Chầm chậm mở mắt ra nhìn, đống lửa trong động có lẽ sớm đã lụi tắt trong lúc ta ngủ say, những tia nắng ban mai rực rỡ của buổi sáng sớm rọi trên mặt sông chiếu vào sơn động chật hẹp, trên gương mặt màu bánh mật của Hiên Viên Tiêu mạ lên một vầng sáng nhàn nhạt.
Đoán chừng trong giấc mộng cảm thấy giá lạnh, ta theo bản năng vùi mình vào nơi có hơi ấm, cho nên ta đang tựa vào bờ vai Hiên Viên Tiêu khi tỉnh lại.
Không ngượng ngùng cho lắm, bởi vì người tỉnh lại chỉ có một mình ta.
Không biết vì lý do gì, ta lặng lẽ cười. Vươn mình đứng dậy khỏi mặt đất, xoay xoay cổ, ta đi ra phía ngoài động.
Tham lam hít thở bầu không khí sớm mai.
Nước sông lành lạnh, rửa mặt xong tinh thần hoàn toàn tỉnh táo.
Chẳng biết từ lúc nào Hiên Viên Tiêu đã đứng phía sau ta, giọng nói trầm thấp êm tai, “Tỉnh dậy lúc nào thế?”
Ta quay đầu nhìn hắn, mỉm cười, “Vừa mới thôi.”
Ta ngồi im trên đất ngắm cảnh đẹp dưới đáy vực Phượng Lạc Sơn.
Hoa cỏ muôn loài, non xanh nước biếc, đẹp không sao tả xiết.
Bỗng nhiên, có bóng đen khổng lồ vụt qua đỉnh đầu, ta sững sốt, ngẩng đầu nhìn lên, là Hiên Viên Tiêu đang nhảy vọt trên vách đá, mượn lực không ngừng trèo lên cao, lên cao…
“Này, ngươi cẩn thận chút!” Tim ta nhảy muốn lọt ra ngoài, sợ nếu như hắn không cẩn thận, sẽ lìa đời ở Phượng Lạc Sơn.
Hiên Viên Tiêu nghe thấy tiếng hét của ta, bỗng dưng, ở giữa không trung đảo người lại, đáp thẳng xuống.
“Ơ… Lợi hại!” Ta trố mắt nhìn trân trân, không thể không giơ ngón cái tay phải lên khen ngợi hắn một câu. Thực ra trong lòng ta đang nghĩ, thằng cha này quả thực bại não rồi, chẳng lẽ hắn muốn quay lại đỉnh núi bằng cách đó sao?
Khóe miệng Hiên Viên Tiêu cong lên một nụ cười ngọt ngào, khiến cả người ta sởn tóc gáy.
Ta thực sự chịu không nổi hắn như vậy đâu! Hắn có thể đừng trưng ra bộ mặt tươi cười lạ lẫm đó được không? Ta thà rằng hắn giống như trước đây trông thấy ta thì mặt lạnh như tiền.
“Luyện tập võ công rất tốt, giúp cơ thể cường tráng.” Hắn cười nói, “Sau này ta sẽ dạy tỷ.”
Hắn đang hỏi ý kiến ta ư? Sao nghe chẳng giống vậy nhỉ?
Ta cố vươn thẳng cổ một cách ngốc nghếch, ta sợ để lộ động tác gật đầu sẽ khiến hắn hiểu lầm.
Chờ rời khỏi nơi này, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!
“Cơ thể ta đã không còn vấn đề gì, ngày mai chúng ta sẽ rời khỏi đây về nhà thôi.”
“Về nhà?” Ta sững sờ, nhìn hắn.
Hắn gật đầu, nghi hoặc nhìn ta, “Đúng rồi, Lăng tỷ, nhà chúng ta ở đâu? Trong nhà còn những ai? Ta làm nghề gì?”
Ặc… Tự tạo nghiệp chướng…
Xí xí… ai theo ngươi mà nhà chúng ta? Quý ngài nằm mơ chắc?
“Nhà ngươi ở Cẩm Hâm – quốc đô Kim quốc, trong nhà còn mẹ già, và… hiền thê…” Thấy Hiên Viên Tiêu hơi hơi nhíu mày, trong lòng ta có chút hồi hộp. Ài, sợ gì chứ, ta đâu có lừa hắn! Thái hậu Kim quốc là mẹ hắn, Sở Sở nhà ta là vợ hắn. Ta chẳng nói sai tẹo nào cả. “Các thế hệ nhà ngươi đều là… người theo nghiệp thương gia, chỉ có mình ngươi đi theo chí hướng khác, mấy năm trước vứt bỏ đống sản nghiệp kếch xù đi lang bạt giang hồ.”
Hiên Viên Tiêu đăm chiêu gật gù, rồi hắn lại hỏi: “Vậy ta làm thế nào gặp được Lăng tỷ?”
Ặc… Ngài có thể đừng hỏi nữa không!
“Ha ha, tình cờ, tình cờ.” Ta nhanh chóng đứng lên khỏi mặt đất, phủi mông đi về phía sơn động. Ta không muốn bị hắn hỏi tiếp nữa, thêm mấy câu hỏi nữa cho dù ta không để lộ, cũng sẽ khiến hắn sinh nghi. Cái tên này tuy nói bị ngã mất trí nhớ, nhưng không ngốc đâu. “Ta tới Khưu thành thăm bạn, đúng lúc gặp được ngươi, đã nhiều năm không gặp, liền có ý kết bạn đồng hành với ngươi, cùng trở về thăm hỏi… Dì.” NND sớm biết thế ta sẽ không nói mình là chị họ của hắn, cứ nói thẳng ta là mẹ hắn cho xong! Đương nhiên, hắn cũng phải tin…
Không ngờ Hiên Viên Tiêu tươi cười rạng rỡ, kéo ta lại, nói: “Thật tốt quá, ta còn sợ Lăng tỷ không muốn trở về cùng ta cơ.” Vẻ hào hứng hiện rõ trong đôi mắt ánh vàng, sáng long lanh, “Chắc hẳn mẫu thân cũng rất nhớ Lăng tỷ!”
Khóe miệng ta giật giật, rút cánh tay mình ra, ngoài miệng cười ngây ngô giả lả: “Ha ha… A ha ha…” Không chừng mẹ ngươi nghĩ ta là quỷ đó! Ài, ta đúng là tự tạo nghiệp chướng!
Có điều, tên này hiện giờ mất trí nhớ rồi, nếu như ta không đưa hắn về Kim quốc, e rằng…
Bỏ đi, bỏ đi, ai bảo hắn xả thân nhảy xuống núi cứu mạng ta, ta cũng đành “tiễn Phật phải tiễn đến Tây Thiên” thôi.
Sáng sớm hôm sau, tiếng chim hót líu lo đã đánh thức ta khỏi giấc mộng đẹp, lưng mỏi rã rời đi ra ngoài động, Hiên Viên Tiêu đương ngồi xếp bằng trên một tảng đá bên bờ sông, tập trung luyện công.
Nghe thấy tiếng bước chân ta, Hiên Viên Tiêu chầm chậm mở đôi mắt ánh vàng ra, mặt mày tươi cười hỏi: “Dậy rồi?”
Nói thừa! Đang ngủ mà đi ra ngoài? Ngươi nghĩ ta mộng du chắc!
Nghĩ bụng vậy thôi, ngoài miệng vẫn ừ một tiếng.
“Nếu tỷ đã dậy rồi, chúng ta lên đường thôi.” Hiên Viên Tiêu từ trên tảng đá lớn nhảy xuống, đứng ngay trước mặt ta.
“Đi bằng cách nào?” Ta trừng mắt hỏi hắn.
“Có hai phương án: một, leo từ vách đá lên đến đỉnh núi như lúc xuống núi; hai, men theo hướng dòng sông mà đi.”
“Leo từ vách đá lên?!” Nghe hắn nói đơn giản như chuyện ăn cơm uống trà vậy, ta ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi thôi mà cổ đã mỏi nhừ, bộ leo lên dễ vậy sao?
Nếu đi men theo dòng sông… ặc… Cũng không biết tới đời nào mới ra khỏi Phượng Lạc Sơn đây.
Kiểu gì đi chăng nữa cũng tiêu tốn công sức nhiều hơn so với việc leo lên từ vách đá.
“Ta cõng tỷ.” Dứt lời, Hiên Viên Tiêu liền ôm lấy eo ta, dọa mặt ta trắng bệch, vội vã xua tay, “Đừng đừng! Ta sợ độ cao lắm! Sẽ dọa ta chết mất!”
Hiên Viên Tiêu nhất thời không vui: “Sợ gì chứ? Ta sẽ không để tỷ ngã. Huống hồ, nếu có chết thì ta với tỷ chết cùng nhau mà.” Lúc nàng nhảy xuống núi sao không sợ độ cao?!
“Ai muốn chết chung với ngươi chứ! Hừ xí xí xí…”
“Sẽ không sao đâu.” Nói xong lại tới ôm eo ta.
“Ta không leo!” Ta kiên quyết cự tuyệt, “Ta chọn phương án hai!”
Hiên Viên Tiêu mỉm cười, có chút tà ác: “Thời gian chỉ bằng một ly trà là có thể ra khỏi đây, vì sao còn muốn uổng phí sức lực?” Chỉnh sơ áo mũ, ánh mắt hắn ra hiệu cho ta đi qua đó.
Ta lùi lại một bước, rồi lại một bước.
“Ha ha, không thể thương lượng một chút sao?”
Hắn tiến lên trước một bước, rồi lại một bước.
Ta thực sự không muốn ra ngoài theo cách như vậy đâu!
“Chi bằng thế này đi, ngươi tự mình leo lên đó, ta đi men theo dòng nước, ta không vội.” Vừa vặn cùng ngài mỗi người một ngả.
“Đói chết, mệt chết, hoặc là làm mồi cho dã thú sẽ không thoải mái bằng việc ngã chết đâu.” Hiên Viên Tiêu nói, nhưng ta cảm giác bốn bề xung quanh gió lạnh rít gào.
“Ta cảm thấy…”
“Không có gì hay ho để mà cảm thấy hết.”
Nhanh như gió hắn điểm huyệt đạo trên người ta, chớp mắt ta đã không thể động đậy đờ ra như gỗ.
“Ê ê!” Làm cái gì thế? Hiên Viên Tiêu ngươi cho dù mất trí nhớ cũng vẫn phiền chết người ta! “Ngươi dám!”
Hắn quả thật dám.
Hiên Viên Tiêu cởi thắt lưng xuống, xem ta như tay nải cột vào trên người hắn, cánh tay trái kẹp chặt eo ta, cười nói: “Đi thôi!”
“Ông trời ơi! ——” một tiếng hét kinh hãi, ta không dám mở miệng ra nữa. Ta thật không biết khi nhảy núi ta lấy đâu ra dũng khí đó… hức, hiện tại nếu để ta lựa chọn lần nữa, ta khẳng định tuyệt đối sẽ không nhảy đâu!
Tiếng gió thổi vù vù qua bên tai, khinh công của Hiên Viên Tiêu không giỏi lắm, mỗi lần vận khí, phải mượn đỡ mấy nhánh cây mọc um tùm trên vách núi, hai chúng ta mới nhảy lên thêm được hai ba trượng.
Thân đang ở giữa không trung, Hiên Viên Tiêu không thể phân tâm, cũng không để ý xem tại sao Thượng Quan Lăng không có động tĩnh gì.
Đỉnh núi đang ở ngay trước mắt, Hiên Viên Tiêu khẽ hét một tiếng, hai chân liên tục luân phiên đá trong không trung, giống như đại bàng nhảy thẳng lên dốc núi, ôm Thượng Quan Lăng nhẹ nhàng đáp xuống đất.
Nghiêng đầu nhìn, hóa ra Thượng Quan Lăng đã ngất đi rồi.
Khóe môi Hiên Viên Tiêu bất giác cong lên.
Ở trong xe ngựa cảm nhận được sự xóc nảy, ta chầm chậm mở mắt ra.
Gió mát thổi rèm cửa xe tung bay, lộ ra cảnh sắc bên ngoài, từng hàng cây xanh đang từ từ trôi tuột ra phía sau.
Đã ra khỏi Phượng Lạc Sơn rồi sao?
Giãy dụa bò dậy, không nhớ bọn họ làm thế nào thoát khỏi ngọn núi đó, làm thế nào ngồi trên xe ngựa.
Ặc… không phải là ngất xỉu rất mất mặt chứ?
Mẹ ơi, mất mặt quá đi thôi…
Vén rèm hoa lên, bóng dáng người phu xe cao ngất ngưỡng như núi.
Ố ồ, không tệ mà! Công phu “ngủ thiếp đi” của ta đạt tới trình độ thay được quần áo, còn biết đội cả mũ lên đầu.
Hiên Viên Tiêu quay đầu lại nhìn ta, cách tấm sa mỏng màu đen ta vẫn biết hắn đang cười.
Từ sau khi hắn mất trí nhớ, hễ mỉm cười liền khiến sống lưng ta lạnh toát.
“Trong tay nải có nước uống và đồ ăn đó.”
“Ngươi có năng lực thật đấy, kiếm đâu ra xe ngựa vậy?” Ta chưa vội lấy đồ ăn, nhìn hắn chằm chằm hỏi.
“Nhặt được.” Hắn nói xong, quay đầu đi, “Tỷ không cần hỏi nhiều, tin ta là được.”
Tin ngươi? Dựa vào đâu?
Nếu không phải do ngươi, ta cũng không đến mức nhất định phải nhảy núi!
Nếu không phải do ngươi, tên ngốc kia…