Cặp chân mày kia càng nhăn nhúm lại hơn, anh lắc đầu trước câu nói của cô rồi quay người tiếp tục bước đi, vừa bước đi vừa suy nghĩ nên phải làm sao để cô ấy không lấn thân vào mấy vụ án kinh dị này đây, nếu mình cự tuyệt thì chắc chắn cô ấy sẽ buồn và giận mình lắm, nhưng mà nếu để cô ấy tham gia tìm hiểu vụ án này rồi lỡ có chuyện gì không hay xảy ra thì mình nên biết trả lời làm sao với bác gái đây? Haiss, Tiểu Lệ ơi Tiểu Lệ à... Em làm khó anh quá rồi đấy, phải chi em như những người con gái khác không yêu thích cái ngành tâm lý quỷ quái này thì đỡ cho anh biết mấy... Haiss... Vì maix vừa đi vừa suy nghĩ như vậy nên anh đã đi lố quán cafe cho tới khi người đồng nghiệp của mình chạy lên vỗ vai thì anh mới nhận ra điều đó. Đóa Lệ cùng với người kia đi vào quán kiếm chỗ ngồi trước, trong lúc đợi hai người kia đi vào thì cô bắt chuyện với anh chàng ngồi đối diện mình:
- Em chào anh, em là Tiểu Lệ, hiện tại đang học ngành tâm lý khoa tâm lý tội phạm ạ.
- Uhm, chào em. Anh là Tuấn Mạnh và là cấp dưới của anh Mạc Bảo, em học ngành này lâu chưa?
- À, hiện em là sinh viên năm hai rồi ạ. Em có một cái thắc mắc này không biết có nên hỏi anh không nữa?
Chàng trai Tuấn Mạnh kia đang chuẩn bị trả lời tiếp thì hai người kia đã bước đến và kéo ghế ngồi xuống bàn nên anh chỉ mỉm cười rồi mở menu ra đọc. Mạc Bảo cũng im lặng ngồi kế bên Đóa Lệ, anh cứ quay mặt sang và mở miệng ra tính nói gì với cô nhưng rồi lại thôi, cứ như thế cho tới khi cô đập tay xuống bàn bực bội khó chịu nói:
- Anh có thôi ngay đi được không? Anh không muốn em tham gia vào vụ này thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải úp úp mở mở kiểu vậy đâu. Có biết là em khó chịu lắm không hả, A Bảo?
Cả ba người con trai giật mình trước sự bực bội của cô, cả ba đều ngẩn người ra nhìn cô với ánh mắt đầy bất ngờ vì họ không ngờ rằng cô lại nóng tính như vậy. Hai chàng trai kia chỉ biết im lặng đọc menu rồi sau đó khe khẽ hỏi:
- Sếp, anh muốn kêu loại nước nào? Lệ, em đã chọn được loại mình muốn dùng chưa?
Mạc Bảo im lặng từ lúc vào quán tới lúc thấy cô bực bội nói mình một hơi, giờ đây anh chỉ còn nước cờ đó là im lặng đợt cơn giận của Tiểu Lệ nguôi xuống rồi mới trả lời, anh trả lời câu hỏi của người đồng nghiệp mình rồi im lặng. Còn cô thì hậm hực lạnh lùng nói:
- Khi nào em muốn uống thì sẽ tự kêu. Cảm ơn ạ
Khi nghe câu nói kia thì hai chàng trai kia đứng dậy đi ra quầy, để lại cô và Mạc Bảo cùng với bầu không khí nặng nề kia. Đóa Lệ cũng chẳng buồn hơi mà bắt chuyện với anh chàng Mạc Bảo ngồi kế bên, và anh thì cũng im lặng như thóc chờ đợi đúng thời điểm thì mới dám lên tiếng nhưng có lẽ cứ chờ đợi mãi như vậy không hề hiệu quả tí nào thế nên anh đành đầu hàng và bắt chuyện với cô trước:
- Anh xin lỗi em được chưa cô bé. Anh thật sự là không muốn em dính vào mấy chuyện này vì nó không tốt cho em. Nhưng mà nếu em hứa với anh điều này thì anh sẽ nói cho em biết tên người nhận xử lý vụ án này, được chứ?
Đóa Lệ cuối cùng cũng đã chiến thắng khi làm mặt giận hờn với anh chàng họ Mạc kia, cô nhanh chóng vui vẻ quay sang nhìn anh gật đầu nói:
- Được, em sẽ hứa với anh điều gì vậy?
Anh khẽ cười kí nhẹ vào đầu của cô, uống ngụm nước trà đá rồi tiếp lời:
- Là sau vụ án này em không được dạy kèm nữa là , nữa là em phải luôn tự bảo vệ bản thân mình cũng như bảo vệ mẹ của mình. Chỉ như thế thôi, em hứa với anh được chứ?
Đóa Lệ mắt sáng rỡ gật đầu vui vẻ nhanh nhẩu nói:
- Rồi, em xin hứa là sẽ làm theo những điều anh nói trên ạ. Và giờ thì anh nói cho em biết tên đi.
Mạc Bảo cố vui vẻ mỉm cười với cô, cùng lúc hai chàng trai kia đi về lại bàn và kéo ghế ngồi xuống thì Mạc Bảo đưa tay ra giới thiệu người ngồi đối diện cô tên là Tuấn Mạnh từ ngày hôm nay anh ta sẽ đảm nhiệm xử lý vụ án này, và anh ta cũng có quyền đồng ý cho cô tham gia cùng khi nào cảm thấy cần thiết nhất. Tuấn Mạnh đưa tay ra bắt tay với Đóa Lệ rồi tự giới thiệu sơ về bản thân, sau đó anh cũng giới thiệu luôn anh chàng ngồi kế bên mình cũng là cấp dưới của mình một bậc. Cả ba người trò chuyện một hồi lâu, sau đó cùng nhau đi về nhà của Đóa Lệ. Đưa cô về tới nhà thì hai anh chàng cấp dưới của Mạc Bảo xin phép về đồn để điều động người xuống nhà cô để thu dọn đồ đạc và vận chuyển sang nhà khác, cô và A Bảo cùng bước vào nhà thì đã nghe tiếng cười nói vui vẻ của mẹ cô và cặp đôi Khắc Lạc rồi, cô quay sang khẽ hỏi nhỏ vào tai của A Bảo:
- Bây giờ mình nên nói làm sao với mẹ em đây? Lỡ bất ngờ như vậy mẹ em không đồng ý thì sao A Bảo?
Mạc Bảo gật đầu đồng tình với câu hỏi ấy, anh đứng im suy ngẫm một hồi rồi ghé sát vào tai của cô đáp:
- Giờ chỉ còn cách nói là cả nhà anh chuyển tới khu vực an ninh sống được mấy ngày nay rồi nhưng ba ba anh lại muốn em và bác gái cùng đến đó sinh sống cùng luôn cho vui cho đầm ấm, vì thế mà hôm nay anh tới đây để báo tin và phụ nhà em đóng gói đồ đạc. Em thấy sao?
Tiểu Lệ nghe xong thấy cũng có lý nhưng suy ngẫm thêm tí nữa thì cô lại thắc mắc:
- Rồi lỡ mẹ em gọi cho ba ba của anh thì sao? Hay là anh cứ nói sự thật đi.
- Thật ra thì cả nhà anh sẽ chuyển sang khu vực an ninh đó với điều kiện là nhà em chuyển qua đó trước. Thế nên cứ như vậy mà nói với mẹ của em nhé.
- Vậy thì quá được rồi. Nào vô chào mẹ em tiếng đi.
Mạc Bảo cùng với Tiểu Lệ đi xuống nhà bếp, anh lễ phép cúi đầu chào mẹ của cô và chào cặp đôi Khắc Lạc còn Tiểu Lệ đi chuẩn bị đồ ăn sáng cho mình và A Bảo. Vài phút sau cô đã chuẩn bị bữa sáng xong và đem qua bàn, Tiểu Lệ ngồi kế bên anh song đó mở đầu câu chuyện trước với mẹ mình:
- Mẹ đã ăn sáng chưa?
Mẹ cô khẽ cười trước câu hỏi của con gái bèn quay sang nhìn Mạc Bảo hỏi chuyện:
- Ta đoán không nhầm thì hai đứa đang có điều gì muốn nói đúng không nào? Ăn sáng xong đã đi rồi hãy nói chúng cho ta nhé, Mạc Bảo?
Mạc Bảo với Tiểu Lệ xém mắc nghẹn trước câu nói của mẹ cô như bà đã đi guốc vào trong bụng của họ vậy, cả hai chỉ biết cặm cụi ngồi ăn bữa sáng. Khắc Lạc cùng với người yêu của mình đứng dậy chào mọi người ra về để lát anh đi họp còn người yêu của mình thì lên trường làm thủ tục thôi học và tìm kiếm trường bên Canada. Bây giờ trong nhà của Đóa Lệ chỉ còn ba người: Mạc Bảo và hai mẹ con cô, anh bắt đầu nói vào vấn đề chính:
- Dạ, vấn đề chính hôm nay mà cháu muốn nói với bác gái đó chính là... “Reng reng reng”... Dạ cháu xin lỗi và xin phép nghe điện thoại ạ.
- Ừ, không sao cả, cháu nghe điện thoại đi.
Đóa Lệ quay người sang nhìn mẹ rồi nói:
- A Bình và A Bảo sẽ đi công tác ở nước ngoài trong một thời gian đó mẹ, cả nhà bác Thắng đều chuyển qua khu nhà thuộc sự bảo vệ của quân đội đó. Mà bác Thắng bảo là nếu không có hai mẹ mình chuyển qua bên đó ở thì bác ấy cũng không chịu đi đâu, thế nên chiều nay mình chuyển đó ở mẹ nhé.
Mẹ cô bất ngờ trước lời đề nghị chuyển nhà đột ngột này của cô và Mạc Bảo, bà thở dài đảo mắt nhìn xung quanh nhà một lượt rồi mới trả lời:
- Con nha đầu ngốc này lại gây rắc rối nữa phải không? Tại sao lại phải chuyển nhà trong mọi thứ ở đây và nhà mình vẫn ổn mà con? Bác Thắng chuyển sang khu quân đội ở là đúng vì bác ấy có hai cậu con trai làm trong quân đội, còn mẹ con mình chuyển qua đó không được đâu với lại bán căn nhà này đi thì... Hèy... Mẹ cảm thấy rất tiếc con gái của mẹ à... Hèy...
Sau khi nghe điện thoại xong, anh quay lại chỗ ngồi và tiếp tục nói điều dang dở thì mẹ của Tiểu Lệ cắt ngang nói:
- Ta nghe con bé Tiểu Lệ nói rồi, ta rất cảm ơn trước lời đề nghị này của ba ba cháu nhưng mà..., chuyện chuyển nhà trong hôm nay hơi đột ngột đó, cháu có thấy như vậy không Mạc Bảo?