Dịch bởi Maroon
Cũng tóc trắng, cũng cao ngạo, cũng lạnh lùng.
Chỉ là, một người là ngân mâu trong suốt lấp lánh, một người là hồng mâu u buồn mị hoặc.
Nam tử bạch y trước mắt này, khiến tôi liên tưởng đến Vân tiên nhân, tình cờ gặp dưới tàng cây ngọc lan trong đêm trăng kia.
Âu Dương Vân —— Vân tiên nhân, hắn là người đầu tiên, sau khi tôi tới cái thế giới này, không hề muốn làm hại tôi, hay có lẽ nói đúng hơn là muốn bảo vệ tôi.
Tôi luôn nghĩ vẻ đẹp của hắn tương tự như thủy lưu ly vậy, quá mức tinh khiết, quá dễ vỡ vụn.
Tôi biết, mình đã bị hấp dẫn bởi vị nhạc-công-không-biết-tên đang tấu bài 《 Quảng Lăng Tán 》trước mắt này rồi, bởi vì hắn giống một người, giống cái người mà tôi muốn được bảo vệ kia, hơn nữa, hắn so với Vân tiên nhân càng khiến người khác muốn yêu thương hơn, ánh mắt sâu thăm thẳm của hắn, khiến lòng tôi canh cánh không yên, đôi mắt sáng màu đỏ sậm đó dường như đang cất giấu một nỗi đau thương không gì sánh được.
“Công tử…” Đinh thì thầm bên bên tai tôi.
“Ừm?” Tôi hoàn hồn, trả lời.
“Bích Quân, người mới tới.” Đinh nhỏ giọng giới thiệu.
“Tất Vân ()? Cái họ rất đặc biệt…” Tôi thờ ơ nói.
() đồng âm với Bích Quân
“Dạ, đúng vậy, họ ‘ Bích ’ tại Ngôn Quốc rất hiếm gặp, cũng coi như là đại gia tộc của Ngôn Quốc.” Đinh gật đầu nói, “Chắc hẳn Bích Quân cũng là bị buộc phải bất đắc dĩ mới rơi vào cảnh phong trần…”
Đợi đã! Đinh vừa nói gì? Rơi vào phong trần?! Tất Vân rơi vào chốn phong trần?! Chốn này không phải thanh lâu sao?! Còn Tất Vân là đàn ông mà!
Tôi quay đầu, mở tròn hai mắt, nhìn chòng chọc, hỏi: “Tất Vân là một nam tử, vì sao lại vào Tiên Nguyệt Lâu? Hắn không phải… nhạc công… sao?!”
Đinh thoáng giật mình, nhanh nhẹn đáp: “Công tử, nữ tử hầu hạ khách nhân tại Tuyệt Sắc Hồng Phường thì gọi là kỹ nữ, nam tử hầu hạ khách làng chơi thì gọi là tiểu quan (kỹ nam), công tử, không phải ngài…” không hiểu chứ?! Đinh nhìn Thượng Quan Lăng, ánh mắt bỗng biến tối sầm lại, không dám nói hết câu.
“Cái gì?! Tiên Nguyệt Phường của chúng ta cũng có tiểu quan?! Hắn —— chính là—— tiểu quan?!” Tôi nhìn Đinh không thể tin nổi, quay đầu lại chỉ thẳng vào Tất Vân, không cam lòng nhìn Đinh hỏi lại.
“Bẩm công tử, đúng vậy.” Đinh tất cung tất kính trả lời.
Lúc này, khúc 《 Quảng Lăng Tán 》 của Bích Quân đã tấu xong, Tiên Nguyệt Phường trong nháy mắt chìm vào tĩnh lặng, tiếp theo đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.
“Công tử?! … Công tử?! …”
Đinh dè dặt huơ huơ tay ở trước mặt tôi, mất cả buổi tôi mới dần dần tỉnh lại, phân phó: “Đinh, mau đi nói với tú bà… Hắt xì…” Mùi son phấn đậm đặc này, tôi vội vàng bịt mũi lại.
Chỉ thấy một bà mặc quần áo màu hồng nhạt, đang ẹo qua ẹo lại bước lên đài.
Trời ạ, già như vậy rồi mà trên mặt còn trát bao nhiêu son phấn thế kia a? Trên người bà ta rơi ra không ít phấn bột a?!
Tôi ở trên tầng hai mà còn ngửi thấy.
“Công tử, bà ta chính là tú bà của Tiên Nguyệt Phường, tên là Tiên Tiên.” Đinh vội vã giải thích.
“Tiên Tiên?? Chữ Tiên trong thần tiên?” Thần kinh của tôi lần thứ hai chỉ trong vòng vài phút, bị đả thương trầm trọng.
“Dạ.”
“Oh…” Tôi muốn nói OMG!
Tú bà Tiên Tiên rốt cục cũng ‘ẹo’ lên đến giữa đài, cất giọng rõ ràng, ngọt xớt nói rằng: ” Hôm nay có một tin tức cực kỳ tốt muốn thông báo đến các vì đại gia: hôm nay là ngày ‘khai bao’ (đêm đầu tiên tiếp khách) của Bích Quân công tử chúng ta, các vị đại gia xin mời ra giá nhanh nhanh!”
“Khai bao?!! ~~~~ “
Tiếng sư tử rống này của ta, làm thức tỉnh đám khách làng chơi đang sững sờ câm lặng kia.
Trong chốc lát, tiếng vỗ tay từ bốn phía vang lên như sấm dậy, tiếng huýt sáo chói tai không ngừng rít lên.
“Công tử, làm sao vậy?!”
Đinh cũng bị tiếng hét này của tôi làm giật mình chết khiếp.
“Đinh, mau đi nói với tú bà, bản công tử muốn Tất Vân, không được bán hắn cho người khác!” Tôi túm lấy ống tay áo của Đinh, khẩn trương phân phó.
“Công tử…” Đinh lúng túng nói, “Hơi… muộn rồi…”
Haizzz! Đúng vậy! Đã bắt đầu cạnh tranh kêu giá rồi… Làm sao bây giờ…
Aizzz? Được rồi! Ha ha, đấu giá! Được thôi!
“Đinh, “đồ” mua trong tiệm của bản công tử thì có cần trả bằng bạc không?” Tôi vỗ vỗ lên vai Đinh, cười tà ác.
“Ơ… là… công tử, không cần.”
“Tốt, bản công tử hôm nay sẽ mua ‘đêm đầu’ của hắn, Aha ha ha ha…”
“Công… Công tử…” Đinh chau mày, cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng hình như lại không có gì là không ổn, nhất thời cũng không biết mình rốt cuộc muốn nói gì.
“Bắt đầu ra giá! Giá quy định một nghìn lượng” trên đài một tiếng cồng vang lên, phía dưới lập tức náo động hẳn lên.
“Ta trả một nghìn một trăm lượng.” Một tên mập ú hô to.
“Một nghìn một trăm lượng mà ngươi cũng dám mở miệng.” Tên mập kia bị một tên cao to bên cạnh châm chọc: “Ta trả năm nghìn lượng.”
“Tục ngữ nói: xuân miên bất giác hiểu, ai yo yo xuyên việt bất hiềm tảo, thâm cung cao tường trung, ai yo yo soái ca hữu đa thiểu, bất đẳng nhĩ lai đầu hoài, ngã tựu tự kỷ tiên tống bão a…” Khẽ phe phẩy chiết phiến, mỹ thiếu niên nhanh nhẹn a! Ha ha, trước tiên cứ để cho bọn họ ra giá, đợi đến khi không sai biệt mấy thì tôi sẽ ra một cái “Giá trên trời” mua đứt! Aha ha ha ha! ~~~
(tạm dịch: giấc xuân chưa ngủ đã sáng, xuyên qua không chê quá sớm, trong bức tường thâm cung, soái ca có được bao nhiêu người, không đợi anh sà vào lòng, em sẽ đưa tay ra ôm trước…)
“Một vạn lượng!”
“Một vạn năm nghìn lượng!”
“Năm vạn lượng.”
Thanh âm này khí thế dữ dằn, không ai bì nổi, toàn bộ Tiên Nguyệt Phường đều nghe rõ ràng, chấn động tất cả mọi người.
Có tiền chứ gì?! Có tiền là hay lắm sao?! Công tử ta đây hôm nay sẽ đấu với ngươi, xem ai ép được ai?
Tôi cất giọng hô to: “Mười vạn lượng!” Hừ, dù gì, địa bàn của tôi, tôi làm chủ! Cho dù một trăm vạn lượng cũng chỉ từ túi phải chạy sang túi trái của tôi mà thôi!
Tôi khiêu khích nhìn về phía phát ra âm thanh lúc nãy.
Xa xa, chỉ thấy một gã đàn ông người mặc cẩm bào màu tím, đầu đội tử kim quan, đứng ngay trước cửa lớn Tiên Nguyệt Phường, con ngươi ánh kim lóe lên một tia hàn quang nhàn nhạt mê người, mà phạm vi tỏa ra của cái tia hàn quang đó, vừa vặn đúng ngay chỗ tôi đang ngồi.
Ha ha, xuyên không thiệt thú vị nha—— ngay cả sự kinh hãi cũng làm người ta bị thương!
Lão thiên gia, ông trêu ngươi con có phải không?!
Cái tên kia, không phải là Hiên Viên Tiêu đấy sao?!!!!