[ Past ]
Bạn mới …
Kẻ thù mới …
Tình địch mới …
________
-Xin chào hai bạn , mình tên là Thủy Băng !!
CẠCH …
Nó vừa mới nghe cái tên Thủy Băng thì trong lòng bỗng có cảm giác bồn chồn , lo lắng sao ấy . Nó luống cuống giống hắn làm sao rơi cả đôi đũa xuống đất . Ba tên Tam Hoàng và nhỏ Tú Anh quay qua nhìn nó . Thủy Băng cũng nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn một chút thích thú . Bỗng nhiên Thủy Băng chạy lại bên cạnh nó rồi lấy hai tay nhéo má nó , Thủy Băng cười tít mắt lại :
-Bạn tên gì vậy ?! Nhìn bạn dễ thương quá à !! Bạn xinh quá đi mất !!
-Ao … ao … Đau quá … Nhè nhẹ thôi bạn gì gì ơi !! Xệ má tôi bây giờ - Nó rên rỉ vì đau .
Cả bọn nhìn nó với ánh mắt “ xót xa “ . Hắn chạy lại chỗ Thủy Băng , cầm tay con bé rồi dẫn đi , đứa còn lại nhìn với ánh kinh ngạc . Kiệt và Hoàng Anh lầm bầm trong miệng :
-Chắc chiến tranh thế giới thứ ba xảy ra mất thôi . Thủy Băng về , đại họa đến rồi . Haizz …
-Này , hai tên kia . Có chuyện gì vậy ?! Cô gái ấy là ai ?! Nhóm Tam Hoàng các người biết cô ấy phải không ?! …
Nó hỏi dồn dập Kiệt và Hoàng Anh . Tú Anh nãy giờ cũng rất thắc mắc nên con bé quay qua Hoàng Anh :
-Nè , có phải cô gái ấy có quan hệ gì với Quân không ?!
-Ơ … ơ … sao cậu biết ?! – Kiệt và Hoàng Anh đồng thanh
-Vậy là các cậu biết , nói cho bọn tôi nghe đi mà – Nó nài nỉ tên đó .
-Haizz … thôi được rồi
Hai tên kia sau một hồi đắn đo liền kéo nó và Tú Anh đi ra một chỗ khuất . Sau đó tên “ nguời vượn “ ấy bắt đầu kể cho đứa nó nghe chuyện gì đã xảy . Tại sao hắn lại lạnh lùng ?! Tại sao hắn cứ cặp hết cô gái này đến cô gái khác ?! … Mọi chuyện nó đã hiểu . Nó cũng đã biết tại sao trong tất cả số điện thoại trong phần danh bạ của hắn chỉ có tưng ấy người và chỉ có một mình cái tên “ Thủy Băng “ là con gái rồi . Thì ra Thủy Băng là người này và cô gái này là tất cả của hắn . ĐÚNG KHÔNG ?!
-Haizz ….
Nó khẽ thở dài rồi bước đi . Trong đầu nó hiện đang có những suy nghĩ mông lung , nó chả biết nó đang nghĩ về ai và về cái gì nữa …
Ba tiết học kế tiếp là một cực hình đối với nó . Nó chỉ im lặng nhìn bọn bạn chơi đùa , chọc phá các giáo viên và mỉm cười – một nụ cười buồn thôi . Nhỏ Tú Anh thấy lạ lắm , nghĩ thầm :
“ Cái con này hôm nay sao thế , tự dưng cái mặt cứ thuỗm ra ?! “
Nghĩ một hồi , Tú Anh lấy bút viết viết gì gì đó vào một tờ giấy rồi ném qua cho nó . Tờ giấy bay vèo vèo rồi đáp xuống trước mặt nó . Nó ngó quanh lớp với cái mặt đờ đẫn rồi từ từ mở tờ giấy ra . Nó nhìn lướt qua tờ giấy :
[ Con hâm , mày sao thế ?! ]
Nó khẽ cười vì dòng chữ trong tờ giấy , đúng nét chữ con Tú Anh . Cái chữ xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng cực kì bay bướm này chỉ có nó thôi . Nó bấm bút rồi viết lại :
[ Tao đang yêu mày ạ :”) ]
Nó cười khì khì ném thư lại . Con Tú Anh đọc xong hết cả hồn :
[ Thề đi ! Tao tưởng là mày “ chung thủy ” với thằng cha Quân lắm chứ ]
[ Hè hè , đùa thôi , làm gì có chuyện tao lại bỏ bạn Quân “ đẹp zai ” chứ ]
[ Thế sao mày ngồi suy tư thế hả ? ]
[ Buồn ]
[ Why ?! ]
[ Thì người iêu của “ tên đó ” quay về rồi mà !! Tao hết cơ hội rồi . Hix >.
Cứ thế hai đứa nó viết thư qua lại cho nhau đến ra về cũng chưa hết chuyện . Nó thích nói chuyện với Tú Anh lắm . Mặc dù con bé Tú Anh quậy chả thua gì nó nhưng được cái là con bé rất tâm lí , nói gì cũng đúng và rất hiểu chuyện nên nó và bạn bè trong lớp đều gọi con bé Tú Anh là “Quân sư tâm lí ” ( giống tên Hoàng Anh nhể , thằng Hoàng Anh là quân sư quạt mo trong nhóm Tam Hoàng mà :X ) .
Không biết trong tờ giấy , hai đứa nó nói chuyện gì mà sao bây giờ ra về , nó đi thẳng không chờ hắn như mấy tuần trước nữa . Hắn chạy ra cổng thì chả thấy nó đâu . Ngó tới ngó lui cũng chả thấy , hắn bực mình :
“ Con nhỏ này lặn đâu rồi nhể ?! Bình thường vẫn thấy chờ ở đây sao tự nhiên … “
Hắn vẫn chưa kịp nghĩ xong thì bỗng có tiếng nói từ đằng sau :
-Anh đang nghĩ gì vậy ?! Không về hả ?!
Thủy Băng lù lù đứng sau hắn hỏi làm hắn đứng cả tim :
-Ối mẹ ơi , em làm anh giật cả mình !! Sao em chưa về ?!
-Em chờ anh về chung mà . Bộ anh đang chờ ai hả ?! – Thủy Băng ngó quanh như đang tìm kiếm .
-Hả … ờ .. ờ đâu có … anh đang … ờ anh … đang chờ … à đúng rồi … chờ em đấy mà – Hắn đang bối rối không biết phải trả lời Thủy Băng thế nào thì tự nhiên cái đầu hắn nảy ra câu trả lời đó . VÀ . hắn như muốn hét lên vì mình quá thông minh …
-Ơ … Chờ em á ?! – Thủy Băng thắc mắc
-Ừ .. chứ chờ ai nữa ?! Đi về nhà anh chơi nha !! – hắn đề nghị nhưng trong lòng không muốn lắm . CHẲNG HIỂU TẠI SAO ?!
Hắn và Thủy Băng đi trên đường mà chả nói với nhau câu nào . Hắn đang suy nghĩ rất nhiều về cuộc đối thoại hồi chiều giữa hắn và Thủy Băng :
______
-Sao em lại ở đây ?! Không phải em đã bỏ anh rồi sao , sao giờ lại quay lại ?! Lại vào đúng trường anh đang học nữa chứ ?!
Hắn tức giận , lời lẽ có vẻ cay nghiến lắm . Thủy Băng khẽ cúi đầu xuống , cô ấy ân hận lắm . Bỏ đi chỉ là một sự lựa chọn – một sự bắt buộc thôi chứ thực lòng cô ấy còn thích hắn , thích lắm .
-Em biết ... có giải thích anh cũng sẽ không tin đâu !! Nhưng em thật sự …. Lúc đó .. em … không còn cách nào khác … em phải đi theo anh ấy . Anh ấy hứa sẽ bảo vệ em , sẽ bảo trợ cho em nên …
-Vậy còn anh ?! Em không tin anh sẽ bảo vệ cho em được sao ?!
-Em … tin … nhưng … đó là do hoàn cảnh …
-Em đừng có đổ thừa cho hoàn cảnh . Lúc bố mẹ em mất , không phải bố mẹ anh đã nói sẽ nhận nuôi em sao ?! Tại sao em lại bỏ đi … ?!
-Vì ba mẹ anh ấy nói sẽ mua lại công ty ba mẹ em . Họ sẽ tạo vốn và cứu lại công ty , nên em …mới … mới … - nói đến đây Thủy Băng bỗng òa lên khóc , cô ấy nói trong tiếng nấc – Hix … em không muốn rời xa anh .. nhưng họ đã có ý như thế .. hix … với lại nếu không nhờ họ thì mấy ngàn người trong công ty ba sẽ thất nghiệp …
Thủy Băng khóc làm tim hắn nhói đau . Cái cảm giác yêu thương ấy bỗng chốc lại trở về trong hắn . Hắn ôm chặt Thủy Băng và khẽ thì thầm vào tai cô :
-Em đừng khóc nữa … anh tin em mà !! Nhưng .. tại sao em lại quay về … ?!
-Bởi vì khi xa anh em mới cảm thấy em không chỉ thích anh như em vẫn tưởng . Em cứ nghĩ là ở một nơi mới em sẽ quên được anh nhưng không phải . Càng cố quên anh em lại càng yêu anh nhiều hơn . Một năm qua em đã cố hết sức rồi nhưng đêm nào em cũng chỉ mơ thấy anh . Và hôm đó , em đã quyết định nói rõ với Tuấn Nhật ( tên cái người bảo trợ nó ) . Và … anh ấy đã nói sẽ cố coi em là em gái và … anh ấy sẽ ủng hộ em đến với anh . Nhưng .. em biết anh ấy buồn lắm … Em đã làm cho anh và Tuấn Nhật phải đau khổ . Em tệ lắm đúng không ?!
Nước mắt Thủy Băng lại một lần nữa tuôn trào . Hắn cũng chẳng biết nói gì thêm . Hắn chỉ biết ôm Thủy Băng và an ủi cô ấy . Sau đó hai người họ vào lớp . Thủy Băng có thành tích học tập cũng rất đáng nể nên đã được thầy hiệu trưởng giới thiệu vào lớp IQ – lớp của hắn . Khi Thủy Băng vừa vào lớp đã khiến cho bọn mọt sách – cái bọn lúc nào cũng coi sách , vở là mạng sống mình được một phen say như điếu đổ . Kiệt và Hoàng Anh chạy ra . Kiệt đưa tay ra :
- Không biết Quân và cậu đã nói chuyện gì nhưng cũng chào mừng bạn mới …
- Cảm ơn cậu
Kiệt và Thủy Băng bắt tay nhau … tự dưng làm cho hắn … ghen . Và lúc đó , hắn mới nhận thức được rằng : Hắn vẫn còn thích Thủy Băng lắm . Mặc dù đã có lúc hắn lỗi nhịp … vì nó …
Nhưng mà tình cảm của hắn đối với Thủy Băng liệu có còn như trước không ?!
- Nè – Thủy Băng kêu hắn khi hắn chả nói năng gì
- Hả … ờ … sao … ?! – hắn hoàng hồn
- Anh cứ như người mất hồn ấy . Anh đang nghĩ gì vậy ?!
- Ờ .. anh … đang nghĩ về chuyện hồi sáng …
- À … Thì ra thế . À mà đúng rồi , cái người mà cùng ngồi lúc ra chơi với anh ấy , có phải thích anh không ?! – Thủy Băng hỏi mà cứ như phát hiện ra chuyện động trời ấy
- Sax … gì chứ ?! Ai biết được … - Hắn trợn mắt
- Anh khỏi giấu , cái lúc em xưng tên ra tự dưng cô ấy rớt đũa xuống đất rồi tự nhiên nhìn anh có vẻ lo lắm . Mà đây là lần đầu trừ Thủy Băng này ra nhóm Tam Hoàng cùng ngồi ăn với con gái đấy . Mà lại là hai Girl mới kinh chứ . Ai vậy … ?! – Thủy Băng nheo mắt trông đểu cực kì
- Ax …. Thôi được rồi , tí vào nhà anh kể à nghe … - hắn chào thua
- Nhớ đấy …
_______
Hắn mở cửa vào nhà , nhìn quanh quất cũng chả thấy nó đâu . Hắn kêu Thủy Băng ngồi ghế chờ còn mình thì lên phòng thay đồ . Thay đồ xong hắn đi ngang qua phòng nó , thấy cửa mở hé nên hắn đẩy cửa vào . Vào trong thì thấy tắt đèn tối thui , cố mở mắt nhìn kĩ thì hắn thấy nó đang ngồi thu lu trong góc . Hắn khẽ chau mày rồi chạy lại chỗ nó :
- Cô sao vậy ?!
- Ơ … Cậu về rồi hả .. ?! – Nó giật mình vì tự nhiên thấy hắn đứng trước mặt nó . Nó vội quay mặt đi chùi chùi mấy giọt nước mắt (?) . Rồi nó nhe răng cười với hắn – Có sao đâu , tôi bình thường … Tại hôm nay bà cô cho lớp tôi một bài tập nói về … ờ … nói về …. A .. đúng rồi … nói về : Khi ngồi ở góc tối thì đầu tiên bạn sẽ cảm thấy thế nào ?!
CỐP …
Hắn kí vô đầu nó một kí … Đau điếng … Nó ôm đầu … mỏ chu ra … miệng chu chéo :
- Sao cậu kí đầu tôi ?! Biết đau không hả ?! Hix …
- Tại vì không chỉ cô chạm dây , lớp cô chạm dây mà ngay cả GV dạy lớp cô môn đó cũng đu dây điện nốt . GV gì mà cho học sinh cái đề bài nhảm chưa từng thấy – Hắn ngẫm nghĩ
- Thì tôi cũng thấy nhảm mà . Ê … mà sao cậu vô phòng tôi mà không gõ cửa hả ?! Lỡ tôi đang thay đồ thì làm thế nào ?! – Nó tức tối
- Thì nhìn luôn chứ sao … hí hí !!! – Mặt hắn dê khủng khiếp
- Ax … cái gì chứ … cậu đi ran gay cho tôi – Nó đá hắn
- Từ từ … con gái gì mà bạo lực … Thủy Băng đang ở dưới nhà , tôi muốn giới thiệu cô với cô ấy .. xuống nhanh … - Hắn xoa xoa cái lưng mới bị nó đá
- HẢ … Thủy Băng … ở đây … á ?! – Nó lắp ba lắp bắp ..
- Vâng !! Vì thế … CÔ XUỐNG LẸ CHO TÔI – Hắn hét lên rồi bỏ đi .
Hắn vừa đi ra khỏi phòng thì nó lập tức phóng vào WC ngay . Nó soi ngay vô gương :
- Mình thế nào nhỉ ?! Có ổn không ?! Trông cũng xinh ấy nhỉ … Haizz …
Nó tự xăm soi mình trong gương và bỗng thở dài …
“ Dù sao thì Thủy Băng cũng đã trở về … mình hết cơ hội rồi … Làm sao mà so được với Thủy Băng kia chứ … Haizz … “
Lại thở dài thêm một cái nữa rồi nó chải lại đầu , cột lại mái tóc , thay đồ ( nãy giờ vẫn mặc đồ học sinh …
Nó bước xuống lầu , tự nhiên nó cảm thấy không tự tin lắm .
- Chào bạn … - Thủy Băng vừa thấy nó liền chạy đến và béo má nó – Bạn dễ thương thế !! Yêu quá … Ơ mà … bạn ở chung nhà với … Jae Jin à ?! – Thủy Băng nheo nheo mắt lại , ngạc nhiên .
- Ơ … Jae Jin là ai ?! – Nó thắc mắc
- Là tôi !! Tên tiếng Hàn của tôi là Lee Jae Jin … Giới thiệu với Thủy Băng , cái con bé này là người làm nhà anh … Nó nói nhiều không chịu được …
BỐP …
- Á …. Cái con bé này – Hắn ôm chân nhảy vòng vòng vì bị nó dậm ột phát . Nó và Thủy Băng ôm bụng mà cười vì nhìn hắn như con choi choi
- Hì … bạn tên gì vậy … mình tên là Vũ Hoàng Thủy Băng … Tên tiếng Hàn mình là Kim Ga Eul … Lúc sáng mình gặp nhau rồi rồi ha … Hiện tại mình đang học ở lớp của Jae Jin … À quên Quân … Có gì bạn chiếu cố nhé …
- Ờ … Mình là Nguyễn Hoàng My . Giờ bạn đang học lớp IQ hả …. Vậy cái đó … bạn phải nhờ Quân giúp đỡ chứ - Nó nói , giọng buồn buồn .
- Mình thích bạn cơ . Hì hì – Thủy Băng cười . Nó công nhận Thủy Băng có nụ cười đẹp . Hỏi sao hắn không thích cơ chứ .
- Thôi , mình lên lầu , hai người nói chuyện tự nhiên
Nói xong nó chạy thẳng lên lầu , nó không muốn nhìn thấy cảnh hắn và Thủy Băng gần gũi hơn được nữa . Hắn và Thủy Băng chỉ biết nhìn nó chạy lên lầu mà chả hiểu gì cả .
----- ------
Không biết Thủy Băng và hắn nói với nhau cái gì mà hai người ngồi cười vui lắm . Nó khẽ nhìn lén trên lầu rồi thở hắt ra một cái . Hắn có bao giờ cười với nó thế đâu , hai đứa đụng mặt nhau là cãi nhau ầm ầm . cười nổi gì . Nó lại thở dài thêm một cái nữa rồi lại lẳng lặng vào phòng . Nó có biết đầu hắn cũng có cười mỗi khi đi với nó ấy chứ . Chẳng qua nó không thấy mà thôi …
. pm ~
KÉT …
Hắn đóng cửa cho Thủy Băng rồi đi vào nhà . Nó đang dọn đẹp lại cái bàn phòng khách . Thấy thế hắn lại gần nó rồi hỏi :
- Ầy , cô thấy Thủy Băng thế nào ?!
- Xinh , dễ thương , hiền , hơi phá cách , tính tình hơi ương , khá dịu dàng . Không biết tại sao lại thích cậu – Nó trả lời bằng một giọng khó chịu .
- Ya` , cái con bé này . Sao Thủy Băng lại không thích tôi chứ ?! Tôi đẹp trai , manly , lại galang thế này – Hắn ngông mặt tự hào ( , ọc , xin người )
- Đúng rồi , chỉ phải tội tính tình như cá ươn , suốt ngày cãi nhau với một bạn gái rất xinh ( ọc , lại thêm một người nữa ) , lại hay đu cột điện nữa chứ . À quên , thêm cái tội tự tin thái quá nữa .
- Cô … Dẹp cô đi … hừ - Hắn tức mình , cái họng đơ ra không nói được gì
- Ê này , sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Việt mà lại gọi bằng tên Hàn ?! – Nó hỏi
- À , Thủy Băng kêu xưng hô vậy cho nó thân mật . Lúc du học ở Hàn cô ấy gọi tôi bằng tên Việt vì bọn Hàn toàn gọi tôi bằng JeaJin . Còn về Việt Nam thì cô ấy gọi tôi bằng Tên Hàn vì ở đây bọn nó gọi tôi bằng Quân . Nói chung là cho nó khác người ấy mà .
- À … ra thế … nhưng tôi tưởng cậu ở Mỹ cơ mà – Nó hỏi , giọng buồn buồn
- À , tôi sinh ra ở Việt Nam . Lúc tuổi thì qua Mỹ . Lúc bắt đầu học lớp thì tôi và Thủy Băng qua Hàn du học . Thế thôi . – Hắn giải thích
- Thế sao Thủy Băng không gọi cậu bằng tên Tiếng Anh .
- Ai biết . Thôi , dừng chuyện tôi lại đi , còn cô thì sao
- Sao là sao ?! – Nó thắc mắc
- Thì cô có tên Hàn hay Tiếng Anh nào không ?! Bố mẹ cô cũng là dân kinh doanh có tiếng ở Việt Nam , chả lẽ cô không có ?!
- Ơ … tôi không có , tôi chỉ đi du lịch ở nước ngoài mấy tuần rồi về thôi chứ không có ở đó từ bé nên không có tên nước khác – Nó nói mà giọng nó như muốn khóc ấy , nhắc đến bố mẹ nó thì nó lại như vậy .
- Ơ … tôi xin lỗi ( hắn biết xin lỗi ư :O ) , tôi không cố ý – Hắn rối lên khi thấy nó sắp khóc .
- Hix ….. huuuuuu …. – Nước mắt nó bắt đầu rơi . Hắn càng ngày càng rối chả biết phải làm thế nào . Thấy nó khóc , tim hắn tự dưng đau lắm . Chả biết làm gì hắn nắm đại lấy tay nó rồi kéo nó đi .
-Ơ … - Nó ngạc nhiên lắm vì lần này hắn không nắm cổ tay nó rồi bạo lực kéo đi như bình thường mà nắm lấy bàn tay nó , nhẹ nhàng mà kéo đi . Nó chỉ biết đi theo hắn thôi .
Hắn dẫn nó ra sau vườn rồi thả tay nó ra . Nhẹ nhàng kéo nó ngồi xuống . Hắn lấy tay nhè nhẹ lau những giọt nước mắt của nó :
-Xin lỗi . Cô đừng khóc nữa mà . Tôi đâu có cố ý . Cô làm vậy tôi khó xử lắm .
-Tôi xin lỗi , tôi không muốn làm cậu khó xư đâu . Nhưng … hix … Tôi … tôi nhớ bố mẹ tôi lắm … huhu – Nó òa khóc nức nở .
Hắn thật chả biết làm thế nào . Tự nhiên hắn kéo nó lại và ôm chặt nó . Hắn … làm nó hoảng thế cơ chứ . Nó lắp bắp :
-Cậu buông tôi ra … sao tự nhiên …. lại thế này … ?!
-Ai kêu tôi làm cô khóc làm gì ?! Cô không khóc nữa thì tôi sẽ buông cô ra .
-Ừ … thì … buông ra đi … tôi không khóc nữa . Thề đấy .
-Rồi… OK … - Hắn buông nó ra , lòng mừng thầm vì nó không khóc nữa . Nó ( giả bộ ) cau có :
-Đồ lợi dụng
-Ừ đấy !! Ai kêu có con nhỏ nào đó mít ướt làm gì ?!
-Tại ai ?! – Nó điên tiết .
-Tại cậu !!
-CÁI GÌ ?! Nói lại coi …!!
Cứ thế , cứ hai tiếng cãi nhau chí chóe vang lên . Cái khu vườn yên lặng là thế bỗng chốc ồn ào chỉ vì giọng hai đứa nó – Hai cái giọng tàn phá muôn loài… ÔI CÁI CUỘC ĐỜI NÀY !!!