Chỉ Cần Được Ở Phía Sau Anh

chương 31: chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên xe mọi người im lặng cảnh giác và chờ Từ Anh.

Một lúc sau trán cậu bắt đầu đổ mồ hôi, mặt có chút tái đi.

Hừ...!Từ Anh mở mắt dựa vào ghế thở ra một hơi, cậu đưa tay nhu nhu trán rồi nói.

" Cách đây hơn một km.

Ước chừng gần ba trăm con tang thi, có thể hơn nữa.

Đa số là cấp nhưng cũng có cấp .

Do là hơi xa nên Tôi không xác định chính xác được, nhưng cũng không đến nữa giờ nữa thì chúng sẽ di chuyển đến đây.."

Trên xe ngay cả Thiên Tuấn nghe xong cũng khó tin nhìn Từ Anh.

" Cậu có thể xác định được.." Bạch Cúc

" Được! Mọi người tranh thủ ăn chút gì rồi nghĩ ngơi lấy sức đi.."

" Tôi muốn nghĩ một chút.."

Từ Anh nói rồi nhắm mắt lại, lúc nãy tra xét trên diện rộng nên tinh thần lực có chút mệt, cậu cần phải nghỉ một chút mới được.

Thiên Tuấn ra hiệu.

Mọi người nhanh chóng ăn uống rồi cũng ngã ra ghế chờ.

Trong xe im lặng, bỗng dưng Từ Anh ngồi thẳng dậy mọi người cũng lên tinh thần.

" Đến rồi......!"Từ Anh nói xong mở cửa xe bước xuống

Từ đằng xa một đám tang thi mặc quần áo giống nhau đang xiêu vẹo đi đến, miệng rích gào, không khí có mùi tanh nồng.

" Tang thi cũng biết mặc đồng phục á..?" Bạch Sa nhìn thấy không khỏi bật cười

" Chắc là người của công xưởng gần đây.." Bạch Thần.

" Có thấy mấy con tang thi có vẻ tách riêng ra kia không? Đó là tang thi cấp nên phải cẩn thận đó.." Cậu chỉ chỉ tang thi đi phía sau

Những xe phía sau thấy nhiều tang thi như thế người thì quay xe chạy đi, người thì trốn trên xe, người thì bước xuống.

" Chúng ta có thể hợp tác đánh để mở đường đi qua không? Chúng Tôi có hai mươi người và mười lăm dị năng.." Người lúc nãy đi đến hỏi

" Được...." Thiên Tuấn đồng ý

Anh ta quay lại ra hiệu với người của mình rồi cũng bắt đầu tiến lên.

Đánh gần hai giờ mà số lượng tang giảm xuống không được một nửa.

" Lão đại..

Cứ như thế sẽ không cầm cự được lâu hơn đâu.." Bạch Thần hét lên.

" Tôi mở đường các người cố gắng thoát ra.

Tôi sẽ nhanh chóng theo sau.." Thiên Tuấn đánh một lúc rồi nói.

Từ Anh nghe vậy lo lắng anh sẽ ở lại giữ chân tang thi nên vội vàng nghĩ cách, cậu nhìn thấy mấy con tang thi bị ướt nước đứng gần nhau thế mà bị trúng một tia điện cấp của Bạch Phi chúng di chuyển chậm lại một nhịp cậu nghĩ ra cách nên tiến lên chỗ Thiên Tuấn.

" Anh cố trụ thêm một giờ được không..?"

" Không thành vấn đề.." Không hiểu Cậu muốn làm gì nhưng anh vẫn đồng ý...

" Mọi người đánh ép nó gom lại một chỗ đi.." Từ Anh la lên

Mọi người nhanh chóng hợp tác với nhau vừa đánh vừa ép.

Hơn nữa giờ mới ép chúng tụ lại một chỗ được

" Dị năng băng phóng giữ chân chúng lại.." Cậu vừa phóng băng xuống đất vừa thét lên.

Những dị năng băng khác cũng nhanh chóng làm theo thời gian trôi qua một vòng tròn khổng lồ bằng băng hiện ra, mọi người lại ra sức đánh ép không để chúng phá đi

" Bạch Cúc..

Nhanh chóng phóng nước cho toàn bộ chúng đều ướt đi.."

Dị năng nước nghe cậu nói vậy cũng nhanh làm theo.

Thấy đã đủ cậu hô to.

" Tất cả lui hết về chỗ khô ráo tránh nước.."

Từ Anh bước lên nhắm mắt tập trung cưỡng chế toàn bộ tinh lực, phóng ra một đạo lôi điện vào tang thi.

Chúng đang bị ướt nước gặp phải sét nên bị cháy khét, Thiên Tuấn lại phóng thêm một ngọn lửa lớn thiêu rụi hoàn toàn.

Tất cả mọi người há hốc mồm nhìn Từ Anh.

Chưa kịp định thần đã thấy Từ Anh quay lại nhìn xung quanh cười một cái rồi ngã xuống.

Bạch Thần dùng tốc độ chạy lên đỡ cậu.

" Từ Anh...!Từ Anh...!Tỉnh ..

tỉnh .." Bạch Sa vỗ vỗ mặt cậu

Cậu mở mắt suy yếu nhìn anh..

" Tôi muốn vào trong.."

" Để Tôi dìu Cậu ta lên xe nghĩ ngơi các người đi thu dọn đi.." Thiên Tuấn hiểu ý nên đỡ lấy Cậu mang lên xe

" Tôi vào không gian một lúc là khỏe lại thôi.." Từ Anh chờ anh đi ra rồi lắc mình vào không gian.

Thiên Tuấn kéo rèm cửa sổ lại bước xuống đóng cửa xe.

Nhóm người kia sau khi kiểm tra đội ngũ của mình rồi cũng lại hỏi thăm.

" Cậu ấy sao rồi? Chúng Tôi có bác sĩ và thuốc, mọi người có cần không..?"

" Không sao chúng tôi có thuốc, giờ cậu ấy ổn rồi.." Thiên Tuấn trả lời.

" Tôi là Yến Thanh ở căn cứ I thị.." Người kia giơ tay

" Thiên Tuấn căn cứ Tưởng Hạo thành phố A.." Anh bắt tay nói

" Đã nghe danh! Giờ các người có đi tiếp không.." Yến Thanh

" Không chúng Tôi tìm chỗ qua đêm trước.." Thiên Tuấn

" Vậy chúng Tôi đi trước.

Có đến I thị thì đến căn cứ Tôi sẽ tiếp đãi.." Yến Thanh

" Có dịp mời ghé qua Tưởng Hạo.." Thiên Tuấn

Nói rồi Yến Thanh xuất phát đi trước

" Các người xử lý rồi thu tinh thạch đi Tôi ở đây được rồi.." Thiên Tuấn nói với bốn người kia

Từ Anh vào không gian, cậu ngâm mình trong ôn tuyền đến khi thấy hồi phục thì bước lên mặc lại quần áo, cầm thêm mấy chai nước trong không gian rồi mới ra ngoài.

Yến Thanh rời đi Câu cũng nhắm mắt ngủ

" Lão đại..

Đã xong...." Bạch Thần

" Từ Anh....!cậu ấy....." Bạch Sa lo lắng

Bạch Cúc Bạch Phi cũng nhìn Lão Đại mình.

" Tôi không sao.....!" Mọi người trở lại cậu cũng thức dậy đi ra

" Đã khỏe chưa..?" Thiên Tuấn nhìn sang

" Đã khỏe! Thu được bao nhiêu tinh thạch? " Từ Anh nhìn cái nón Bạch Phi ôm trên tay hỏi

" Có được mười viên màu hơi sậm còn lại trên hai trăm viên trong suốt.." Bạch Phi đưa cho Từ Anh

Cậu cầm lên nhìn một chút rồi nói.

" Cái màu sậm này là cấp đi còn lại là cấp hết.

Để sau này có thêm rồi mới biết quy luật của nó.."

"Lão đại chúng ta lên phía trước xem có chỗ nghỉ qua đêm không..?" Bạch Thần nhìn bản đồ rồi nói.

" Hai cậu ra sau ngồi thử hấp thu tinh thạch này xem sao chúng tôi lái xe cho.." Thiên Tuấn đưa cho mỗi người mười viên tinh thạch cấp rồi hướng dẫn cách hấp thu.

" Cậu lái xe đi Tôi sẽ xử lý tang thi đi ra.." Thiên Tuấn

" Uh.."

Mọi người lên xe hai cô gái ngồi ở giữa.

" Trước uống cái này đi.." Từ Anh đưa mỗi người một chai nước trong không gian rồi mới nói

"Các người trước thử một viên xem có ảnh hưởng gì không, nếu bình thường thì tiếp tục đến lúc không hấp thu được nữa, giống như đã ăn no rồi ăn không vô nữa ý thì ngừng"

" Cậu lo lái xe đi Tôi xem chừng họ cho.." Thiên Tuấn

" Oh...." Cậu

Chừng mười lăm phút sau bốn người lần lượt mở mắt ra trong tay chỉ còn bột phấn.

" Lão đại.."

" Tôi thấy trong người rất lạ.

Cảm giác giống như có cái gì đó đang lớn dần lên....!Uh...!Giống như thổi hơi vào bong bóng ấy....."

Bạch Cúc ngẫm lại rồi diễn tả.

" Đúng vậy! / Đúng đó..."

Ba người còn lại cũng như thế

" Nhưng của Tôi giống như cái bong bóng ấy muốn bể rồi hay sao ấy...." Bạch Thần nghĩ một lúc mới nói.

" Cảm giác đó đúng rồi.

Các người tiếp tục.."

" Bạch Thần là chuẩn bị lên cấp, cậu hấp thu tinh thạch cấp đi.."

Từ Anh mỉm cười nói

Thiên Tuấn đưa cho Bạch Thần tất cả tinh thạch cấp .

" Vậy còn hai người.." Bạch Thần lấy rồi hỏi

" Chúng Tôi cần tinh thạch cấp .

Cậu cứ dùng sau này kiếm lại cho người khác.." Từ Anh giải thích

Bốn người nghe xong cũng không nghĩ nữa tiếp tục nhắm mắt tập trung hấp thu tinh thạch.

Trên đường cũng có vài con tang thi đi ra nhưng không ảnh hưởng.

Trên xe im lặng bỗng Thiên Tuấn lên tiếng.

" Lúc nãy cậu quá liều mạng rồi đó.

Cậu là người ân của Cha Tôi, bảo vệ cậu là trách nhiệm của Tôi.."

Sao anh lại không nhìn ra được chứ, nhưng tâm của anh chỉ có một người duy nhất mà thôi..

" Tôi....!Tôi chỉ muốn nhanh chóng kết thúc thôi...!" Nghe ra giọng Anh xa cách Từ Anh lại nhói tim nghĩ..

Có lẽ như Kỳ Anh nói anh không phải người đồng tính có thể là bài xích nữa..

" Uh Tôi chỉ nhắc nhở cậu thôi.." Thiên Tuấn lạnh nhạt

Trên xe lại chìm vào im lặng.

Trời càng lúc càng tối, gần hai giờ mới thấy được một khu nhà xưởng cửa đã mở ra hư hỏng.

" Chắc là đám tang thi kia đi từ đây ra.." Thiên Tuấn nhìn thấy nói.

" Anh ở lại xem bọn họ Tôi vào trong xem một chút.." Nói rồi cậu nhanh chóng bước xuống đi nhanh vào trong.

Bên trong có vài cái xác không nguyên vẹn cậu đã nhìn qua không có người sống hay tang thi gì hết.

Cậu đi một vòng thì phát hiện ở đây là nhà máy sản xuất dây điện, lõi đồng.

Cậu thu hết vào không gian có khi sau này có việc dùng cũng nên.

Đi một vòng chẳng có gì nữa.

Cậu mới đi ra gọi anh lái xe vào.

Bốn người kia chưa tỉnh lại hai người cũng không thể gọi nên chạy xe vào trong đậu chết qua một bên ngồi trên xe chờ.

Cậu lấy thức ăn trong không gian ra mỗi người một phần rồi im lặng ăn.

" Cậu ngủ trước đi Tôi gác cho.." Anh nói với Từ Anh

" Uh.." Cậu lấy hai cái chăn nhỏ đưa anh một cái rồi nhắm mắt lại

Thiên Tuấn nhìn Từ Anh rồi thở dài......!Trước kia có lẽ anh sẽ không nhận ra hoặc không để tâm, nhưng từ khi biết mình đã yêu thích một người thì bản thân anh lại có thể nhận ra ai đang có tình cảm với mình.

Với người khác anh có thể dứt khoát từ chối thẳng thừng, nhưng Từ Anh thì không được.

Cậu ấy đã tứ cố vô thân, còn là con của ân nhân do Cha mình tự nhận ra chứ không phải người ta tự đến tìm.

Đã thế, sau khi biết không đòi hỏi còn mang cả bí mật và tài nguyên nói cho cả Nhà mình biết.

Bản thân anh tuy lạnh nhạt nhưng không phải vô lý tuyệt tình, hy vọng nói như thế Từ Anh có thể ý thức được.

Anh thở dài rồi nhìn mình như thế....!Cậu chưa bao giờ che giấu tình cảm của mình, chỉ là im lặng không nói ra thôi.

Vậy là anh thật sự chán ghét người đồng tính, nhưng do thân phận mình có chút đặc thù nên khó mở miệng.

Cậu cố gắng an ủi mình là chỉ cần ở bên Anh đứng ở sau lưng nhìn cũng đủ rồi....!Không nên quá tham lam.

Tự an ủi như thế rồi chìm vào giấc ngủ.

Nữa đêm bỗng dưng có tiếng xe ngày càng gần Từ Anh nhanh chóng tỉnh dậy bước xuống xe cảnh giác xung quanh.

" Chúng Tôi chỉ muốn ngủ lại một đêm, sẽ không quấy rầy các người.." Một người đàn ông trung niên thấy cậu cảnh giác nên nói rồi nhanh chóng tắt xe.

" Anh ngủ đi Tôi gác cho.." Cậu đóng cửa xe nói với anh rồi đi một vòng ra sau làm như lấy đồ thật ra lấy trong không gian một mớ than với mấy khúc cây cậu để sẵn.

Lui cui một lúc Từ Anh cũng nhóm được lửa, bỏ thêm chút củi nữa nhiệt độ cũng bớt lạnh.

" Cậu cho tôi nấu nhờ chút nước được không.." Thấy Cậu có lửa người trung niên kia mở lời.

" Được chứ chú tự nhiên.." Cậu cũng không keo kiệt

Ông xách một cái chân bếp tự chế với một cái nồi to bước qua.

" Chúng tôi nấu mì gói lát nữa cậu ăn một chén đỡ lạnh.." Ông thấy cậu khuôn mặt còn nhỏ lại nói chuyện lịch sự lễ phép nên cũng không e ngại.

Từ lúc mạt thế đến có lẽ đây là lần đầu ông nghe được lời nói như thế.

" Cháu đã ăn rồi, chú giữ mà dùng đi, thời buổi này quá khó khăn, chú cũng đừng nhiệt tình với người khác quá.." Cậu nhìn thấy vẻ mặt chất phát của người này mà lo lắng dùm ông ta, cứ như thế chết lúc nào không hay.

Hazzz....!" Đúng là quá khó khăn rồi, không biết còn kéo dài đến bao giờ....!Hy vọng đến được thành phố A.." Ông thở dài rồi nói

" Chú đến đó tìm người thân à..?"

" Không phải ! Chỗ chú ở trước đây tang thi ngày càng nhiều không chống đỡ nổi.

Chú nghe được có tin Chính phủ xây dựng căn cứ rất lớn nên muốn đến xin vào, ở các thành phố khác đều có căn cứ nhưng phải nộp vật tư quá nhiều, bà nhà chú lại không được khỏe, các con thì ở nơi khác chưa biết ra sau chú mang theo vợ với hai cháu nhỏ tìm chính phủ giúp đỡ.." Ông nói giọng đầy tin tưởng

" Chú à con khuyên chú nên tìm cách khác, Chính phủ chưa ra thông báo cũng chưa thu người dân vào căn cứ đâu.

Con từ bên đó đi ra đây.." Cậu không ngại cho Chu Tường Minh một cước.

" Thật thế sao? Thế cậu định đi đâu..?" Ông ngạc nhiên

" Đúng vậy ! Anh em cháu đã đến nhưng không được nhận, họ bảo phải chờ căn cứ hoàn thành, thu gom đủ vật tư mới cho người dân vào...!Đến lúc đó không biết chúng ta còn sống không đây....!Nên tụi cháu đi ra xem xem có nơi nào khác không....!" Từ Anh buồn bã nói

" Sao họ có thể làm như thế được chứ....!" Ông không nói nên lời

Ục...ục..

Nước trong nồi sôi lên.

Ông bỏ mấy gói mì ăn liền vào rồi bước đến xe dìu một người phụ nữ bước xuống bên cạnh có hai người một trai một gái chừng bằng tuổi Cậu..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio