Trước kia Sơ Hạ cho rằng sau khi kết hôn cô sẽ có một cuộc sống hạnh phúc, được đi du lịch vòng quanh thế giới.
Nhưng cô đã lầm, bây giờ vì sự xuất hiện của đứa nhỏ trong bụng mà đến tuần du lịch trăng mật cũng không có.
Thậm chí đến cả công việc cũng chuyển giao cho Cố Hạo Trạch.
Sơ Hạ ngậm ngùi ở nhà dưỡng thai.
Cố Hạo Trạch an ủi cô bằng cách hứa sau khi sinh sẽ bù đắp cho cô một chuyến du lịch khác.
Dù sao với họ bây giờ đứa bé mới là quan trọng nhất.
Cô ở nhà cả ngày chỉ ăn với ngủ, sinh ra nhàm chán.
Và những lúc ấy trêu chọc Cố Hạo Trạch là thú vui qua ngày của Sơ Hạ.
Mà Cố Hạo Trạch biết cô có bố mẹ bảo kê, nên chỉ nhẫn nhịn chịu trận, không dám phản kháng..
Sơ Hạ thấy anh thức khuya làm việc, cô pha cho anh một ly nước cam, nhưng lại cố tình cho muối vào.
Cố Hạo Trạch uống một ngụm liền phát hiện, nhưng nhìn vẻ mặt vui sướng của cô, anh không muốn phá vỡ, liền nhăn mặt uống cạn.
Hoặc như lúc chuẩn bị quần áo cho anh đi gặp khách hàng, cô cố tình để lại dấu son môi ở cổ áo, còn ám muội để hở nửa trong nửa ngoài.
Cố Hạo Trạch cũng không phàn nàn, anh chỉnh y phục theo đúng ý cô rồi mới rời đi..
Đôi khi bị đùa quá đáng, anh muốn trừng mắt phản đối liền bị Sở Dung đập cho một cái.
“Con có biết phụ nữ mang thai vất vả thế nào không, nhường nhịn vợ con một chút thì chết à.
Chịu khó vài tháng nữa đi..”
Vài tháng mà Sở Dung nói cuối cùng đã qua, nhưng hiện tại Cố Hạo Trạch còn sợ hãi hơn khi bị cô trêu đùa.
Sơ Hạ được đưa vào phòng sinh với cái bụng to, anh ngồi bên ngoài chỉ biết cầu nguyện.
Nhìn thấy Lục Tử Hân lo lắng không kém ngồi ở bên ngoài, anh bổ nhào tới hỏi..
“Tại sao chị còn ở đây.
Chị không vào đó với Hạ Hạ sao.
Bình thường bệnh tình của cô ấy do chị phụ trách cơ mà..”
Lục Tử Hân đau đầu đẩy anh ra, buồn bực quăng cho anh một câu..
“Tôi là bác sĩ ngoại khoa, không phải là người đỡ đẻ..”
Hôm nay Lục Minh Vũ cũng theo bố Lục Tử Minh tới đây, cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt, quay lại hỏi bố mình..
“Bố ơi, cô nhỏ đang sinh em gái cho con đúng không..”
Lục Tử Minh lơ đãng trả lời..
“Không biết là trai hay gái, phải đợi bác sĩ ra mới biết được..”
“Aaa, nếu sinh em gái, sau này con cưới em ấy có được không..”
Cố Hạo Trạch đang lo lắng cũng phải giật mình, anh lườm cảnh cáo Lục Minh Vũ..
“Ê nhóc, con gái chú sẽ là em gái nhóc đó, nhóc không có cửa đâu..”
Lục Minh Vũ tỏ vẻ hiểu chuyện, cậu vỗ vai Cố Hạo Trạch..
“Chú à, con vừa đẹp trai vừa nhiều tiền, hơn nữa cháu và em ấy đâu có quan hệ huyết thống, chú gả con gái cho con đi, con sẽ cho em ấy đi học cùng con, sẽ chia kẹo cho em ấy..”
Lục Tử Minh tức giận nhìn cậu con trai nhà mình đang bốc phét, anh kéo cậu lại, đánh vào mông cậu.
“Lục Minh Vũ, con nghe ai nói hai người không có quan hệ huyết thống.
Cô nhỏ của con là em gái của bố, vậy con gái cô ấy sẽ là em gái của con.
Con nghe chưa..”
Lục Minh Vũ ngơ ngác không hiểu.
“Hôm trước ông nội bảo vậy mà..”
Trong lúc mọi người đang tranh cãi thì bác sĩ đẩy cửa bước ra.
Cố Hạo Trạch vội chạy tới, khi nghe thấy bác sĩ nói Sơ Hạ mệt quá ngất đi, anh không thèm nhìn mặt con mà chạy ngay về giường bệnh của cô.
Sở Dung bế cháu gái trong tay, nhìn con trai đang gục mặt bên giường khóc nức nở, bà thở dài..
“Không biết nó có biết đây là con gái nó không nữa..”.