Trong thời gian Cố Hạo Trạch cố tình thả lỏng, Lưu Cảnh và Hứa Chương đã thu mua được % cổ phần Cố Thị.
Điều gì đến cũng phải đến, hôm nay Cố Thị mở cuộc họp cổ đông bầu lại hội đồng quản trị.
Cố Hạo Trạch vẫn rất ung dung ngồi ở vị trí chính giữa, nghe mọi người xì xào bàn tán.
Phải chờ thêm phút sau, Ngô Tuyển mới xuất hiện.
Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm hắn ta mới đường đường chính chính xuất hiện trước mặt Sơ Hạ làm cô có chút lo lắng.
Nhưng rất nhanh bị vẻ ngoài điềm tĩnh che giấu.
Cố Hạo Trạch thấy nhân vật chính đã xuất hiện mới bắt đầu lên tiếng.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu..”
Lưu Cảnh nhanh miệng cướp lời..
“Mọi người cũng đã biết, Ngô tiên sinh đã thu mua được % cổ phần, bây giờ mọi quyền hạn đều thuộc về tay của ngài Ngô Tuyển đây.
Tiếp theo chúng ta sẽ bàn tới ai là người thay thế Cố Tổng cho vị trí chủ tịch..”
Cố Hạo Trạch bình thản nhếch mép..
“Lưu Tổng vội quá làm gì.
Chuyện hay còn ở phía sau.
Ông cho rằng ông đang thật sự có % cổ phần sao..”
Hứa Chương khinh thường.
“Không vậy thì sao.
Giấy trắng mực đen đã rõ, cậu còn muốn kéo dài làm gì..”
Cố Hạo Trạch lười giải thích cho bọn họ, anh vẫy tay ra hiệu cho Lâm Giai tiếp lời.
Lâm Giai nhận được ám hiệu, bắt đầu thực hiện nhiệm vụ của mình.
“Tại đây, tôi xin giới thiệu cổ đông lớn nhất của tập đoàn, ngài Âu Dương Tuấn Lãng..”
Âu Dương Tuấn Lãng từ tốn đứng lên, còn làm động tác bắng nhắng giơ tay chào.
Lưu Cảnh và Hứa Chương như nghe được truyện cười, lập tức chế giễu.
“Chúng tôi không có thời gian để nói chuyện nhảm.
Đùa như vậy đủ rồi.
Vào việc chính đi..”
Lâm Giai vẫn không đổi sắc mặt, anh vẫn tiếp tục công việc của mình.
Càng chiếu lên màn hình, sắc mặt Lưu Cảnh và Hứa Chương càng tới nhợt.
Tại sao lại như vậy?.
Truyện Quân Sự
Cố Hạo Trạch không đành lòng nhìn mấy lão già ngơ ngác, anh có lòng tốt lên tiếng giải thích.
“Các ông không nhìn nhầm đâu.
Chỗ cổ phiếu các ông thu mua từ công ty con của Cố Thị, đều là công ty ma.
% cổ phần đó chỉ là giấy rác thôi..”
Ngô Tuyển đen mặt lại, hai lão già vô dụng..
“Rõ ràng cổ phiếu công ty đã sụt giảm, còn nữa, giấy trắng mực đen này đâu thể là giả được..”
“À, chắc các ông lớn tuổi rồi nên không biết, làm giả mấy tờ giấy này có gì khó..”
Ngô Tuyển không nghe nổi nữa, hắn đứng dậy sải bước rời đi.
Âu Dương Tuấn Lãng thấy vậy đủ rồi, anh đứng dậy phát biểu ý kiến.
“Tới đây được rồi.
Hôm nay tôi sẽ làm một việc chưa từng xảy ra trong lịch sử, tôi tuyên bố bán lại toàn bộ % cổ phần trong tay tôi cho cậu Cố Hạo Trạch với giá đồng, coi như là sính lễ tôi tặng cho em gái tôi..”
Cố Hạo Trạch nở một nụ cười hài lòng.
“Cám ơn anh đã tiết kiệm cho em một khoản tiền..”
Cuộc họp tưởng như căng thẳng lại trôi qua một cách nhàm chán.
Khi mọi chuyện kết thúc, Sơ Hạ đã tựa vào ghế ngủ ngon lành, đến khi cảm nhận được bản thân đang bay, cô mới giật mình tỉnh lại.
Thì ra Cố Hạo Trạch đang ôm cô về phòng làm việc.
“A Trạch, họp xong rồi sao?”
Cố Hạo Trạch buồn cười, cúi xuống hôn cô một cái, giả bộ quở trách.
“Làm gì có phó giám đốc nào như em, họp cổ đông mà lại ngủ say như chết.
Còn để chủ tịch tự tay bế em về..”
Sơ Hạ không ngại ngùng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Họp hành nhàm chán chết đi được.
Rõ ràng ngủ còn vui hơn..”
“Em phải thức xem mấy lão già đó tuyệt vọng như thế nào.
Vậy mới vui..”
“Cố Hạo Trạch, em phát hiện anh có sở thích kì lạ vậy.
Lại thích ngắm mấy lão già đó là sao?”
“Đâu có, anh chỉ thích ngắm mình em..”.