Quyển : Phượng Hoàng niết bàn
Dịch bởi Maroon
“Vì sao phải xuôi nam?” Ta sửng sốt một lúc, rồi quay sang nhìn Vô Cầu hỏi.
“Là tỷ nói mà, chờ sau khi tỷ ‘sống lại’ sẽ dẫn ta đi thưởng thức phong cảnh đẹp nhất của bốn nước. Huống hồ, thời tiết tháng ba, đi về miền nam là hay nhất!” Vô Cầu chu cái miệng nhỏ vui vẻ nói.
Ta nở một nụ cười, lơ đãng nói: “Cứ tưởng là sư phụ ngươi an bài chứ. Đúng rồi, sư phụ ngươi đâu?”
Bỗng nhiên, Vô Cầu ngẩn ra, thận trọng liếc chừng ta một cái, một lúc sau mới trả lời: “Không biết, sư phụ sau khi giao tỷ cho ta xong thì đi mất, sư phụ bảo ta theo chăm sóc tỷ. Đúng rồi, Lăng tỷ tỷ, nhất định không được nói cho sư phụ biết chúng ta xuôi nam đó!”
Ta ngất: “Tại sao?”
“Chuyện đó… sư phụ nói không cho phép tỷ đi Lương Quốc… Không cho tỷ gặp…”
Xí, bà đây đi đâu gặp ai cần sư phụ ngươi phê chuẩn sao?
Hừ, Yến Tứ Phương ngươi thật đúng là chẳng đáng tin, ném cho ta một đứa con ghẻ, còn mình thì đi chơi bời tiêu dao! Tốt xấu gì ta cũng từng là “lãnh đạo” của ngươi không phải sao?
Í, đùng rồi, ở miền nam… ngoại trừ Lương Quốc, còn có thể đến Thương Mân dạo chơi mà, tới xem thử quốc gia đã sản sinh ra đệ nhất đại mỹ nhân xem có thực sự đúng là non xanh nước biếc, khắp nơi toàn là tuấn nam mỹ nữ hay không!
“Được rồi, tỷ đây hứa với ngươi, không nói cho sư phụ ngươi biết, dù gì ta cũng không dự định đi Lương Quốc, chúng ta đi Thương Mân!” Đá lông nheo với Vô Cầu một cái, thằng nhóc Vô Cầu nhất thời khoái chí không chịu nổi.
“Ah~~~~ Thương Mân ~~~~” một hồi lâu sau, thằng nhóc ngu ngốc tròn mắt dường như muốn hỏi “Thương Mân là ở đâu?”
Ta méo miệng hỏi hắn: “Sư phụ ngươi bình thường dạy ngươi những gì? Thương Mân là cái gì ngươi cũng không biết?! Đó là một quốc gia, là thuộc địa của Lương Quốc!”
Vô Cầu sửng sốt, tròn mắt suy nghĩ một lát, trả lời: “Sư phụ dạy ta y thuật, đương nhiên còn có độc thuật!”
“Hết rồi hả?”
Thằng nhóc con lại suy nghĩ một lúc, khẳng định: “Hết rồi.”
Aizz, đứa trẻ đáng thương, nền tảng giáo dục cực kỳ yếu kém!
“Thuyền này ngươi thuê hả?”
“Mua.”
“Sư phụ cứu ngoại công của tỷ, biểu ca tỷ đưa bạc.”
“Cái gì?! Ngoại công ta bị làm sao?”
Tên tiểu tử Vô Cầu đảo tròn hai mắt một vòng, xỉa một ngón tay ra, nhìn ta cười hắc hắc, nói: “Aizzz, tỷ không biết chứ, trong hai mươi ngày mà tỷ ngủ kia đã xảy ra bao nhiêu chuyện kinh thế hãi tục!”
“Nói mau!” Ta nóng nảy, lão gia tử mặc dù thân thể lúc nào cũng khỏe mạnh, nhưng cũng khó chống lại tuổi tác.
“Đầu tiên là hoàng đế đệ đệ của tỷ ôm ‘thi thể ’ tỷ ở trước mặt bá quan khóc đến mức tắc cả tiếng, tiếp đến là ngoại công kiên cường của tỷ cố nén không rơi lệ uất nghẹn đến mức té xỉu ở trong điện… Đúng rồi, còn nữa!” Vô Cầu tựa như rất hưng phấn, nhìn chằm chằm ta hỏi, “Tỷ đã gặp Diêm Vương chưa?”
“Ngôn Vương?! Gặp rồi, Vân… Âu Dương Vân mà.” Ta suýt tí nữa lại gọi hắn là Vân tiên nhân.
(Note: Diêm Vương và Ngôn Vương phát âm giống nhau)
“Đúng đúng! Danh xưng ‘Diêm Vương ’ thật đúng là xứng với hắn nha! Hắn quả thực chính là Diêm La vương của địa phủ!”
“Hắn làm sao?” Ta khó hiểu, Âu Dương Vân sao lại thành Diêm Vương được.
“Tỷ không biết đâu, sau khi xác nhận tỷ thật sự không còn thở và đã chết, hắn lập tức… trời đất ơi, ta lúc đó ở trên điện sợ đến mức ngốc luôn! Tỷ biết không, móng tay của hắn thoáng một cái mọc dài ra! Hai mắt hắn ngân sắc chứ gì? Nhưng trong nháy mắt liền biến thành đỏ sậm!”
“Ặc…” Là tiên nhân biến thành ma sao? Ngất.
“Tỷ là chết giả, thế nhưng cả trăm người gần đó, là chết thật! Cái tên Diêm Vương kia giống như bị điên lao ra khỏi Hoàng Cung, ở trên đường lớn gặp nam nhân nào liền giết nam nhân đó, bên ngoài hoàng cung Ngọc Quốc các nam nhân trong vòng trăm trượng đều sắp bị một tay hắn giết sạch rồi! Đó quả thật là một chiêu đoạt mạng, chộp được cổ ai lập tức bẻ gãy đôi! Trời ơi thiệt đáng sợ! ~~~~~ “
Ta kinh ngạc nhìn Vô Cầu, không dám tin vào lời nó nói. Cũng không muốn tin…
“Đừng… Đừng nói nữa…” Ta không dám tiếp tục nghe nữa. Ta là một tội nhân!
Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân vì ta mà chết.
Vô Cầu làm như không nghe thấy lời ta nói, tiếp tục kể: “Sau đó Ất của nhà tỷ, còn có tên hoàng đế Hiên Viên, cộng thêm một đám người cùng nhau xúm lại mới có thể chế ngự được hắn. Nhưng cái tên điên kia, mặc dù đã tỉnh táo lại, nhưng ta thấy, cũng không được tỉnh cho lắm, hắn lại lao cái vèo đến chỗ đệ đệ tỷ đòi ‘thi thể’ của tỷ, nói cái gì rằng tỷ là Vương phi của hắn, hắn phải mang tỷ về Ngôn Quốc. 「 Ha ha, kết quả, đệ đệ của tỷ lại đánh nhau với hắn, chết sống không đưa ‘thi thể’ tỷ cho hắn, còn khiêu khích muốn lập tức ban chiếu chỉ an táng tỷ theo nghi thức hạ táng dành cho hoàng hậu!”
Ta nghe mà dại đi, giống như không nghe thấy gì, tâm tư đã lưu lạc đến nơi những người đã bỏ mạng vì ta.
“Cuối cùng, vẫn nhờ biểu ca tỷ lợi hại, bước tới giáng cho hoàng đế đệ đệ của tỷ một cái tát, đánh cho hắn tỉnh lại! Oa, không biết đánh hoàng đế thì có cảm giác gì nhỉ! ~~~ “
“Ha ha, ngươi đúng là đồ trẻ con.” Ta bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cho nên, tỷ biết không!” Vô Cầu chớp chớp mắt nhìn ta.
“Biết cái gì?” Ta chậm rãi hỏi, lòng rối như tơ vò.
“Ngọc Quốc của tỷ khai chiến với Ngôn Quốc rồi!”
“Cái gì?” Trời ạ, mới hai mươi ngày, hai mươi ngày thôi mà đã có gần trăm người chết, khói lửa chiến tranh bốn phía nổi lên rồi ư? “Lý do là?”
“Tỷ chứ ai, à không, chính là cái quan tài trống rỗng của tỷ!” Vô Cầu tức tối nói, giọng có chút bất bình. “Có điều, tỷ cũng đừng lo lắng, Kim Quốc đã kết liên minh với Ngọc Quốc của tỷ rồi, Ngôn Quốc đánh không lại đâu.” Vô Cầu lại nghĩ ngợi một lúc, rồi trợn mắt hỏi ta, “Bây giờ tỷ đâu còn là Thượng Quan Lăng nữa, lo nhiều chuyện như vậy làm gì?”
“Ta cười cười: “Đúng vậy. Trên đời này, giờ sẽ không còn Thượng Quan Lăng nữa. Không còn.”
Ngọc Quốc Du Thiên năm thứ ba, ngày mười sáu tháng Hai, Trưởng công chúa Ngọc Quốc Thượng Quan Lăng lâm bệnh qua đời.
Ngọc Quốc Du Thiên năm thứ ba, ngày hai mươi hai tháng Hai, Thượng Quan Lăng được hạ táng ở Phúc Lăng, được tôn xưng là “Khâm Thiên Thánh Lăng Công Chúa.”
Ngọc Quốc Du Thiên năm thứ ba, ngày hai mươi ba tháng Hai, Ngọc Đế Thượng Quan Thiên ban hạ tế văn, Trưởng công chúa qua đời, thiên địa đau buồn, toàn quốc tiếc thương. Trong ba tháng, dân chúng Ngọc Quốc đều phải mặc quần áo trắng, trong vòng hai năm, không ai được cưới gả.
Ngọc Quốc Du Thiên năm thứ ba, ngày hai mươi bảy tháng Hai, Ngọc – Ngôn hai nước khai chiến.
Quân doanh Ngôn Quốc, trong Vương trướng.
Ở chính giữa Vương trướng cao ráo rộng rãi, mặt đất được trải một lớp thảm lông cừu dày trắng tinh, Âu Dương Vân mệt mỏi tựa người trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần, nhằm xoa dịu cơn mệt mỏi rã rời sau mấy ngày liên tục bôn ba, cùng với nỗi đau đớn dính chặt như bóng với hình trong lòng hắn không tài nào dứt bỏ được.
Bỗng dưng, Âu Dương Vân mở choàng đôi mắt ngân sắc của hắn ra, thận trọng nhìn chằm chằm vào nam nhân đang đứng trước Vương tọa của hắn, một nam nhân quyến rũ đỏ chót y như một đóa Mạn Châu Sa Hoa.
“Ngươi tới đây làm gì?” Giọng nói lạnh lùng, đôi mắt ngân sắc chỉ chấn động sau một giây, lại trở về vẻ bình tĩnh không chút cảm xúc, mi mắt khẽ hạ xuống.
Một tiếng cười nhạo, nam tử mặc hồng sam thêu một đóa bạch mai, thản nhiên cất tiếng, ngay cả giọng nói cũng đầy chế nhạo: “Ta cố ý đến thăm đệ, Vương đệ sao lại lạnh lùng như vậy!” Đôi mắt tím híp lại, tà mị bức người.
Âu Dương Vân thờ ơ liếc hắn một cái, không thèm phản bác, chỉ nói: “Cô hiện tại không có tâm tình nói những lời thừa thãi với ngươi, mời đi chỗ khác.”
“Ha ha, cho dù vương đệ không niệm tình huynh đệ, cũng nên nhớ cái ơn cứu mạng của ta chứ? Hmm?” Lời nói nhu hòa, nụ cười yêu mị, nhưng trong Vương trướng lại như có gió lạnh thổi qua, khiến người ta không khỏi siết chặt y sam vào người cho khỏi lạnh.
Đôi mắt ngân sắc của Âu Dương Vân khẽ ngước lên, nhìn kẻ kia một cái, rồi lại hạ xuống, vẫn lạnh lùng nói: “Nhớ rõ, Cô không phải vương đệ của ngươi, vì Cô chưa bao giờ có vương huynh.”
Đôi mắt tím thoáng nheo lại, chỉ trong nháy mắt lại cười vang: “Ha ha ha… vậy sao, như thế, rất tốt.” Dừng một lúc, lại nói: “Thật đáng tiếc, cái tên Yến này cho dù chỉ tồn tại được một ngày, nhưng cũng là trưởng tôn của lão Ngôn Vương, là một sự thật không thể thay đổi.”
Âu Dương Vân đột ngột mở to hai mắt, ngân quang lóe ra, hàn khí bức người, trầm giọng gầm lên: “Âu Dương Yến —— ngươi đừng có được đằng chân lân đằng đầu với Cô!”
“Ôi, vương đệ còn nhớ rõ tên ta thì thật quý hóa, ha ha, cũng không uổng công ta thiên tân vạn khổ chạy tới nhắc nhở đệ.” Âu Dương Yến tỉnh bơ tìm một chỗ ưu nhã ngồi xuống, mỉm cười dịu dàng nhìn Âu Dương Vân, chờ hắn đặt câu hỏi.
Trầm mặc hồi lâu, Âu Dương Vân rốt cục cũng không chịu nổi có người nhìn chằm chằm vào mặt mình, đành miễn cưỡng hỏi: “Ngươi tới tìm Cô rốt cuộc có chuyện gì?”
Lúc này, Âu Dương Yến mới thu hồi ánh mắt, lơ đãng nhếch miệng, nhưng vẫn phong tình không ai sánh bằng, cười nói: “Vương đệ chuyên tâm tu luyện 《 Mạch Tuyệt Thần Công 》 đã đến tầng thứ mấy rồi?”
“Không phải việc của ngươi.” Âu Dương Vân lạnh nhạt nói.
“Ha ha, Âu Dương Vô Ngôn tu luyện 《 Mạch Tuyệt 》 cùng lắm chỉ tới tầng thứ tư, cũng đã là cao nhất trong hoàng tộc Ngôn Quốc chúng ta. Hôm đó…” Âu Dương Yến liếc nhìn Âu Dương Vân, phát hiện lông mi hắn khẽ động đậy, khóe môi lập tức cong hơn nữa, 「lại nói tiếp: “Hôm đó, vừa thấy vương đệ, mới biết anh hùng xuất thiếu niên, chắc hẳn vương đệ đã đột phá tầng thứ bảy rồi?” Lại đảo mắt qua Âu Dương Vân, thong thả nhấn mạnh từng chữ một hỏi, “Thế đã đoạn tuyệt thất tình lục dục chưa?”