Chỉnh dịch: DuDu & Maroon
Tương Sở quỳ sụp xuống đất, ngẩng đầu nhìn Đông Phương Cửu cao cao tại thượng, giọng run run: “Gia…… thuộc hạ……”
Bạch U nhìn Đông Phương Cửu, đôi mắt màu lam giờ đây cũng không còn sắc sảo như trước.
“Bẩm gia, Lăng chủ tử mất tích rồi.” Bạch U nói chuyện luôn luôn ngắn gọn.
Đông Phương Cửu đột ngột đè tay lên lồng ngực, phượng mâu lóe lên tia sắc lạnh, gằn từng tiếng: “Các ngươi, tốt nhất cho Gia một lời giải thích hợp lí.”
Bạch U cũng quỳ xuống, cúi đầu nói: “Thuộc hạ không thể giải thích.”
“Ngươi!–” Trong đôi mắt đen hằn lên những tia khát máu.
“Gia! Là như vầy, buổi trưa thuộc hạ tự mình đến phủ Quốc Sư nghênh đón Lăng chủ tử, nhưng lúc thuộc hạ đến Lăng chủ tử đã biến đâu mất, chỉ còn lại đồ đệ của Ma Y, chưa có mệnh lệnh của Gia thuộc hạ cũng không dám tự mình làm bậy, đành phải phái người ở Phượng Dương thành tìm kiếm Lăng chủ tử trước……”
“Ha ha, sau đó thì sao? Lăng nhi đâu? Nàng đang ở đâu? Ngươi nói đi.”
“……”
“Từ trưa ngươi đã biết Lăng nhi biến mất, vì sao không lập tức bẩm báo với Gia? Tại sao bây giờ mới nói? Tương Sở, có phải Gia đối đãi với ngươi tốt quá, nên ngươi đã quên mất cách làm việc cho Gia rồi chăng? Hử?!”
Tương Sở không biện bạch gì, cúi đầu lặng thinh.
“Gia, là thuộc hạ ngăn cản Tương Sở, hắn mới không bẩm báo với Gia.” Bạch U nói từng chữ kinh động mọi người.
“Chát –”
Khóe môi Bạch U rỉ ra một vệt máu đỏ.
“Bạch U, ngươi chắc đã có thể thay gia làm chủ.”
Lời lẽ lạnh buốt, khiến Bạch U không rét mà run, khóe môi bỏng rát nhắc nhở hắn, Vương gia của bọn họ lại quay trở lại con người trước kia, trở lại những ngày tháng không bao giờ nở nụ cười với thuộc hạ.
“Bạch U không dám.”
“Không dám? Ha ha. Vì sao ngăn cản Tương Sở? Vì sao không để hắn bẩm báo với Gia?”
Bạch U hít sâu, đáp: “Thuộc hạ cho rằng nên lấy đại cục làm trọng.”
Đông Phương Cửu cười gằn một tiếng, trái tim hoàn toàn nguội lạnh: “Đại cục? Tốt! Tốt lắm! Rất Tốt!”
“Hai người các ngươi theo Gia nhiều năm như vậy, chắc biết nên làm thế nào rồi chứ? Hay muốn Gia đích thân động thủ?” Đông Phương Cửu xoay người, đưa lưng về phía hai người bọn họ. Nếu giờ phút này hai người bọn họ đứng dậy công kích hắn, Đông Phương Cửu ắt phải chết, nhưng Bạch U, Tương Sở chỉ quỳ rạp dưới đất không động đậy, dù cho họ biết số phận mình rồi sẽ thế nào.
“Gia, ngài nể tình Bạch U đi theo ngài nhiều năm hãy tha cho hắn đi, hắn chỉ vì niệm tình huynh đệ mới nói thay thuộc hạ, Bạch U đối với Gia tuyệt không hai lòng!” Tương Sở biết mình chắc chắn phải chết, bây giờ hắn cũng chỉ mong bảo vệ được Bạch U, tình cảm giữa bốn người “Bạch Y Khanh Tương”, tuyệt không giả dối.
Lúc này, một hoàng sam nữ tử vội vã chạy tới, vừa nhìn thấy Đông Phương Cửu lập tức quỳ xuống, mắt rưng rưng nói: “Gia! Xin Gia bỏ qua cho Bạch U, Tương Sở! Hai người bọn họ một lòng vì Gia nhiều năm như vậy không có công lao cũng có khổ lao, xin Gia cho họ một con đường sống!”
“Gia!~~”
Đông Phương Cửu khép mi, không trả lời Y Y.
Hắn làm sao không biết “Bạch Y Khanh Tương” vì thiên hạ của hắn đã làm không ít chuyện, làm sao không biết lòng trung thành của bốn người bọn họ, nhưng mà……
Nhưng mà, việc gì cũng có thể mắc sai lầm, có thể để Đông Phương Thất chạy thoát, thậm chí có thể thua trận đêm nay, nhưng mà không thể……
Sao có thể để Lăng nhi của hắn biến mất?
Sao có thể?!
“Gia, Lăng chủ tử cát nhân thiên tướng nhất định sẽ bình an vô sự, Lăng chủ tử tính tình phóng khoáng nhân hậu, nếu nàng biết Bạch U, Tương Sở hai người vì nàng mà chết, nàng nhất định sẽ đau lòng, Gia!~~~”
Đông Phương Cửu biến sắc: “Y Y, ngươi đang uy hiếp Gia?”
“Y Y không dám.”
Một hồi lâu sau, Đông Phương Cửu rốt cục mở miệng.
“Tương Sở tự phế năm thành công lực, Bạch U tự chặt một tay.” Đông Phương Cửu lạnh lùng nói, nói xong xoay lưng, phất tay áo bỏ đi.
Đột nhiên, Y Y thở ra một hơi, khóe môi hé lộ một nụ cười khổ, ngã bệt xuống đất.
“Cũng còn may, còn may……”
Bạch U nắm chặt thanh đao đứng dậy, đôi mắt màu lam nhìn thẳng vào Y Y, thanh âm không có nửa phần cảm kích: “Y Y, ngươi sai rồi, ngươi như thế chỉ khiến Gia ngày càng lún sâu.”
Y Y ngẩng đầu nhìn Bạch U, cười nói: “Vậy thì có gì không tốt? Gia so với trước kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần! Gia lúc trước đâu có cười với chúng ta, Gia lúc trước cũng không vì lời thỉnh cầu của người khác mà thay đổi quyết định, Gia bây giờ có máu có thịt có tình cảm, như vậy có gì không tốt? Ta sai chỗ nào chứ?!”
Bạch U lắc đầu, Tương Sở thản nhiên mở miệng: “Một vị vua không cần những điều này. Y Y, đây cũng chính là lí do vì sao Bạch U liều chết ngăn cản ta đem chuyện Lăng chủ tử mất tích bẩm báo với Gia.”
“Ngươi, các ngươi!” Y Y trừng mắt nhìn hai người, “Các ngươi quả thật muốn Lăng chủ tử cứ như vậy…… biến mất?!”
Tương Sở, Bạch U không trả lời.
“Nữ nhân đối với Gia có thể rất quan trọng, có thể quan trọng hơn cả chúng ta, nhưng tuyệt đối không được vượt cả giang sơn của Gia, thiên hạ của Gia.” Bạch U lạnh lùng nói xong, vung đao, máu bắn tung tóe, cánh tay rơi xuống.
Tiểu thái giám dẫn bọn ta lén lút rời khỏi hoàng cung, nhưng bọn ta lại không thể rời khỏi Phượng Dương, Phượng Dương thành khắp nơi hoảng loạn, dân chúng khóc than, còn có đám quan binh vô sỉ cướp của đốt nhà.
“Làm sao bây giờ?” Vô Cầu nhìn tiểu thái giám, tiểu thái giám cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Những binh lính đó của ai?” Ta hỏi.
“Xem ra là của Khang tướng quân.” Tiểu thái giám đáp.
“Người của Đông Phương Thất hay là Đông Phương Cửu?” Ta đâu biết Khang tướng quân là ai chứ.
“Thất vương gia.” Tiểu thái giám nói ngay không cần nghĩ, “Khang Thành Tĩnh là cậu ruột của Thất vương gia.”
“Ờ.” Ta trầm ngâm một chốc, rồi quay ra nói với hai đứa trẻ, “Đi, trước tiên tìm một căn nhà dân mà bọn chúng đã lục soát trú tạm cái đã.”
“Ừ.” Tiểu Vô Cầu gật đầu, nhìn đám trẻ con khốn khổ đang hấp hối, đôi mắt to tròn không chút biểu cảm.
Ta nhìn quanh bốn phía, chọn một căn nhà gần nhất, kéo Vô Cầu cùng tiểu thái giám trèo tường vào, không may trong viện còn sót vài tên lính, bọn chúng vừa định kêu lên đã bị Tiểu Vô Cầu hạ độc gục xuống.
Chúng ta vừa mới vào nhà, thì nghe từ gian ngoài truyền đến giọng nói hoảng hốt của tiểu thái giám: “Không hay rồi! Có thể là người của Thất vương gia!”
“Làm sao bây giờ?”
“Suỵt!” Chỉ mong không phải là người của Đông Phương Thất, bọn người thuộc “Cửu bang” chúng ta mà rơi vào tay hắn tuyệt không có kết cục tốt đẹp gì.
“Tướng quân, ở đây có người chết!”
“Tướng quân, là khố binh của chúng ta!”
“Bên trong có người, phá cửa cho ta!” Thanh âm phẫn nộ của Khang Thành Tĩnh vang lên.
“Ngươi và Vô Cầu đi trước đi!” Ta kéo Tiểu Vô Cầu lên giường đất, mở cửa sổ phía sau, thúc giục bọn nhỏ.
Tiểu Vô Cầu quát lên: “Chẳng lẽ muốn ta bỏ tỷ một mình mà chạy thoát thân? Ta không làm được!”
“Ngu ngốc! Không phải còn có……” Ta nhìn tiểu thái giám, phát hiện mình còn chưa biết tên nó.
Vừa định hỏi tên của tiểu thái giám, thì hàng loạt mũi tên từ ngoài bắn vào, ta chỉ kịp kéo lấy Tiểu Vô Cầu lăn mình né tránh, nhỏ giọng nói: “Bọn khốn kiếp!”
“Ặc……” Một mũi tên vút qua, xước một đường trên bả vai.
Đột nhiên, ta cảm thấy đằng sau có một dòng chất lỏng ấm nóng chảy qua, kinh hãi, nghiêng đầu sang nhìn, đập vào mắt là gương mặt tươi cười của tiểu thái giám.
“Ài! Này! Tiểu công công! Tiểu công công!” Máu nóng từ lòng bàn tay ta trào ra, ta dù có đè chặt thế nào cũng không cầm máu được, tiểu thái giám mặt dần tái nhợt, “Tiểu công công ngươi cố chịu đựng, không sao đâu! Ngươi ráng đợi! Ráng đợi một chút!”
“Ai cho các ngươi bắn tên?!” Bên ngoài một nam tử áo đen lạnh lùng quát, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Khang Thành Tĩnh.
Ta đặt tiểu thái giám vào lòng Vô Cầu, thẳng lưng lên, đẩy cửa bước ra, lạnh lùng nhìn đám người bên ngoài, gầm lên: “Giết đã đủ chưa?!”
Khang Thành Tĩnh thấy ta quát hắn, thẹn quá hoá giận, quát to: “Ngươi là ai?! Sao dám vô lễ với bổn tướng quân!”
Ta không thèm nhìn hắn, nói vọng vào trong phòng: “Vô Cầu, chăm sóc tiểu công công.”
Đứng bên cạnh Khang Thành Tĩnh lẳng lặng quan sát mọi việc là một người đàn ông mặc đồ đen, trên trán hắn có một vết sẹo hình tia chớp.
“Hồ đồ ngu xuẩn! Chém cho ta!”
“Dừng tay.” Nam tử áo đen khẽ cất tiếng, lạnh lùng ngăn cản mệnh lệnh của Khang Thành Tĩnh, Khang Thành Tĩnh khó hiểu nhìn về phía hắn, chỉ thấy hắn tiến lên từng bước, hơi khom người với ta, ôm quyền nói: “Ra mắt quốc sư.”
“Quốc sư?!” Khang Thành Tĩnh giật mình, trừng mắt nhìn ta.
Ta thoáng nhìn nam tử áo đen, dù biết hắn là người của Đông Phương Thất, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể tin tưởng hắn, dù sao Khang Thành Tĩnh sẽ không nghe ta, lại càng không vì ta mà cứu người.
Ta nói với nam tử áo đen: “Cảm phiền mời một vị đại phu đến, có người bị trúng tên.”
Tầm mắt người áo đen dừng lại nơi bả vai ta, ta cười nói: “Không phải ta, còn người bị nặng hơn, làm phiền ngươi.” Ta lại thúc giục hắn.
Khang Thành Tĩnh giờ mới hoàn hồn, ánh mắt lóe lên vẻ giảo hoạt, lệnh cho binh lính bên cạnh: “Còn không mau ‘mời’ quốc sư qua đây!”
Người áo đen chậm rãi xoay lại, căn dặn Khang Thành Tĩnh: “Tìm một đại phu, chuẩn bị một chiếc xe ngựa.”
Khang Thành Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cắn răng ráng nhịn, quay đầu mắng tiểu binh kia: “Các ngươi không nghe thấy lời của Lôi đường chủ sao?! Mau mời đại phu! Tìm luôn xe ngựa!”
Vô Cầu từ phòng trong bước ra, nhìn ta, nhe răng cười có chút miễn cưỡng: “Còn tìm đại phu cái gì, ta chính là đại phu, ngốc! Tiểu công công không có gì đáng ngại, chỉ là mất máu quá nhiều nên đã bất tỉnh.”
Giờ ta mới thấy nhẹ lòng, đang muốn cười với Vô Cầu một cái, chợt thấy trời đất quay cuồng, nhất thời trước mắt tối sầm, giây tiếp theo không biết gì nữa.
“Lăng…… Sư phụ!”