Kỳ Tường và Đóa Lệ nắm tay bước ra từ nhà tắm sau đó ra mở cửa phòng nhìn thằng bạn già cô đơn cười mỉm và cả cùng nhau xuống lầu dùng bữa sáng với mọi người. Đóa Lệ sau khi ăn sáng xong thì được anh người yêu chở đi học. Trên đường đi đến trường thì anh đã hỏi cô vài câu hỏi:
- Có phải từ lúc anh đi du học đã có nhiều chuyện xảy ra với em lắm đúng không? Và hình như em đang bị ai đó cố tình ám hại phải không, Đóa Lệ?
Cô bỗng dưng giật mình trước câu hỏi của anh, bàn tay cô toát ra mồ hôi liền buông tay ra không ôm lấy anh nữa. Tiểu Lệ ngập ngừng trả lời:
- Đâu có gì đâu, anh hôm nay đa nghi quá rồi hì hì. Mọi chuyện đều ổn cả, ý tới trường rồi thôi em xuống đi học đây.
Kỳ Tường đủ tinh tế để cảm nhận được sự tránh né câu hỏi từ cô, anh liền gạt chống xe và nắm tay cô kéo về mình sau đó ôm chằm lấy người yêu và khẽ hôn lên trán của cô mới chịu buông ra và nói:
- Em có làm gì thì anh cũng đều biết được hết đấy. Nên đừng cố nghĩ biện pháp che giấu với anh biết chưa. Giờ thì đi học ngoan nhé. Thương em.
Đóa Lệ đỏ mặt chạy thẳng vào cổng trường sau đó quay lại vẫy tay chào anh yêu của mình, đang đi được một đoạn thì chàng gây sự với cô hôm bữa đi ra chặn ngang trước mặt mình và giở giọng châm biếm:
- Chà xem ra cô em cũng đắt giá nhỉ? Vừa mới nghỉ mấy ngày thôi mà đã thay người yêu mới rồi sao. – hắn bước lại gần Tiểu Lệ cười gian xảo.
Đóa Lệ ngước mặt lên nhìn hắn và đáp trả bằng nụ cười nhếp môi sau đó thì bước chân sang hướng khác để đi, vì bị cười nhếp môi nên Quốc Trình không cam lòng cho nên đã quyết định chạy rượt theo phía cô, vừa chạy theo đằng sau vừa nói to:
- Này, cái tên hôm bữa đánh anh đây là ai? Còn thằng hôm nay nữa là ai của cô em vậy?
Cô không thèm quay đầu lại nhìn Quốc Trình mà chỉ đứng khựng lại trả lời một cách lạnh lùng:
- Anh là gì mà tôi phải trả lời câu hỏi ấy chứ? Anh đừng nghĩ cách này là sẽ tán tỉnh được tôi. Tôi đã có người yêu rồi. Giờ thì mau anh đừng làm phiền tôi nữa.
Nói xong cô cất bước đi tiếp tới lớp học. Quốc Trình thì đứng yên như bị ai đó tạt hồ khiến chân anh không nhúc nhích được sau khi nghe câu trả lời của Đóa Lệ xong anh liền bật cười một mình đứng giữa sân khi nhớ lại câu hỏi ngớ ngẩn của mình ban nãy. “Anh là gì mà lại có quyền hỏi câu hỏi ấy chứ. Cô nói đúng mà. Ha ha ha” anh lắc đầu rồi bước đi vào lớp học của mình.
Giờ giải lao Đóa Lệ cùng Hạnh Linh đi xuống căn-tin mua đồ ăn vặt, cả hai vừa đi vừa cười đùa vui vẻ thì bỗng dưng tên Quốc Trình từ đâu đi thẳng về phía Đóa Lệ rồi ôm chằm lấy cô sau đó bất ngờ hôn cô sau đó lớn giọng khẳng định:
- Từ giờ tôi sẽ chính thức theo đuổi em Tô Đóa Lệ. Dù cho em đã có người yêu hay bao nhiêu người theo đuổi em thì tôi cũng sẽ không bỏ cuộc đâu. Hãy chờ đó, em cũng sẽ thuộc về riêng tôi mà thôi.
Cô đẩy mạnh anh ra khỏi người mình rồi đi lại tát cái vào mặt anh và bực bội nói:
Đồ điên. Có chết tôi cũng không chấp nhận anh. Và anh cũng đừng hòng chen chân vào phá cuộc tình của tôi, Quốc Trình à. Anh bị điên rồi. Thật là ghê tởm cái nụ hôn ấy.