Lão thái hậu chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng đem áo lông chồn khoác lên người Hiên Viên Tiêu, sau đó bà ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Hoàng nhi, ai gia hiểu được.”
Lão thái hậu thoáng nhếch môi, gợi lên một ý cười nhợt nhạt.
“Ai gia cũng từng giống như con vậy!”
Lão thái hậu nhìn thấy hắn như cũ, không hề phản ứng, than nhẹ một hơi, lại nói: “Hoàng nhi, con cho rằng có được đứa nhỏ kia không khó, nhưng con không giữ được nàng.”
Đôi mắt của Hiên Viên Tiêu rốt cuộc giật giật, hàng mi dày run rẩy, sau đó mỉm cười, rồi lại im lặng.
Lão thái hậu giương mắt nhìn, chỉ thấy con trai của bà ngồi im ở chỗ kia, ôm chặt lấy đầu của mình, toàn thân vô lực, thậm chí bà nhìn thấy trong đôi mắt khép hờ kia một màu hồng nhợt nhạt.
Đó là nước mắt ẩn nhẫn không kiềm chế được màtuôn ra. Chốc lát sau, tâm của bà xoắn lại.
Bà vẫn là nghĩ về nàng khá đơn giản, đem vị trí của nàng trong lòng con trai bà nghĩ đơn giản.
Bắt đầu từ khi nào, thứ quan trọng nhất trong lòng hoàng nhi của bà đã thay đổi? Thứ thật sự quan trọng hóa ra đã không còn rồi.
“Chỉ cần con không phải người mạnh nhất thiên hạ này, con liền không thể bảo vệ được nàng.”
Rốt cuộc, Hiên Viên Tiêu chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía lão thái hậu.
“Hoàng nhi à, trước hãy đạt được thiên hạ đã, chờ khi thiên hạ này là của con, nàng cũng sẽ thuộc về con.” Lão thái hậu đón nhận đôi mắt đang nghiên cứu của Hiên Viên Tiêu, cười cười, như một người mẹ bình thường, bà đưa tay chạm vào mái tóc đãbị tuyết làm ướt của Hiên Viên Tiêu, “Không ai có thể cự tuyệt quân vương duy nhất trong thiên hạ.”
Hiên Viên Tiêu rũ xuống mi mắt, như đang tự hỏi. Trong lòng băn khoăn không biết nên xử trí thế nào.
“Thời điểm nàng rời đi có nói gì hay không?...Có nói...nói đến Bánh Trôi hay không...?”
Một trận gió lành lạnh thổi qua Trường Nhạc cung vắng vẻ, Hiên Viên Tiêu nắm thật chặt áo lông chồn trên người, trong thanh âm mang theo sự thê lương cùng bất lực không thể che giấu.
Hiên Viên Tiêu rốt cuộc cũng hiểu được cái gì đối với hắn là quan trọng nhất.
Hai mươi lăm năm qua, địa vị của hắn càng đổi càng cao, hoàng tử, thái tử, cuối cùng trở thành một đế vương cao cao tại thượng, nhận được sự kính trọng, ngưỡng mộ của mọi người.
Thể nhưng, thứ mà hắn khao khát, lại cắm rễ sâu trong tâm hồn hắn.
Hắn khát vọng tình thân, khát vọng được quan tâm, khát vọng được sống dưới một bầu trời sạch sẽ.
Nhưng hắn chưa bao giờ đạt được điều này, chỗ dựa của hắn vĩnh viễn là chính mình, vĩnh viễn sống ở nơi tràn ngập âm mưu bên trong bức tường hồng.
Một giây trước quan tâm hắn chu toàn, giây tiếp theo lại có thể ở trong lòng hắn mà hạ xuống độc dược.
Bao nhiêu năm qua hắn cũng chưa từng nhìn thấy một thứ gì thật sự sạch sẽ, ngoại trừ một đôi mắt xanh biếc trong suốt vô cùng.
Nhưng như vậy thì thế nào?
Che giấu dưới ánh mắt ấy là tâm địa xấu xa như rắn rết.
Như thế, hắn oán hận, oán hận chính mình thật ngu xuẩn.
Như thế, hắn trở nên hoàn mỹ, hoàn mỹ đến không bao giờ tin tưởng...sự chân thành tha thiết.
Thế nhưng, nếu hắn không gặp được nàng, nếu sự thật không phải như vậy, hắn có thật sự là may mắn.
Kỳ thật, là may mắn sao?
Vẫn sống trong mờ mịt, không minh bạch, không hề biết đến sự ấm áp, vậy mới là hạnh phúc sao?
Nhưng, người kia, đã làm biến đổi cuộc sống của hắn, phá hủy tâm tư cả đời của một quân vương, lại không biết vì sao mà cắm rễ ở sâu trong tâm hồn hắn, liền như vậy không thể đè nén mà cùng thứ hắn sớm đã quên mất cắm sâu vào trong lòng hắn, ngay cả năm tháng cũng không thể chạm tới nơi ấy.
Trong lòng lão thái hậu đã dự đoán mọi phản ứng của Hiên Viên Tiêu, phái ám vệ không ngừng đuổi theo, hoặc là lớn tiếng trách bà đã can thiệp vào, chỉ là bà không nghĩ đến hắn sẽ như người mất hồn, ngồi ngẩn người ở Trường Nhạc cung, một câu cũng không nói, thật khiến người ta không thể lý giải.
Bộ dạng này của Hiên Viên Tiêu càng làm cho lão thái hậu cảm thấy việc bà trợ giúp Thượng Quan Lăng rời đi là đúng. Có một số người không được phép có nhược điểm, những đau khổ hiện tại hết thảy rồi sẽ qua đi.
“Nàng nói nàng sẽ không trở về.” Lão thái hậu bình tĩnh mà nói,“Bánh Trôi là cái...”
Hiên Viên Tiêu giống như bị lời nói của thái hậu kích thích, bỗng nhiên lại cười ha hả, khóe mắt, đuôi lông mày đều như đang cười, cả lồng ngực cũng điên cuồng mà run rẩy.
“Trẫm muốn có được thiên hạ ngay bây giờ, trẫm phải dùng ngàn dặm giang sơn này để giữ chân nàng lại.”
Lão thái hậu ở phía sau Hiên Viên Tiêu hơi hơi mím môi.
Bệ hạ, nếu người không thể hoàn thành tâm nguyện đấy, thiếp sẽ để con của chúng ta thay người hoàn thành, thiếp muốn ngàn dặm giang sơn này đều khắc lên tên Hiên Viên gia chúng ta!
Đưa mắt nhìn lại rừng bạch dương, được bao phủ trong lớp tuyết mỏng, nhất thời, tinh thần tôi hoang mang.
Dưới ánh trăng, trên nền tuyết trắng, một người thong thả đứng khoanh tay.
Một bộ bạch sam tay áo phất phới, một đầu tóc trắng hỗn loạn bay bay, một đôi mắt bạc đạm mạc, xa cách.
Hắn cứ như vậy đứng lặng trên nền tuyết trắng, bình tĩnh mà nhìn tôi, nương theo từng trận gió lạnh, mùi hoa ngọc lan nhàn nhạt thuộc về riêng hắn trong nháy mắt quấn lấy toàn bộ cơ thể tôi.
Hắn nói: “Lần này ta không muộn.”
Tôi cười cười, tiến lên vài bước, nhìn thấy cặp mắt màu bạc xinh đẹp của hắn, vô cùng tự nhiên mà mở miệng: “Vân tiên nhân, đã lâu không gặp.” Chậm rãi vươn tay về phía hắn, mặc dù bắt tay có điểm ngốc, nhưng trong nháy mắt đó tôi đã lựa chọn như vậy.
Cặp con ngươi màu bạc hơi run rẩy, lộ ra bạc môi băng lãnh giật giật hướng về phía trước giương lên một cái. Ngay sau đó, một đôi tay lạnh như băng liền bao lấy gương mặt tôi, đầu ngón tay lạnh buốt nhẹ nhàng vuốt ve.
“Thật tốt, nàng còn sống!” Đôi mắt lưu chuyển, mặc dù trong suốt nhẹ nhàng, nhưng lại lãnh khốc, không có tình cảm.
“Sẽ không lại để cho nàng rời khỏi.” Thần sắc bình tĩnh, thanh âm tự nhiên trong trẻo nhưng lạnh lùng mà trầm thấp.
Ách, thành thật mà nói khi nghe như vậy thì trong lòng xẹt qua một giây cực không thoải mái, nhưng chỉ là một giây. Lối suy nghĩ của Vân tiên nhân thì không thể dùng cách suy nghĩ của người bình thường mà lý giải, tôi coi như không có nghe thấy.
Cái gì tôi cũng chưa nghe thấy.
NO, tôi quyết định cấp cho tên Vân tiên nhân lạnh như băng mà động lòng người này một cái ôm thuần khiết mang theo ấm áp, hữu nghị.
Vì thế, tôi vươn song chưởng chuẩn bị ôm cái eo nhỏ thon thon, uyển chuyển kia, cạc cạc.
“...Ách...” Không phải chứ!
Bỗng dưng, đôi tay vốn ôn nhu đặt trên mặt tôi giơ lên, Âu Dương Vân lại nhanh chóng bổ ra kình khí chung quanh mình ba tấc.
Trong phút chốc, tôi chỉ cảm thấy một luồng khí co rút dội lại, cả người bị văng ra xa ba thước.
Âu Dương Vân thở dài đầy ngụ ý, giương mắt nhìn đến gương mặt mỹ lệ đang giận dữ của Thượng Quan Lăng, trong lòngđột nhiên căng thẳng, con ngươi màu bạc không dao động, lưu chuyển ra một tia áy náy, nhưng sau đó lúc mở miệng nói lại là bình tĩnh, lạnh nhạt:“Cô gia không thích người bên ngoài đụng chạm, có điều....” Hắn lại nhìn nhìn ánh mắt Thượng Quan Lăng, chớp chớp con ngươi màu bạc, do dự xong, mới lại nói:“Có điều, nếu là nàng...thích... Cô gia... Cô gia có thể...ngoại lệ.”
Bỗng nhiên, Âu Dương Vân duỗi tay ra, tôi bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ kéo qua, tiếp theo ngã vào một cái ôm không có độ ấm, nháy mắt một cỗ khí lạnh gắt gao bao lấy tôi.
Tôi vô cùng ngạc nhiên, đây là chuyện gì vậy?
Xưng ‘Cô gia’ với tôi, còn không thích người khác đụng chạm? Anh vốn dĩ lúc ở Tiên Nguyệt phường cũng không có như vậy nha Vân tiên nhân!
Thế, anh không cho lão nương ôm, hiện tại dựa vào đâu ôm lão nương?
Tôi ra sức giãy dụa trong lòng Âu Dương Vân, ngẩng đầu nhìn hắn, ôn nhu như nước mà nói: “Đúng rồi, đúng rồi, bản cung cũng không thích bị người khác đụng chạm, nhất là một tên Cô gia cô đơn.”
Âu Dương Vân kinh ngạc nhìn tôi, đôi mày xinh đẹp hơi hơi cau lại, tiếp theo con ngươi màu bạc chớp chớp, lông mi giương cao như bỗng nhiên tỉnh ngộ, lộ ra nụ cười với một biểu tình khó tả, giọng điệu bình tĩnhvẫn đạm mạc như cũ hỏi:“Lăng nhi, nàng đang nói mát, đúng không?”
Trong nháy mắt ấy, gương mặt đẹp đến không thuộc về người phàm kia dường như phát ra tia sáng lóng lánh, làm cho người ta thất thần.
“Không phải.”Tôi giương mi, rất có khí thế. Ai nói mát a, tôi đây có thể so với vàng K còn tinh khiết hơn à nha!
Là một tiếng cười khẽ, không sai phát hiện ra một tiếng cười khẽ. Từ khóe môi của Âu Dương Vân, cái vị tiên nhân lạnh như băng này tràn ra.
“Tu luyện ‘Mạch Tuyệt thần công’ phải phối hợp ‘Thanh Tâm quyết’, ta hiện giờ đã đột phá tầng thứ tám của Mạch Tuyệt, thiên hạ này đã khó gặp địch thủ.”
“Cái gì?” Đây là thứ tôm tép gì? Nghe tên đã thấy rất lạnh. Mạch tuyệt? Thanh tâm? Tôi đây chẳng thèm!
“‘Thanh Tâm quyết’tu đến tầng thứ chín sẽ đoạn tuyệt lục dục. Nếu chống lại nó nhất định sẽ chết.” Trong mắt lại không có một tia cảm tình.
Cái gì mà thần công, đây rõ ràng chính là ma công thì có?
Nhớ lại tiểu Vô Cầu từng kể cho tôi rằng Vân tiên nhân sau khi biết được ‘tin chết’ của tôi đã tàn sát hàng loạt dân trong thành, tôi liền thốt ra một câu: “Không thể luyện nữa!”