìa khoá cẩn thận, không để con nhóc đó trộm nữa.”
Lời nói của anh làm tất cả mọi người phì cười.
Cố Hạo Trạch vừa mới cố gắng nhịn cười, nay không nhịn được nữa, lập tức ôm bụng cười bò.
Âu Dương Sơ Hạ ngại ngùng đến đỏ cả mặt, cô trừng mắt nhìn anh trai.
“Âu Dương Tuấn Lãng là đồ đáng chết.
Em nguyền rủa anh kiếp này không lấy được vợ.”
Cố Hạo Trạch nhiều chuyện xen vào.
“Chị nguyền rủa vậy không được đâu.
Chị quên anh ấy có hôn ước với chị em à.
Làm sao ế vợ được.”
“Hừ, Tiểu Nhã còn lâu mới lấy anh ấy.”
Đợi thêm hai mươi phút, khi mà Âu Dương Tuấn Lãng làm thủ tục nộp phạt xong xuôi, Cố gia cũng tới.
Cố Thuần Nhã nhanh nhảu.
“Hạ Hạ, cậu tìm A Trạch kiểu gì mà cả hai lại bị xích về đồn thế.”
Ngay lập tức bị Âu Dương Tuấn Lãng cho ăn một cái cốc đầu.
“Lần sau em trai em bỏ nhà ra đi thì tự đi mà tìm, đừng làm phiền đến người khác.”
Cố Thuần Nhã ôm đầu, trừng mắt nhìn anh.
“Anh đánh em ngốc rồi anh có chịu trách nhiệm không?”
Sở Dung đứng cạnh bật cười, bà xoa đầu con gái.
“Con yêu tâm, Tuấn Lãng mà không chịu trách nhiệm thì có hai bác Âu Dương chịu trách nhiệm..”
Đợi khi ai về nhà nấy, Cố Hạo Trạch mới thắc mắc.
“Mẹ định gả chị cho cái tên mặt lạnh đó sao?”
Sở Dung lập tức đánh cho con trai một cái.
“Nói vớ vẩn, đó là anh rể tương lai của con đó.
Ngày xưa bố mẹ với hai bác Âu Dương đã bàn rồi, sau này nhất định trở thành thông gia..”
Cố Hạo Trạch ôm đầu lẩm bẩm.
“Vậy để con lấy Hạ Hạ không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao..”
- ----------------------------
Ngày hôm sau, công cuộc theo đuổi chị bé của Cố Hạo Trạch lại bắt đầu.
Anh thức dậy từ sáng sớm, khi mà Cố gia chỉ có người làm thức giấc.
Nhìn thiếu gia bình thường ngủ nướng tới muộn học, nay lại thức dậy vào giờ này, ai cũng ngạc nhiên.
Cố Hạo Trạch bỏ qua suy nghĩ của mọi người, anh đi thẳng vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Dì Trương thấy vậy vội vàng chạy tới.
“Thiếu gia, cậu cần gì cứ nói để tôi làm.”
“Không cần đâu, cháu tự làm được.”
Cố Hạo Trạch nhẹ nhàng từ chối, anh muốn chính tay mình làm bữa sáng cho cô.
Sau phút loay hoay trong bếp, một bữa sáng dinh dưỡng đã ra đời.
Cố Hạo Trạch thở phào, anh cẩn thận để vào balo, rồi tới trường.
Âu Dương Sơ Hạ hôm qua nghe anh trai giáo huấn cả đêm, nay cô tới trường với đôi mắt gấu trúc.
Vốn dĩ muốn nhanh chóng vào lớp ngủ tiếp, nhưng cô lại bị chặn ở cổng trường.
Cố Hạo Trạch đợi cô từ lâu, nhìn thấy cô liền hăng hái kéo cô tới nhà ăn.
Nhìn cậu thanh niên trước mặt vui vẻ lấy từ trong balo ra một hộp cơm, Âu Dương Sơ Hạ cũng không nỡ từ chối.
Nhưng vừa ăn một miếng, khuôn mặt xinh đẹp đã nhăn lại.
Cố Hạo Trạch cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, không khỏi chột dạ.
“Có phải không ngon không?”
Âu Dương Sơ Hạ bất lực nhìn anh..
“A Trạch, có phải em muốn trả thù vì hôm qua chị từ chối em không?”
“Á..?”.
Anh không hiểu cô muốn nói gì.
“Em không cần phải dùng cách này để đầu độc chị..”
Nói rồi cô đứng dậy bỏ đi gọi phần ăn khác.
Cô phải an ủi cái dạ dày của mình.
Cố Thuần Nhã vừa tới, đã thấy bạn thân nhăn mặt bỏ đi.
Nhìn xuống cậu em trai lại thấy cậu buồn bã nhìn hộp cơm, tay cầm thìa gảy gảy mấy cái.
Cô ngồi xuống kéo hộp cơm lại phía mình, cầm thìa đưa lên miệng.
“Sao hôm nay em dậy sớm thế? Đi học cũng không đợi..”
Nhưng còn chưa nói hết câu, biểu cảm trên mặt cô cũng không kém Hạ Hạ là bao.
Cố Hạo Trạch càng ủ rũ, không thể để mất mặt vậy được, anh cầm lấy hộp cơm mình vất vả làm cả sáng đổ thẳng vào thùng rác.
Cố Thuần nhã uống vội cốc nước trên bàn, thở dài.
“A Trạch, em tán gái thế này bao giờ người ta mới đổ..”
“Nói cứ như chị là cao thủ tình trường ý, có sáng kiến gì nói em nghe.”
Cố Thuần Nhã cũng định nói, nhưng lại nhìn thấy Hạ Hạ đi tới, liền trở mặt.
“Còn lâu mới nói cho em nghe..”.