Dịch bởi Maroon
Giờ tý ba khắc, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Một chiếc nhuyễn kiệu phủ gấm lặng lẽ không một tiếng động đi về phía một bức tường cao kín mít, đi ôm quanh bức tường khoảng nửa khắc, xa xa lờ mờ thấp thoáng một cánh cửa nhỏ, hắc y nam tử đi phía trước kiệu sải bước tiến lên kéo vòng sắt trên cánh cửa gõ cái theo một tiết tấu, cửa liền “kít” một tiếng mở ra.
Người trong kiệu cũng không bước xuống, mặc kiệu phu trực tiếp khiêng vào cửa hông, men theo lối đi khúc khuỷu đi vào sâu trong phủ. Thẳng cho tới trước một hành lang dài, mới đặt nhuyễn kiệu xuống.
Hắc y nam tử vội xoay người vén màn kiệu lên, đưa cánh tay ra cho người ngồi trong kiệu, cung kính nói: “Công chúa, mời xuống kiệu.” Theo ánh mắt ra hiệu của người đi đầu, các kiệu phu yên lặng lui xuống, chỉ có hai nam tử mặt hoa phục là nửa bước cũng không nhúc nhích.
Hàng người theo hắc y nam tử đi qua hàng lang, trên đường đi bóng cây sum suê dày đặc, chỉ vì đêm quá khuya nên nhìn không rõ ràng, thời gian ước chừng khoảng một chung trà nhỏ, 「liền đi tới trước một tòa nhà lớn, bên trong đèn đuốc sáng trưng, hắc y nam tử dẫn đường dừng lại, khom người nói với nữ tử phía sau: “Công chúa, tới rồi.”
Ta ngước mắt nhìn liền biết đây là tòa nhà Bính cố ý chọn cho ta, cùng với tẩm thất của ta ở Lăng Vân Cung là độc nhất vô nhị.
Ngửa đầu nhìn lên bầu trời, ánh trăng sáng tỏ tỏa sáng trên bầu trời rộng lớn đen đặc, giống như một bức màn mờ ảo màu xanh đen. Đây là lần đầu tiên ta bước chân vào phủ đệ của mình —— Lăng phủ —— vào ban đêm.
Cái gọi là “Lăng phủ” chính là nhà riêng của ta ở bên ngoài cung, thường ngày đều do Bính trông nom, thỉnh thoảng ta xuất cung ra ngoài cũng chỉ đến “ngồi chơi” một chút mà thôi.
Lúc còn ngồi trong nhuyễn kiệu đi trên đường, ta dự tính trong đầu ngàn vạn lần cái gọi là “Di chúc” gì đó, ta cũng coi như đã nếm trải tất tật mọi thứ của cái cuộc sống nơi thế giới hư vô này rồi. Cái gì là yêu, cái gì là hận, con người ta khi đã cận kề với cái chết thì hình như tất cả đều không còn quan trọng gì nữa, chuyện mà ta đắn đo suy tính, chẳng qua là, hậu sự mà thôi.
Cuối cùng ta cũng hiểu rõ, vì sao từ xưa đế vương vừa mới đăng cơ đã bắt đầu xây dựng lăng tẩm cho chính mình, từ sớm đã lập di chiếu.
Trời có phong vân ngoài dự tính, người có họa phúc một sớm một chiều, có đôi khi họa tới, trốn cũng không trốn được, liệu ngươi có phòng trước được tai họa ập đến từ sau lưng?
Ba mẹ ta không cần ta lo lắng, tự có các ông anh-họ-không-nên-hồn của ta chăm sóc, nếu không thì, còn có con nhỏ độc ác Lâm Nhược Mai, nó rủa ta đến chết cũng không thể đi gặp tổ tiên, nếu nó mà không thay ta hiếu thuận cha mẹ già, sao có thể ăn nói với ta đây? Aizz… Sao ta lại quen với một đứa hại bạn như thế chứ? Làm hại ta… thật đáng thương ~~~~~ Má-mì ơi, tiền nhuận bút mấy cuốn ngược văn đã xuất bản con gửi trong thẻ ICBC (Industrial and Commercial Bank of China) của mẹ, thực ra, lúc đó cũng không phải là vì con hiếu kính với mẹ đâu, chẳng qua là thỉnh thoảng con có len lén lấy VIP card Ngân Hàng Trung Quốc của mẹ đi xài, lỡ xài cho nên chột dạ… huhu… Đá-đì ơi, dưới sự dụ dỗ của Lâm Nhược Mai, con đã không thể giữ vững lập trường cho đến cuối cùng, đã mua một phần bảo hiểm nhân thọ của công ty XXX cho bản thân trong lúc tuổi xuân đang phơi phới, người thụ hưởng chính là ba, không viết tên mẹ chủ yếu là bởi vì tên của ba đơn giản dễ viết hơn, ba cũng biết con gái rượu của ba chây lười thế nào mà… làm việc lâu ngày trên máy tính, quả thực sẽ quên mất cách viết bằng bút máy… ToT… Có điều, hai người đều có thể dùng… coi như con… aizzz…
“Cái đồ ngu ngốc này còn ngẩng mặt thở dài cái gì chứ?! Có bệnh còn không mau để cho Ma y gì đó xem cho đi!”
Sọ khỉ bị cú một cái, ta quay sang nhìn anh họ ác miệng, trong lòng lại cảm thấy chua chát. Hắn cũng coi như một nửa thân nhân của ta…
Ánh mắt vừa mới nghiêng qua đã chạm ngay đến đôi mắt màu tím còn mang ý cười của Yến Tứ Phương, tim ta thót một cái, nhất thời tỉnh táo hẳn. Mỉm cười đón nhận ánh mắt kia, ta khẽ nói: “Vô Ưu, còn không mau mời Ma y vào? Bên ngoài đêm khuya gió lạnh, sẽ làm Ma y đóng băng mất!”
Yến Tứ Phương cười thản nhiên, hoàn toàn không chờ Vô Ưu “mời”, hắn tự mình đẩy cửa tao nhã bước vào. Bính nhìn ta một cái, cũng đi theo vào, tiện tay khép cửa lại.
Thấy Yến Tứ Phương đã vào phòng, ta mới kéo Tô Tử Chiêm qua, ghé vào tai hắn thì thầm: “Biểu ca, giờ ta nói với huynh cái gì, huynh cũng đừng kinh ngạc, nhất định phải giữ bình tĩnh. Nhất định!”
Tô Tử Chiêm liếc nhìn ta không hiểu gì cả, nhẫn nại gật đầu.
Tim ta lại đập như điên một hồi, ta phải há miệng thở dốc.
“Rốt cuộc muội trúng độc gì? Là cổ độc sao? Là ai hạ?” Tô Tử Chiêm liên tiếp hỏi ngược lại ba câu.
Cố bình tĩnh lại, ta mới nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, ta không có sức, cũng không có thời gian giải thích.” Dừng lại nghỉ mệt vài giây, ta nói tiếp, “Biểu ca, huynh nhớ kỹ ngày mai bất luận thế nào cũng phải đưa Mạc Ly ra… uh… nếu thực sự không được thì nhờ lão gia tử, lão nhân gia nhất định có biện pháp…”
“Biết rồi.”
Nhìn vào đôi mắt màu xanh lục sâu thẳm của hắn, trong đêm đen càng trở nên u tối, nhìn vào đôi mắt kia, cái cảm giác ly biệt… vĩnh biệt… trong lòng dâng lên khiến ta càng thêm khó chịu, cổ họng nghẹn ngào.
Ta khịt khịt mũi, gọi hắn: “Biểu ca…”
“Làm gì vậy, đừng có dùng ánh mắt sắp chết kia mà nhìn ta, làm ta mắc ói rồi nè.” Trong mắt Tô Tử Chiêm rõ ràng thoáng ánh lên một chút đau lòng, nhưng vẫn phô ra bộ mặt đáng ghét.
“Ha ha… Biểu ca… Sau này, Thiên Thiên và lão gia tử phải giao lại cho huynh rồi… Lão gia tử tuổi tác đã lớn đừng để người làm việc vất vả nữa… Khụ…”
“Bớt nói vài câu đi! Mau vào xem bệnh trước…”
“Biểu ca! Đừng cắt lời ta…” Dừng lại một chút, ta lại nói, “Thiên Thiên vẫn còn trẻ người non dạ, dũng cảm có thừa mà kinh nghiệm không đủ, không thể chuyện gì cũng làm theo ý hắn, huynh cần nhắc nhở đúng lúc. Bốn nước phân tranh là chuyện không thể tránh được nữa rồi… Khụ khụ… Nhớ kỹ, tuyệt đối đừng khai chiến, phải đợi đến thời điểm, che giấu bảo tồn thực lực mới tốt.”
“ừm…”
“Bên cạnh giường ta trong tẩm cung có một bình hoa bằng sứ men xanh rất lớn, bên trong có một số thứ ta viết trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm… Biểu ca, huynh nhất định phải đích thân lấy ra cho ta! Ngày mai sau khi lâm triều huynh phải đi… Khụ khụ… đi lấy nó ra! Không cần báo cho ai biết hết… sau khi xem xong, thì đem đốt đi! Nhất định phải đốt sạch! Khụ…”
“Biết rồi! Dài dòng!”
“Kẹt ——” cánh cửa bị mở ra tử bên trong, một đôi mắt tím lặng lẽ nhìn ta, nói: “Công chúa, thời gian không còn sớm nữa.”
Ta nhìn hắn một cái, không thèm nói gì, xoay mặt sang, ta nhìn chằm chằm Tô Tử Chiêm, bỗng dưng, vòng tay ôm hắn thật chặt, giống như chia tay chiến hữu. 「Ghé sát vào bên tai hắn, ta thì thầm bằng giọng nhỏ nhất có thể: “Nói với Mạc Ly, không thể tin Giáp.” Ta buông hai tay ra, nhìn vào mắt Tô Tử Chiêm, cười nói: “… Biểu ca… hãy bảo trọng…”
Ta không dám nói hẹn gặp lại, chỉ vì không muốn nói dối.
“Vô Ưu!” Ta lớn tiếng gọi, Vô Ưu vội vã từ trong phòng bước ra.”Đưa biểu ca về phủ tướng quốc.”
Sau đó, không đếm xỉa đến vẻ kinh ngạc và “lời chửi rủa” không kịp bịt miệng của Tô Tử Chiêm, ta vung tay lên, mê hồn hương tản ra, Tô Tử Chiêm vừa há miệng hít phải một hơi thật sâu, mê luôn.
“Đưa hắn về đi.”
“Dạ——” Bính vẫy mấy hắc y nhân đến, khiêng Tô Tử Chiêm lên biến mất trong màn đêm đen của Lăng phủ.
Ta quay sang Yến Tứ Phương, đưa tay làm tư thế “mời”, cười nói: “Đi thôi, vào phòng nói chuyện trước.”
Vào phòng, ta liền ngã vật xuống giường. Ta thực sự không còn chút sức lực nào, hơn nữa tên khốn kiếp Yến Tứ Phương này càng đứng gần ta tim ta càng đập dữ dội, thân thể càng rũ ra, đồng thời cũng khô nóng dữ dội. MD giống y như tác dụng của xuân dược!
Yến Tứ Phương nhìn thấy ta như vậy, nở nụ cười mị hoặc, chậm rãi tới gần ta, bị ta lớn tiếng ngăn lại: “Ngươi ——” chỉ chỉ vào cái ghế cách giường ba trượng, nói, “Ngồi đằng kia!”
Yến Tứ Phương cười cười, lại lui ra, ngồi xuống chỗ mà ta chỉ định.
Nhằm tập trung sức lực, ta nhắm mắt lại, hỏi: “Yến Tứ Phương, ngươi trúng cổ đực bao lâu rồi?”
Không ngờ một tiếng cười nhạo cất lên ở chỗ ngồi không xa, âm thanh khe khẽ bay tới: “Không lâu, không lâu, mới ba năm.”
MD, ta thầm mắng trong bụng.
“Vậy lúc gặp ta trên Cửu Trọng Sơn, ngươi đã biết ta không phải Thượng Quan Lăng?”
“Ha ha, lúc đầu cũng chỉ là hoài nghi chứ chưa xác định, làm gì có chuyện người khác nói cái gì, ta sẽ tin cái đó, đúng hay không?”
Ta trợn mắt nhìn hắn, hắn vẫn nguyên giữ vẻ điềm tĩnh, nhàn nhã nhưng lại cực kỳ tự đắc. Vì vậy, hận ý dâng lên tận não, ta quên luôn ẩn ý quan trọng nhất trong lời hắn vừa nói.
Nhắm mắt lại, mắt không nhìn tâm không phiền. Lại hỏi: “Vậy là khi ngươi nói ra ta trúng ‘Đồng Quy’ trước mặt Đông Phương Cửu, còn ta thì chết sống cũng không biết là tên đầu heo nào trúng ‘cổ đực’, ngươi mới dám khẳng định?”
“Ha ha, phải.”
“Tốt!” Ta hung hăng gật đầu…”Vậy cảm phiền ngươi nói cho ta biết, Thượng Quan Lăng vì sao phải cùng ngươi hạ ‘Đồng Quy’?” Nàng ta là kẻ ngu si sao? Muốn cùng ngươi đồng sinh cộng tử? NND hại chết ta rồi!
“Bí mật.” Yến Tứ Phương cười thật mắc ghét.
“Được!” Không nói, dù gì lão nương đây cũng chẳng vui vẻ gì, ngươi thích nói hay không thì tùy! Bây giờ nhiều chuyện không quan trọng bằng mạng của lão nương! “Nói đi, ‘ Đồng Quy ’ có thể giải được không?”
“Tất nhiên là được.” Dứt lời, Yến Tứ Phương đứng dậy, chậm rãi, từng bước một tiến về phía ta.
Bỗng dưng, ta mở choàng mắt nhìn vào kẻ đã đứng sát bên cạnh giường, trái tim đập “thình thịch” liên tục, dòng máu trong cổ tay trái tựa như đang tìm một lỗ hổng để phun trào ra.
“Cách xa ta ra một chút!” Hữu khí vô lực, chính là bản thân ta lúc này.
Yến Tứ Phương cười cười, đôi mắt tím tà mị lóe ra một tia sáng dị thường, hắn cúi người nhìn ta, đóa “Mạn Châu Sa Hoa” bên mặt trái của hắn càng rực rỡ như muốn rớt ra ngoài.
“Chẳng phải ta đang tới để giải cổ cho nàng sao.”