Nhìn bộ dạng của hắn, tôi thật sự rất muốn trả lời hắn: Sorry, sir, thật sự là tôi không biết.
“Phải không? À, được rồi, sẽ không có lần sau.” Tôi cười với hắn, chỉ sợ là nhìn tôi tươi cười thì hắn càng giận.
Quả nhiên, tay hắn đánh vào cái mặt bàn đáng thương của tôi, tôi tin chắc một trăm phần trăm trên mặt bàn tuyệt đối sẽ có vết nứt, may mà không phải là nhãn hiệu Hoàng Hoa Lê () quý báu gì, nếu không tôi đã đau lòng hộ hắn rồi.
() Hoàng Hoa Lê: Nhãn hiệu đồ gỗ gia dụng nổi tiếng của TQ.
“Thượng Quan Lăng nàng muốn chết đến như vậy sao?!”
“Bệ hạ minh giám, ta chẳng qua là phải lựa chọn bỏ qua cái tốt nhất lấy cái tốt thứ hai mà thôi.” Có điều hiện nay tôi không muốn chết, càng không thể chết,“Với lại, có ai lại muốn chết một cách kỳ lạ đâu, người thường đều biết ‘chết tử tế không bằng còn sống’!~~”Đối mặt với người nào đó, đem toàn bộ những suy nghĩ trong lòng hiện ở trên mặt hắn thu hết vào mắt.
Nếu không phải ngài khổ cực dồn ép tôi thì đâu đến mức cá chết lưới rách phải không, bệ hạ?
Lúc này mặt Hiên Viên Tiêu đen lại, tròng mắt vàng oán hận tối tăm nhìn chằm chằm vào tôi, một lúc sau Hiên Viên đại nhân hắng giọng rồi lại mở miệng: “Vì sao nàng đi tìm Sở Sở? Bây giờ mới tìm người trả lại trong sạch cho nàng thì không phải có chút muộn rồi sao?”
“Ha hả, bệ hạ thật không gì không biết, ta mới từ Sở...bên Sở quý phi về, bệ hạ muốn ở đây khởi binh vấn tội, bệ hạ sợ ta lại...lại làm tổn thương nhóm ái phi của bệ hạ sao?” Tôi nhìn hắn, thản nhiên nói, trên mặt kìm nén cảm xúc.
Hiên Viên Tiêu nhìn mặt Thượng Quan Lăng, dưới ánh nến, làn da trắng óng ánh trong suốt lại có vẻ tái nhợt, sâu trong mắt phượng khẽ nhếch màu xanh ngọc bích, đôi môi mỏng hoàn mỹ.
Thật sự là không có cách nào bỏ qua tầm mắt khiến người ta sợ hãi của Hiên Viên Tiêu, tôi nhẹ lui về phía sau vài bước.
Bỗng dưng, khóe miệng Hiên Viên Tiêu bỗng nhếch lên, ánh mắt băng lãnh như hồ sâu bị đông kết lại, mắt vàng thâm trầm, biểu hiện ngạo mạn lại cay nghiệt, tôi bị hắn nhìn đến, lại lui từng bước về phía sau, sau lưng đụng phải cạnh bàn, đầu óc trống rỗng, cảm thấy sợ hãi.
Ánh mắt này làm cho tôi nghĩ đến một đêm tối hữu kinh vô hiểm ngày đó.
Hiên Viên Tiêu nhìn dáng vẻ Thượng Quan Lăng rõ ràng sợ hãi lại ra vẻ kiên cường thì cười, cười một cách thoải mái.
Lúc hắn cười, ánh mắt mang theo vẻ chế nhạo vừa ôn nhu vừa lạnh lẽo, thanh âm trầm xuống: “Sợ rồi?”
Lòng tôi chợt dựng đứng, sống lưng lại thẳng tắp, căm giận nhìn thẳng hắn: “Có thể sao?”
Hiên Viên Tiêu nhíu nhanh mày, mắt nhìn tôi chằm chằm, chậm rãi tiến lại gần tôi.
Đúng lúc này Ất xuất hiện như kỳ tích, lắc mình một cái liền đứng trước tôi, thay tôi chặn lại cái nhìn chăm chú khiến cho người ta sợ hãi của Hiên Viên Tiêu.
Hiên Viên Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn Ất, tay tóm lấy Thượng Quan Lăng đang trốn phía sau Ất, Ất đương nhiên không để hắn cướp người, vươn tay chắn lại.
Lúc này Hiên Viên Tiêu mới nhìn Ất:“Tuy ngươi không phải con dân của trẫm nhưng bây giờ ngươi đang ở trong cung của trẫm, mà việc ngươi làm chính là phạm thượng, đây là chuyện Thượng Quan Mạc Ly nên làm à?” Hiên Viên Tiêu hừ lạnh, tay đã đấu nhanh mấy chiêu với Ất.
Ất cố hết sức một bên ứng phó Hiên Viên Tiêu, một bên che chở cho tôi.
Tôi không nghĩ tới Ất đột nhiên bước vào, càng không nghĩ hai người đánh nhau luôn, có chút lo lắng, đi theo Ất trái tránh phải trốn, đầu óc thành một đống hồ đồ, nhất thời không biết nên làm cáigì.
“Buông Thượng Quan Lăng ra, trẫm không truy cứu ngươi phạm thượng, ngươi buông ra chưa?” Đôi mắt Hiên Viên Tiêu hung hăng nhìn cổ tay Thượng Quan Lăng bị Ất nắm chặt.
Các chiêu thức của Ất bị khống chế nhưng vẫn không rút trường kiếm bên hông ra, chỉ có thể buông lỏng tay tôi, nhăn mày ra sức chống đỡ.
“Mạc Ly duy nhất chỉ là vì bảo hộ chủ nhân, dĩ hạ phạm thượng gì đó thì liên quan gì đến ta!”
Tôi nhìn thế nào cũng thấy là Ất ở thế yếu, trong lòng gấp muốn chết, chỉ sợ tên thất phu Hiên Viên Tiêu làm tổn thương Ất nhà tôi. Tâm tư chuyển động không biết bao nhiêu vòng, cũng không có một chủ ý hay, chỉ có thể luôn miệng nhắc nhở Ất:“Cẩn thận, cẩn thận.”
Cuối cùng chúng tôi không còn chỗ lùi, mắt thấy sẽ lùi đến cạnh cửa, cũng may tôi quay đầu đúng lúc, nếu không cánh cửa cao như vậy mà không cẩn thận...
Đúng rồi!
Gót chân tôi đập vào cánh cửa, thân mình liền ngã về phía sau...
“A!—”Tôi sợ hãi kêu to, một nửa là đang diễn.
Hai người đều bị tiếng của Thượng Quan Lăng thu hút, Ất không màng đến một chưởng đột kích vào ngực của Hiên Viên Tiêu, xoay người muốn kéo tay Thượng Quan Lăng, Hiên Viên Tiêu nhìn Thượng Quan Lăng ngã sấp ra ngoài, tình thế cấp bách thu hồi chưởng, nhanh hơn Ất một bước kéo tay Thượng Quan Lăng, thuận thế ôm nàng vào lòng, hai người xoay một vòng trên không rồi rơi xuống đất trống bên ngoài cửa.
“Người đâu!” Hiên Viên Tiêu hét to một tiếng.
Lập tức, vài tên hắc y xuất hiện trong nội viện lãnh cung, đồng thời hướng Ất ra tay nhanh như sét đánh, Ất nhất thời không địch lại bị mấy người bắt giữ.
Ất hung hăng muôn giãy thoát lại bị Thập Tứ đánh bất ngờ, quỳ rạp trên nặt đất.
“Mạc Ly!”Thấy Ất bị chế phục, tôi lo lắng nhìn hắn.
Hiên Viên Tiêu không ngờ đôi mắt Thượng Quan Lăng chỉ biết nhìn chăm chú vào người Mạc Ly, đôi tay đang ôm eo của Thượng Quan Lăng lại tăng thêm lực…
“Ách...” Tôi kêu đau một tiếng, nghiêng đầu nhìn hung hăng vào Hiên Viên Tiêu.
“Đưa hắn đi.” Hiên Viên Tiêu bình tĩnh hạ lệnh.
“Ngươi không thể —” Tôi vừa hận vừa tức, muốn thoát khỏi trói buộc của Hiên Viên Tiêu nhưng lại bị hắn khống chế không động đậy được.
“Dẫn đi!” Hiên Viên Tiêu cầm cổ tay tôi kéo ra ngoài.
“Hiên Viên Tiêu, ngươi, tên chết tiệt này, buông ta ra! Khụ khụ...” Tôi giãy dụa kịch liệt nhưng không thể dao động khí thế kéo đi của Hiên Viên Tiêu.
“Nàng còn cử động nữa, tay có thể bị trật khớp.” Hiên Viên Tiêu lạnh mắt liếc nhìn tôi một cái, tôi bị ánh mắt hắn nhìn làm tâm nhảy loạn nhưng theo bản năng lại không dám giãy dụa lung tung nữa.
Bị kéo đến Dật Thanh cung tôi mới được thả ra, dấu hồng trên cổ tay đau ghê gớm.
Hiên Viên Tiêu vứt tôi lên ghế đệm, xoay người đến tủ làm bằng gỗ trắc bên tường, cầm bình ngọc lưu ly lại chỗ tôi, tầm mắt hạ xuống dừng ở cổ tay hồng hồng
Nhìn cái chai tinh xảo trong tay Hiên Viên Tiêu, tôi bỗng nhiên cười, giương mắt nhìn hắn, dùng giọng điệu gần như là chế giễu: “Thế nào, lương tâm trỗi dậy sao? Vừa nãy lúc ngài nắm tay tôi sao lực đạo không nhẹ một chút đi?”
Tôi ngồi trên ghế để Hiên Viên Tiêu xoa thuốc lên cổ tay cho mình, Hiên Viên Tiêu mặt không biểu tình, vẻ mặt thâm trầm không biết đang nghĩ gì, đem cổ tay của tôi bôi thuốc một lần lại một lần, làm như không nghe thấy lời nói khiêu khích của tôi, đến lúc bình ngọc lưu ly hết thuốc mới ngẩng đầu, khóe môi hiện lên nụ cười nhưng trong mắt lại nặng nề, không giống tức giận, cũng không giống vui mừng, ngược lại giống như rất đáng thương, tội nghiệp.
Tôi bị hắn nhìn làm cho lòng không thoải mái, rút cổ tay khỏi tay hắn, nhìn hắn nghiêm trang, vô cùng chân thành nói: “Ta thật sự không rõ ngươi thích cái gì ở ta, càng không cảm thấy ta đối với ngươi có lợi ích gì, nếu ngươi thật sự muốn dùng ta làm cái gì, ngươi chắc chắn có thể nói rõ với ta, nếu ta có thể làm được, ta nhất định làm tốt, dù gì người cũng từng gọi ta mấy tiếng ‘Lăng tỷ tỷ’. Chỉ cần ngươi cho ta hy vọng, đối với việc ngươi đuổi tận giết tuyệt ta như vây, ta cũng có thể tha thứ, ngươi nên cho ta một cái để mong đợi...”
“Nàng muốn mong đợi cái gì, trở lại bên người Đông Phương Cửu?” Hiên Viên Tiêu ngồi thẳng, ánh mắt nhìn thẳng con ngươi trong như hồ sâu của Thượng Quan Lăng.
“Bây giờ ngươi giữ ta lại sẽ là hôn quân, vì sao vẫn không chịu thả ta đi!”Tôi vừa nghe thấy lời nói mang đầy oán khí của Hiên Viên Tiêu thì trong lòng liền vô cùng không thoải mái.
“Có phải trong lòng nàng chỉ có Đông Phương Cửu, những người khác đều không thể chứa được?”
Hiên Viên Tiêu nhìn chăm chú vào tôi, tôi muốn di chuyển ánh mắt hay đổi đề tài đều không thể, nhất thời không biết sao lại có chút chột dạ, bị hắn nhìn rõ cũng là hợp tình hợp lý:“Đúng vậy, đúng vậy, chỉ có thể chứa hắn, không lẽ phải chứa ngươi sao?”
Bỗng dưng Hiên Viên Tiêu nở nụ cười nhưng cười đến như mặt bị rút gân, ánh mắt âm trầm.
Tôi nghĩ hắn muốn ác tính phác tác, sợ hãi lui người về sau, thắt lưng đụng vào lưng ghế.
“Ta sẽ không làm gì nàng cả. Nàng sợ cái gì?” Hiên Viên Tiêu quan sát bộ dạng sợ hãi của Thượng Quan Lăng, trong lòng vừa luống cuống vừa tức giận, lúc sau liền chế nhạo mà cười:“Trong thiên hạ có hàng nghìn hàng vạn người, trong lòng chứa Hiên Viên Tiêu này cũng có ngàn vạn người, nàng không chứa ta cũng không sao, không sao cả...”
Nghe Hiên Viên Tiêu nói vậy, lòng tôi càng không yên. Nhìn sắc mặt hắn thấy không biểu tình gì, nhưng lại âm trầm khiến người ta sợ hãi, tôi càng không biết nói cái gì thì tốt, đành phải gục đầu ngồi bất động
Hai người ngồi lẳng lặng, không biết qua bao lâu, tôi không thể nhịn xuống tức giận nữa rồi, không thể không quan tâm Ất nhà tôi, ngẩng đầu cẩn thận hỏi: “Ngươi tính...”
Sắc mặt Hiên Viên Tiêu có chút lạnh nhạt, liếc tôi một cái, liền nhìn thấu tâm tư tôi, lạnh lùng nói:“Nàng muốn hỏi Thượng Quan Mạc Ly?”
Tôi vừa sợ hãi lại vừa thấy kỳ lạ khiến cho khí thế bạo quân của Hiên Viên Tiêu nổi dậy, gật đầu, thanh âm phát ra càng cẩn thận:“Đúng, ngươi định làm gì hắn?”
“Còn có thể thế nào? Động vào nàng, ta không nỡ. Dùng hắn trút giận, thì có thể rồi.” Hiên Viên Tiêu mặt không chút thay đổi trả lời.