Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

quyển 2 chương 120: tâm ý đã quyết, tuyệt không lui binh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch bởi Maroon

Hiên Viên Tiêu mím chặt đôi môi, nghe xong hết những lời cảm động của Sở Sở mà vẫn không hề nói một câu nào, hắn đứng dậy cung kính nói với thái hậu: “Mẫu hậu, trẫm mệt rồi, phải trở về nghỉ ngơi, mẫu hậu cứ tiếp tục dùng bữa, hôm khác trẫm quay lại thỉnh an mẫu hậu.”

“Hoàng nhi…” Lão thái hậu nhìn con trai vẻ mặt đầy cô đơn, tim không khỏi nhói đau, cuối cùng tạm thời gác lại chủ ý buộc hắn nạp phi, chậm rãi gật đầu.

Bầu không khí nặng nề u ám bao phủ toàn bộ Ngọc Quốc, Trưởng công chúa bất ngờ qua đời, khói lửa chiến tranh thế chỗ cho cuộc sống yên bình trong quá khứ.

Không ai có thể ngờ được Ngọc Quốc lại là quốc gia đầu tiên bị cuốn vào can qua, mặc dù hầu như tất cả mọi người đều biết, cuộc chiến tranh này –một cuộc chiến tranh sống mái để đi đến thống nhất cả thiên hạ – là không thể tránh khỏi, nhưng điều khiến người ta bất ngờ chính là, nước đầu tiên tham gia, hay nói cách khác là gần như chủ động khơi mào chiến tranh lại chính là Ngọc Quốc.

Từ ngày Thượng Quan Lăng lìa đời, Ngọc Đế Thượng Quan Thiên vẫn trai giới chay tịnh, cả ngày mặc đồ đen, ngoại trừ khi cần xử lý việc triều chính, thời gian còn lại đều chỉ ở trong tẩm cung của mình không ra ngoài một bước, lại càng không để ý gì tới quý phi Tư Đồ Vũ Yên vừa được tấn phong.

Không ai biết trong lòng vị tân đế vừa mới tự mình chấp chính kia rốt cuộc đang nghĩ những gì, bá quan trong triều không hiểu nổi, cho dù có mất đi một tỷ tỷ, một tỷ tỷ ruột thịt cùng lớn lên bên nhau đi chăng nữa, thì nỗi đau thương cũng nên có giới hạn, không phải sao?

Vì vậy, liền có một vị to gan lớn mật tại buổi triều sớm đã có ý kiến, thực ra cũng chưa nói những lời gì gọi là đại bất kính, mà chỉ bày tỏ rằng người chết thì cũng đã chết rồi người sống nên cố nén bi thương, hoàng đế cả ngày mặc một bộ tang phục như thế thật không hay, vân vân. Kết quả, liền bị Thượng Quan Thiên giáng một chữ trảm ngắn gọn, lập tức lôi ra ngoài Nghị Chính Đại Điện hành quyết, các vị trọng thần cốt cán còn lại ngay cả một tiếng thở dài than xui xẻo cũng chưa kịp nghe thấy, có thể thấy tốc độ cực nhanh. Từ đó, không còn một vị triều thần nào dám tỏ ý dị nghị đối với nỗi thương tiếc của Ngọc Đế dành cho tỷ tỷ đã mất của hắn, càng không ai dám nói việc khai chiến với Ngôn Quốc là một hành động thiếu sáng suốt, cũng may mà Phiêu Kị đại tướng quân Tô Tử Chiêm vẫn luôn đưa về tin thắng trận.

Ngọc Quốc hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện, Đông Trắc Điện.

Một thân áo xám mỏng thanh thoát, tay chống gậy bích ngọc, mái tóc hai tháng trước vốn chỉ hoa râm nay đã trở nên bạc trắng, bước chân Tô Hòa Trọng đã không còn được như trước, mặc dù đôi mắt như hồ ly kia vẫn sáng lấp lánh, nhưng bước chân kia thực sự không còn cái vẻ khoan thai của trước đây. Thượng Quan Thiên thấy lão gia tử bước vào, vội đứng lên khỏi ghế ngồi, bước tới nghênh đón, đỡ lấy cánh tay phải của lão gia tử, dìu đến một chiếc ghế bọc gấm dày ngồi xuống.

Đây là lần đầu tiên Tô đại tướng quốc tiến cung sau ngày Thượng Quan Lăng được hạ táng hoàng lăng, lão đã cáo bệnh khá lâu.

“Ngoại công, hôm nay tiến cung gặp trẫm, là vì chuyện gì vậy? Nếu lão gia tử nhớ ngoại tôn, trẫm sẽ đích thân đến Tô phủ thăm là được rồi.”

Những nếp nhăn nơi khóe mắt lão gia tử dường như đã sâu thêm, bật cười hai tiếng, trả lời: “Lão thần sao dám làm phiền Hoàng Thượng, lão thần nhân lúc tay chân còn có thể hoạt động nên đến thăm Hoàng Thượng thêm một lần… cũng thay cho… thăm thêm một lần…” Lão gia tử không dám nói thăm thay cho ai, lão không muốn chạm vào nỗi bi thương chung trong lòng bọn họ.

Ánh mắt Thượng Quan Thiên chợt lặng đi, nhưng rất nhanh khôi phục trở lại bình thường, thời điểm bi thương nhất đã qua rồi, hắn của ngày hôm nay là hoàng đế của Ngọc Quốc, hắn cũng biết nên vì thiên hạ, vì vạn dân mà sống, cho dù hiện tại cuộc sống của hắn không hề có hạnh phúc, cho dù hắn liên lụy vạn dân phải trải qua những ngày tháng không vui vẻ, nhưng mà vẫn phải sống.

Thượng Quan Thiên cũng ngồi xuống, tỳ nữ dâng trà bánh lên rồi lui ra ngoài hết, trong Đông Trắc Điện chỉ còn lại hai người Thượng Quan Thiên và Tô Hòa Trọng.

Lão gia tử nhấp một ngụm trà, nhìn Thượng Quan Thiên, hỏi: “Lão thần hôm nay tiến cung diện thánh là muốn hỏi bệ hạ một chuyện.”

“Ngoại công mời nói.”

“Thần già rồi, có lẽ nói cái gì chắc bệ hạ cũng sẽ không để tâm đâu…”

“Ngoại công! ~~ muốn nói cái gì thì cứ nói, trẫm sẽ nghe theo là được chứ gì!” Thực ra, Thượng Quan Thiên cũng không gần gũi lắm với Tô Hòa Trọng, hồi hắn và Thượng Quan Lăng còn nhỏ, Tô Hòa Trọng thường thiên vị Thượng Quan Lăng, có thể, bởi vì Thượng Quan Lăng là con đầu lòng của Tô Thanh Thanh, cũng có thể, lão gia tử thích cháu gái hơn, nhưng Thượng Quan Thiên cũng rất kính trọng Tô Hòa Trọng, nguyên nhân là hắn cảm thấy lão gia tử rất thương yêu Thượng Quan Lăng, những chuyện từ nhỏ đến lớn hắn đều nhìn thấy rất rõ ràng.

Lão gia tử mỉm cười, rồi chợt nghiêm mặt nói: “Bệ hạ vẫn còn nhớ gọi thần một tiếng ngoại công, vậy lão thần cũng chịu mất mặt một lần, dùng gương mặt già nua này khẩn cầu bệ hạ đừng tiếp tục đánh nhau với Ngôn Quốc nữa!”

Thượng Quan Thiên biến đổi sắc mặt, ánh mắt bỗng chốc không còn vẻ nhu hòa lúc nãy, nhưng vẫn cung kính trả lời: “Ngoại công, chỉ có việc này là trẫm không thể đáp ứng. Âu Dương Vân không biết liêm sỉ muốn… Trẫm quyết không tha thứ cho hắn! Hơn nữa, Tử Chiêm biểu ca cũng không ngừng báo tin thắng trận, ngoại công không cần lo lắng!”

Lão gia tử hừ một tiếng, móc trong người ra một quyển tấu chương, ném ‘phạch’ một cái lên mặt bàn ngọc thạch, bên ngoài tấu chương một dòng chữ đỏ chót “Biên cương nguy cấp”, Thượng Quan Thiên cầm lấy tấu chương, vừa đọc…

“Sao có thể? Không có khả năng! Trẫm không tin!” Bàn tay cầm tấu chương của Thượng Quan Thiên khẽ run run, đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm lão gia tử, “Trẫm không tin!”

Lão gia tử đưa tay vuốt chòm râu, điềm tĩnh mở miệng: “Nghe nói hoàng tộc Ngôn Quốc có một bảo vật bí truyền gọi là 《 Mạch Tuyệt Thần Công 》, từ nhỏ cần phối hợp với tâm pháp tiến hành tu luyện, một khi thành công có thể một chọi vạn người, bách chiến bách thắng, chỉ có điều môn thần công này đã bị mất tích vào đời gia gia của Âu Dương Vân, nên không còn ai luyện thành, nhưng giờ Âu Dương Vân lại luyện thành rồi, cho nên hắn mới có thể dùng sức của một người chống lại thiên quân của Tử Chiêm.”

“Ngoại công không cần nói nữa, trẫm sẽ không tin đâu! Trên đời này làm gì có thứ tà môn như thế! Ngôn Quốc của hắn chẳng phải lấy văn trị quốc sao? Chẳng phải ai nấy đều là quân tử, ai nấy đều là nho sinh, làm gì biết đánh nhau? Làm gì có ai hiểu binh pháp? Hôm nay, bảo với trẫm rằng võ công của Âu Dương Vân đã trở thành thiên hạ đệ nhất, trẫm tin tưởng thế nào được? E là Hiên Viên Tiêu cũng sẽ không tin?” Thượng Quan Thiên đặt tấu chương xuống, trong mắt hiện lộ rõ ý cười khinh miệt.

Lão gia tử lắc đầu nói: “Thiên nhi, con đã quên Âu Dương Vân từng phát cuồng rồi sao? Vì thế mà bách tính Lăng Đô ta đã chết bao nhiêu người a!” Thở dài, lão gia tử lại nói tiếp, “Lúc đó, chẳng phải Hiên Viên Tiêu cùng Tử Chiêm còn có Mạc Ly hợp lực lại mới chế ngự được cơn điên của hắn hay sao! Lẽ nào con đã quên?”

Thượng Quan Thiên sững sờ, một lát sau, nói: “Cứ cho là Âu Dương Vân có thể địch lại ngàn người đi nữa, thì dựa vào sức của một mình hắn có thể giết sạch tất cả tướng sĩ Ngọc Quốc sao?” Khẽ nhếch miệng cười, Thượng Quan Thiên lại nói, “Ngoại công, trên tay chúng ta có binh pháp hoàng tỷ để lại, chỉ dựa vào cái này Ngôn Quốc sẽ không phải là đối thủ của chúng ta, lão gia tử cứ yên tâm đi, nếu trẫm không có chuẩn bị chu đáo, cũng sẽ không để biểu ca dấn thân vào nguy hiểm đâu!”

Tô Hòa Trọng hiểu rõ Thượng Quan Thiên đã hồ đồ không còn sáng suốt, có nói nữa cũng bằng không, hơi thở lão gia tử tích tụ đầy ngực, đến mức ho sù sụ.

“Khụ khụ khụ… Ngươi! Aizz… Bệ hạ… không nghe lão thần nói, thì cũng nên nghe lời Trưởng công chúa khuyên chứ?”

“Ngoại công nói vậy là sao?”

“Một ngày trước khi Trưởng công chúa qua đời từng hạ khẩu dụ cho Tô Tử Chiêm, rằng Ngọc Quốc ta tuyệt đối không thể khơi mào chiến tranh, phải nuôi binh dưỡng tướng, bảo tồn thực lực! Vậy mà hôm nay bốn nước phân tranh còn chưa thật sự bắt đầu, Ngọc Quốc ta đã chiến loạn không ngừng, chuyện đến mức này Trưởng công chúa ở trên trời làm sao có thể an tâm đây?”

Thượng Quan Thiên nhất thời không vui, cố nén cơn giận nói: “Ngoại công, trẫm đánh nhau với Âu Dương Vân sao lại là khơi mào chiến tranh? Hắn xuất ngôn sỉ nhục hoàng tỷ vốn là tử tội, trẫm thay trời hành đạo có gì là không đúng? Hơn nữa thiên hạ này sớm muộn gì cũng phải nhất thống, cho dù trẫm là ngươi đi tiên phong khơi dòng thì có gì là không được?”

Tô Hòa Trọng nhìn Thượng Quan Thiên, một lúc lâu, khẽ thở dài một hơi, lắc đầu, chống gậy chậm rãi đứng lên, không nói thêm câu nào liền đi ra ngoài.

Thượng Quan Thiên biết hành động đó biểu thị lão gia tử đang rất giận, trong lòng hắn nghĩ đến Thượng Quan Lăng, biết rõ nếu như hắn không cư xử tử tế với lão gia tử, Thượng Quan Lăng dù ở đâu cũng sẽ không tha cho hắn, hắn đành phải lập tức đứng dậy, ngăn cản lão gia tử đang giận run chuẩn bị bỏ đi.

“Ngoại công, xin đừng nóng giận, là trẫm không tốt, trẫm không nên chọc giận ngoại công! ~~ “

Lão gia tử khẽ đẩy tay Thượng Quan Thiên ra, trên mặt nở một nụ cười mà một lão thần tử nên có khi nói chuyện với quân vương của mình, khom thân thể vốn chẳng còn đứng thẳng nổi nữa, nhàn nhạt mở miệng: “Lão thần thụ sủng nhược kinh! Lão thần xin cáo lui trước!”

“Ngoại công! ~~” Thượng Quan Thiên nhìn theo lão gia tử một mực bỏ đi, trong lòng bỗng thấy hoảng loạn, hắn nhìn bóng lưng chao đảo của lão gia tử, trong lòng cảm thấy có lỗi.

Không phải hắn không xem ngoại công ra gì, chỉ là hắn có chuyện không thể thỏa hiệp, vì cái người quan trọng nhất trong lòng hắn kia.

Thở dài, Thượng Quan Thiên chậm rãi thả bước về phòng.

Thương Mân vương cung, Lộc Uyển.

“Được rồi, được rồi, mỹ nữ tỷ tỷ, nhiêu đó cánh hoa là quá nhiều rồi, đừng thả vô thêm nữa!” Ta vội vàng đưa tay giật lấy chiếc giỏ nhỏ trong tay thị nữ cố chấp vẫn tiếp tục rải cánh hoa vào bồn tắm của ta, mỉm cười cợt nhả với người ta, tiểu thị nữ lập tức đỏ mặt, gục đầu xuống không dám nhìn.

Trong lòng ta cứ thấy khó hiểu lạ kỳ, ta cần phải suy nghĩ xem sau này có nên tiếp tục vui vẻ với mọi người nữa không, bởi vì chỉ mấy ngày tạm trú trong vương cung Thương Mân thôi mà các tiểu cô nương bị ta ghẹo đỏ mặt đã có đến không dưới mười người! Ngay đến Mộ Dung Xu đường đường một nam nhi như thế cũng thường xuyên bị ta làm cho mặt đỏ tới mang tai. Nhưng ta thật sự là oan mà, ta chưa từng có ý chòng ghẹo bọn họ, thực sự không có!

Tiểu Vô Cầu thấy thế bèn nói với tiểu thị nữ: “Thị nữ tỷ tỷ ra ngoài trước đi, sư phụ ta phải tắm rửa.” Tiếp theo nở nụ cười toe toét, vẻ mặt ngây thơ.

Thị nữ vừa khép cửa lại, thằng nhóc khó ưa Vô Cầu liền trở mặt, trong mắt hiện rõ ý: tỷ đúng là đồ thích gây chuyện, nhìn ta từ đầu tới chân mấy lượt, khoanh hai tay lại, nhìn ta nói: “Làm ơn đi tiểu sư phụ, tỷ có thể đừng rảnh quá không có chuyện gì làm đi quyến rũ người khác hay không? Ta không có ở không đâu mà đi giải quyết hậu quả cho tỷ! Hơn nữa, nếu để sư phụ ta mà biết được, ta có thể sẽ phải nếm mùi đau khổ đó!”

Ta cốc vào trán nó một cái, tức tối nói: “Đi đi đi! Con mắt nào của ngươi thấy ta quyến rũ người ta hả? Chẳng lẽ ta muốn cười một cái cũng không được phép hay sao? Hơn nữa chúng ta đều là nữ… khụ khụ… làm gì có chuyện quyến rũ?”

Tiểu Vô Cầu hừ lạnh một tiếng, không lải nhải nữa, xoay người lách qua bình phong, “Ta tới trù phòng lấy cho ngài một chén chè đậu xanh, lão nhân gia ngài tắm xong thì ăn!”

Ta vừa nghe thấy thế mặt lập tức tươi cười khen ngợi nhóc Vô Cầu: “Vô Cầu vẫn là ngoan nhất! ~~muah muah~~~ mau đi đi!”

Vô Cầu không chú ý tới, vào lúc nó đi ngang qua ngự hoa viên, suýt chút nữa thì chạm mặt một người, người đó chính là Mộ Dung Xu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio