Edit: †Thanh • Phi • Phi†
Chỉnh dịch: Maroon
Bên ngoài Ngọc Hòa Điện, trời quang mây tạnh.
Bên trong Ngọc Hòa Điện, phong tình diễm lệ.
Mỹ nhân ca hay múa đẹp, cao lương mỹ vị la liệt bày ra trước mắt.
Cảnh tượng chướng mắt đập ngay mắt ta khi vừa quay lại Ngọc Hòa Điện. Một tên ăn mặc xa hoa, vạt áo mở rộng lộ ngực, khoé miệng nhếch cao, ánh mắt đã mờ đục do rượu, ở trước bàn rượu lảo đảo đứng lên, nhào tới đám vũ cơ đang múa, 「rượt đuổi tán loạn, hắn túm được một người, lập tức hôn lên má người ta một cái, đem hết cả dầu mỡ trên miệng cọ quẹt khắp mặt mỹ nhân, thuận tay vòng qua eo nàng sàm sỡ.
Ta tức thì thấy bực bội. Rõ ràng là một tên cặn bã ăn chơi trác táng của quốc gia nào đó, không xem phụ nữ là người mà! Thế là, ta chậm rãi bước tới, trừng ánh mắt sắc bén nhìn hắn, phất tay một cái, tiếng nhạc ngưng lại, đám vũ công nhanh chóng lui xuống. Mang theo vẻ ngông nghênh ta bước về phía Thượng Quan Thiên, chiếc Long Ỷ Phỉ Thúy bên cạnh hắn chính là chỗ ngồi của ta.
Tên háo sắc đáng khinh kia thấy ta giải tán đám vũ cơ đi hết, tỏ vẻ vô cùng bất mãn đưa tay tóm lấy ống tay áo của ta, nheo nheo mắt nhìn ta chằm chằm nói: “Haha… ta còn tưởng là ai… ai có thể to gan như thế, ra là giám quốc công chúa!” Dứt lời hắn còn phả hơi rượu nồng nặc lên mặt ta.
Ta nóng mặt, gạt móng vuốt chó của hắn ra quát: “Ngươi là sứ giả nước nào? Hãy chú ý lời nói và hành động của ngươi với bổn cung!”
Ta định phất tay áo bước tới trước, nhưng hắn nào có ý định buông tha một lần nữa tóm lấy tay áo ta, cười si ngốc: “Bổn vương… ack… Đông Phương Thất!”
Ta có phần ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn hắn, bất chợt chạm phải ánh mắt quỷ dị của Hiên Viên Tiêu, tiếp tục lướt qua, thấy Sở Sở đang lặng im ngồi cạnh hắn, nhìn ta cười dịu dàng. Ta cũng cười với Sở Sở, tiếp theo xoay người nói với tên Đông Phương Thất không biết trời cao đất dày đáng ghê tởm này: “Ra là Thất Vương gia của Lương Quốc, haha… nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu.” Một mực hất tay hắn ra, khoé môi cong lên, nhìn hắn từ đầu xuống chân, ta cười nói: Quả nhiên, Thất Vương gia dáng vẻ bất phàm!”
Đông Phương Thất nghe vậy, ánh mắt không biết thăng đến tận nơi nào.
Đáng tiếc không phải ta tán thưởng hắn: “Tấn Ấp Đế quả thật có con mắt tinh tường a, một nhi tử xuất sắc thế này lại chỉ khư khư giữ bên mình bầu bạn. Chẳng trách… Chẳng trách… Bổn cung cho tới giờ cũng chỉ mới gặp Cửu vương gia, hôm nay quả thật “lần đầu tiên” thấy được phong thái khác người của Thất vương gia nha!” Ta dùng ngữ điệu chua lòm khiến cho Đông Phương Thất thật sự mất mặt, ám chỉ hắn chỉ là một kẻ bất tài vô dụng không được ra ngoài.
Mọi người trong điện im thin thít, chỉ nghe một tiếng cười nhạo ở sau lưng ta truyền đến, ta quay người liền chạm phải một đôi mắt màu bạc ý cười hưởng ứng.
Vân tiên nhân, quả thật quá đẹp. Mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều không kềm được muốn thốt lên lời này.
“Thượng Quan Lăng! Ngươi nói vậy là có ý gì?!” Đông Phương Thất cũng nghe ra điểm bất thương trong lời nói của ta, chỉ vào mũi ta tức giận hỏi.
Ta mà sợ hắn sao? Ngay cả Đông Phương Cửu ta còn không sợ huống chi cái “chày gỗ ()” nhà ngươi?!
() Có bạn thắc mắc chỗ này nên bổ sung, “chày gỗ” dùng để chỉ những tên mít đặc, dốt nát, ếch ngồi đáy giếng…
Xí!~~ Liếc hắn một cái, ta sải bước tới chỗ ngồi của mình.
Đông Phương Thất thấy ta không trả lời, càng nóng mặt, cùng lúc ấy Tô Tử Chiêm cầm ly rượu đến bên cạnh hắn, khách khí nói một câu, xem như chữa ngượng cho hắn:
“Thất vương gia, Tô Tử Chiêm kính ngài một ly.” Biểu ca đại nhân mỉm cười cạn trước tỏ ý kính trọng, Đông Phương Thất đành phải ngượng ngùng uống hết ly rượu anh họ ta đưa, rồi quay lại chỗ ngồi của mình.
Sau khi ngồi xuống, ta quay sang nháy mắt với tiểu Thiên Thiên một cái, thì thầm: “Thế nào, tỷ tỷ múa cũng không tệ chứ hả?”
Đôi mắt cũng có màu xanh như ta của tiểu Thiên Thiên không ngừng lấp lánh, gật mạnh đầu: “Quá tuyệt! Hoàng tỷ không biết chứ sau khi tỷ đi rồi mọi người trong điện đều chỉ nhắc đến tỷ thôi!”
“Haha.” Ta cười một tiếng. Nghĩ thầm, biết ngay mà, đám người các ngươi đều là cua đồng ra tỉnh cả, ha ha.
“Hoàng tỷ, tỷ múa điệu gì vậy? Sao đệ chưa từng nghe nói đến vậy!”
“Khụ… múa bụng Ấn Độ.” Đừng có hỏi nữa, có nói ngươi cũng sẽ không hiểu.
“….Hả?! Chưa từng nghe nói bao giờ….”
“Haha, mấy thứ trên phố, đệ tất nhiên chưa từng nghe qua. Thôi, mặc kệ nó đi, đệ thích là được rồi, hoàng tỷ hao tâm một phen cũng không uổng phí!” Ngươi mà có nghe qua mới là lạ!
Lúc này, Ất tay cầm ly rượu đến trước mặt ta với Thượng Quan Thiên dõng dạc nói: “Thần, cung chúc Hoàng Thượng thần văn thắng võ, vạn thọ vô cương.” Rồi nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Thiên Thiên cũng vô cùng cao hứng nâng chén cạn một hơi.
Ất tiến tới bên cạnh ta, thấp giọng hỏi: “Công chúa, cớ gì mà người phải tranh chấp với Đông Phương Thất?”
“Hắn kéo tay áo ta, cản đường ta, không lẽ ta phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao?”
“Nhưng công chúa cũng không nên ở trước mặt mọi người làm cho hắn mất mặt vậy a.”
“Phí lời, ta vốn cũng đâu định làm vậy, tại hắn cứ dây dưa kéo tay áo ta, ta chỉ nói hắn có hai câu thôi, mà cũng đâu phải là mắng hắn, ai bảo hắn tự tìm mắng chứ!”
Ất thấy chẳng cách nào nói cho ta hiểu, nâng chén kính rượu ta, rồi bước đi, ta chọn cách cúi đầu gắp thức ăn. Sáng nay chạy tới chạy lui, hết nhảy rồi múa, nghĩ lại bản thân chỉ ăn ít trái cây, lại uống hai chén nước ô mai, thà không uống còn hơn, càng uống bụng càng cồn cào.
Mà cũng không biết tên ngốc Đông Phương Cửu kia có biết đường kiếm gì lót dạ không? Phòng ta còn gì ăn được không ta? Thường ngày Thu Nguyệt đều có chuẩn bị, nhưng hôm nay từ sáng đến giờ bận túi bụi, nào ai có thời gian để chú ý. 「Có lẽ ta nên về sớm nghỉ ngơi thôi. Đúng rồi, cả ngày mệt mỏi, về sớm một chút cũng đâu có sao… Ta về cũng không phải vì tên ngốc kia! Chỉ vì bởi ta thấy mệt mà thôi!
Ngồi ở trên cao, ta còn phải giữ hình tượng ngay cả khi ăn uống, tướng ăn không thể quá kinh người. Ta chỉ có thể e dè nhìn người khác, lợi dụng ống tay áo rộng để hành sự, ăn uống kiểu này thật chẳng thoải mái tí nào. Bắt lấy cơ hội, ta cắn mạnh hai cái vào miếng đùi dê nướng, vừa ngẩng đầu lên…. Áh!~~~~~~~~ Định hù ta chết hả?~~~~~~
Trường sam đen tuyền, con ngươi màu tím, đứng ngay trước mặt ta vẻ mặt tươi cười, nhìn ta chằm chằm…
Hứ! Thằng nhóc Giáp, thằng nhóc Ma y, nhà ngươi tính doạ ta đó hả?!
“Giáp, ngươi về rồi sao?” Người khác không biết “thân phận” thật của hắn. Ta chỉ có thể gọi hắn bằng cái tên khó nghe này.
Hắn gật đầu, cười tà mị, rồi bước ra đứng phía sau Thiên Thiên.
Ái chà, hắn còn tận tụy như vậy sao. “Tứ đại hộ vệ” ban đầu thiếu đi ba người, chỉ còn lại mình hắn, lại kiêm nhiệm những hai chức vụ, thật làm khó cho hắn. Chờ hôm nào đó ta sẽ tăng lương cho hắn mới được.
“Hoàng tỷ, Giáp hộ vệ đã về từ đêm qua.” Thượng Quan Thiên cười nói.
Ta sửng sốt, ngươi giỏi lắm, trở về mà không báo ta một tiếng, ta phái ngươi đi bảo vệ tiểu Thiên Thiên, chứ không hề nói đem tặng ngươi cho hắn, ngươi phải biết ai mới là “bà chủ” của ngươi chứ?! Chuyện tăng lương hả… thôi quên đi nha.
Ta bất mãn liếc liếc Ma y Giáp một cái, không thèm lên tiếng.
Xem chừng ta cũng trụ được một giờ rồi, bây giờ rời đi cũng không có vấn đề, vì thế ta bưng “chung rượu” đựng đầy nước ô mai định đi tìm lão gia tử. Ta là vãn bối, dù gì cũng phải kính lão gia tử một ly mới phải phép để rời đi.
Vừa lúc đó Hồ Thị lang lại cất cao giọng tuyên bố: “Sở Sở quận chúa sẽ hiến một vũ khúc mừng đại thọ bệ hạ.”
Ta giật thót cả người, trăm tính ngàn tính ta quên mất tiêu Sở Sở, ta múa bụng, người khác không ai biết, nhưng Sở Sở nhất định biết, nàng cũng “xuyên không” tới mà. Hy vọng nàng không nói ra chuyện này. Mà Sở Sở nhà ta chắc không nói ra đâu.
Hồ Thị lang vừa dứt lời, tiếng đàn réo rắt cất lên.
“Lệ người long lanh, nhu mì rơi rớt giữa thương đau, vầng nhật nguyệt kết cong cong nhợt nhạt, đêm trường cứ thế triền miên, ngưng tụ hoá thành giọt sương sớm mai, là ai bên gác tía lầu son, đắm mình nơi tuyệt vọng giá băng…..”
Woooaa, bài Sở Sở hát là của Châu Kiệt Luân nha…. Haha… [Đài hoa cúc] quá hay, xuyên không cần phải chuẩn bị một ca khúc hay để hát, chắc chắn sẽ nổi đình nổi đám ngay, hát tiếp sẽ càng làm người ta kinh ngạc.
Tiếng ca ngân vang, xiêm y thướt tha theo điệu múa uyển chuyển, tà váy xanh biếc tung bay lả lướt, đôi mắt vừa giận vừa mừng như đóa hoa sen nở trên mặt, đôi tay trắng muốt lúc ẩn lúc hiện, nhất thời trong điện tràn ngập phong tình kiều diễm.
Aizza! Sở Sở đã hao tổn không ít tâm tư! Đúng là quá đẹp. Đại mỹ nhân!
Ta phấn khích nói với Thiên Thiên: “Đệ xem Sở Sở thật tốt với đệ nha, đệ có hai tỷ tỷ tốt lận đó, có biết chưa?”
Một hồi lâu, Thiên Thiên mới trả lời ta: “Đệ chỉ có một tỷ tỷ.”
Xí, cái tên tiểu tử này, hẹp hòi. Không để ý tới hắn nữa, ta tiếp tục thưởng ngoạn tiết mục công phu của Sở Sở.
NND thằng nhóc Đông Phương Thất này, tay cầm ly rượu, mắt không rời dáng người thướt tha của Sở Sở nhà ta, ngay cả mắt cũng lộ rõ vẻ thèm thuồng. 「Ngược lại với tên Hiên Viên Tiêu, dù sao hắn cũng là một tên thất phu luyện võ, tâm tính vững vàng hơn, cũng chỉ có có ngây người một chút lúc đầu, xong đã sớm hồi phục lại tinh thần. Lại nhìn về phía Tô Tử Chiêm, hình như hắn đã ngà ngà say, trong mắt hiện lên vẻ ái mộ, ta không kềm nổi âm thầm lắc đầu.
Aizz! Hồng nhan hoạ thuỷ a! Ngươi nói đi Sở Sở, khiêm tốn chút không tốt hay sao, tốt xấu gì thì cũng nên mang cái khăn che mặt để cho mình Hiên Viên tiêu biết là ngươi không phải được rồi sao? Đông Phương Thất có mê mẩn ngươi, đã có tỷ tỷ ta giúp ngươi xử lý hắn, cũng không khiến hắn chết được! Nhưng lỡ như biểu ca nhà ta cũng có tâm ý với ngươi, ta phải làm sao mới phải đây?! (Note: ở
“Aizz!!!” Một tiếng thở dài, không nói hết nỗi băn khoăn trong lòng.
Điệu múa kết thúc, Sở Sở má ngọc ửng hồng, cười e lệ: “Sở Sở tự bêu xấu mình rồi!” Người tuy hướng về phía tiểu Thiên Thiên, nhưng đôi mắt nàng không rời khỏi Hiên Viên Tiêu. Haha… Sở Sở nhà ta cũng “thủ đoạn” ghê chứ. Hắc hắc… câu được kẻ ngốc không có liên quan gì đã đành, ánh mắt xinh đẹp ấy chắc chắn câu được con rùa vàng kia.
Khụ khụ, không nói gì đến Lăng mẹ kế ta, có người tỷ tỷ nào lại không muốn gửi gắm muội muội mình cho một người tốt đâu chứ?! Sở Sở nhà ta tuyển vị hôn phu trong đám nhà giàu thì có gì không đúng?! Xí, cho ngươi cơ hội ngươi còn không chịu nắm lấy!
Đông Phương Thất dán mắt vào Sở Sở đầy dung tục, hơi thở theo ngực phập phồng, người ngẩn ra. 「Ta hung tợn trừng cho hắn một cái, còn lớn giọng ho khan một tiếng, phụ họa theo tiểu Thiên Thiên nói thêm hai ba câu hình thức.
Bất giác, ta phát hiện Ma y phía sau tiểu Thiên Thiên đã biến mất lúc nào không hay, ta toan mở miệng hỏi, chợt nghe một âm thanh trong trẻo cất lên:
“Trưởng công chúa, thứ lỗi cho Mộ Dung Xu mạo muội, Mộ Dung Xu có một thỉnh cầu quá đáng.”