Cố Hạo Trạch luôn lo lắng cho sức khoẻ của Sơ Hạ khi cô đòi sinh thêm đứa nữa, sáng hôm sau anh đã tới bệnh viện hỏi ý kiến của bác sĩ.
Cố Thuần Nhã thở dài nhìn em trai..
“A Trạch, em có biết vì sao cô ấy nhất quyết đòi sinh con trai không? Em là con trai độc nhất của nhà họ Cố, sau lưng em ngoài gia tộc còn có cả Cố Thị.
Tuy rằng ngoài miệng ai cũng nói không cần con trai, nhưng chị biết bố mẹ rất muốn có một đứa cháu trai.
Hạ Hạ chịu áp lực từ rất nhiều phía, em hãy ở bên cô ấy nhiều hơn..”
Cố Hạo Trạch trong lòng đầy tâm sự, các bác sĩ đều nói vẫn còn % nguy hiểm.
Mà đối với anh chỉ cần % nguy hiểm anh cũng không yên tâm.
Nhưng Sơ Hạ vẫn có cách gài bẫy anh.
Cứ đến tối cô lại chạy tới ôm con gái ngủ, để mặc Cố Hạo Trạch chăn đơn gối chiếc trong phòng.
Một hai lần anh còn chịu được, nhưng ngày nào cũng như vậy, Cố Hạo Trạch không nhịn được nữa, anh đợi khi hai mẹ con đã ngủ say mới nhẹ nhàng đẩy cửa phòng con gái bế vợ rời đi.
Trước khi đi anh còn cẩn thận đặt một con gấu bông vào tay con gái, đây là cách lừa gạt Cố Cảnh Nghi mà lần nào anh cũng sử dụng thành công.
Sơ Hạ biết anh giở trò, nhưng vẫn giả vờ nhắm mắt ngủ say, đến khi hai người nằm xuống giường, cô mới xoay người đè lên người anh..
“A Trạch, anh chơi xấu...!nếu anh không muốn sinh con thì cứ để em ngủ với Nghi Nghi..”
Cố Hạo Trạch nào chịu, anh đã cô đơn gần một tháng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, khẳng định anh sẽ nghẹn chết..
“Được, em muốn sinh vậy chúng ta cùng cố gắng..”
Dù sao lúc ấy anh sẽ dành toàn bộ thời gian ở bên cạnh chăm sóc cô.
Sơ Hạ đạt được mục đích, cô nở một nụ cười tươi, nụ cười dành cho người chiến thắng.
Cô không ngần ngại dành tặng anh một nụ hôn sâu.
Chuyện tiếp theo không cần nói ai cũng biết, Cố Hạo Trạch hăng hái gieo trồng trên người cô, đợi ngày hái quả.
Sau một tháng cố gắng, cuối cùng que thử cũng hiện hai vạch đỏ chót.
Cố Hạo Trạch ôm vợ vào lòng, xoa bụng cô.
“Hạ Hạ, nếu lần này là con gái thì sao..”
Sơ Hạ không suy nghĩ nhiều, lập tức trả lời..
“Vậy chúng ta cố gắng thêm lần nữa..”
Cố Hạo Trạch thở dài, quả nhiên vợ anh rất áp lực về chuyện sinh con trai..
“Hạ Hạ, nghe anh nói này.
Con nào cũng được, anh không cần con trai.
Cùng lắm sau này anh sẽ huấn luyện con rể chúng ta thành người ưu tú giống anh là được..”
Sơ Hạ phì cười..
“Anh định huấn luyện Tiểu Vũ sao, anh Tử Minh sẽ không để yên..”
“Thằng nhóc đó không có cửa làm con rể anh đâu.
Cả ngày chỉ biết dỗ ngọt Nghi Nghi, sợ rằng lớn thêm vài tuổi nữa sẽ lừa gạt Nghi Nghi về Lục gia mất..”
Sơ Hạ không nói gì nữa, cô rất tin tưởng đứa bé lần này sẽ là con trai.
Mà Cố Hạo Trạch chợt phát hiện ra rằng, tháng ngày bị ép ăn của anh lại bắt đầu.
Có điều lần này Sơ Hạ cũng thoải mái hơn, không bị ốm nghén như ngày mang thai Cố Cảnh Nghi..
Sau chín tháng mười ngày mong ngóng, một bé trai khoẻ mạnh ra đời.
Nhìn con trai trong lòng say giấc ngủ, Sơ Hạ mới hạnh phúc nở nụ cười..
“May quá, mình không có lỗi với Cố gia.
Bây giờ thì yên tâm được rồi..”
Khác hoàn toàn với chị gái Cố Cảnh Nghi, Cố Cảnh Duệ vừa sinh ra đã bám dính lấy mẹ, không nhìn thấy mẹ là lập tức khóc ầm lên.
Đây là điều khiến Cố Hạo Trạch đau đầu nhất.
Cứ ban đêm, canh lúc Sơ Hạ vừa ngủ say là nhóc con lại thức dậy đòi uống sữa.
Anh không đành lòng đánh thức vợ dậy, muốn pha sữa ngoài cho con nhưng thằng bé nhất định không uống.
Hết cách, Sơ Hạ lại phải thức dậy cho con bú.
Vài ngày như vậy, Sơ Hạ rất mệt mỏi, có hôm còn vừa ôm con vừa ngủ gật.
Cố Hạo Trạch rất đau lòng, anh để vợ dựa vào ngực mình, tay thì đỡ con, để cho cô có thể bình an chìm vào giấc ngủ..