Chỉ Cần Em Thôi

chương 41: ôm em

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: PH + Saki | Beta-er: Saki

Trong lòng Chu Phù thắt lại.

Những gì cô đã làm với anh trước đây thật sự quá đáng, nhưng cô không ngờ rằng thiếu niên lạnh lùng cứng rắn từ truớc đến nay lại sợ hãi tới như vậy.

Đến mức anh thà tin vào những vị thần mà anh coi thường trước đây, còn hơn đặt hy vọng này vào cô.

Hóa ra không chỉ có cô, anh cũng sẽ cảm thấy bất an.

Cô cẩn thận nhướng mi nhìn anh một cái, sau đó chủ động nắm lấy bàn tay to đang buông thõng ở ống quần của anh, nắm lấy ngón trỏ của anh như một đứa trẻ con, lắc lắc hai cái như lấy lòng, nói: “Hôm nay em lấy được học bổng năm học trước, học bổng này coi như là để em tự mua phần thưởng cho mình, không liên quan gì tới anh cả.”

Chu Phù suy nghĩ một chút, vội vàng mượn giấy bút của ông chủ quán trà sữa, khom người, dựa vào chiếc bàn nhỏ thấp bé của quầy hàng, làm như thật mà từng nét từng nét tinh tế viết giấy nợ cho Trần Kỵ.

Sau khi ký tên mình vào, còn ngốc ngốc thuận tay quệt lấy sốt cà chua từ xúc xích nướng vừa mua lên ngón cái, cắn môi ấn ngón tay vào tờ giấy nợ.

Trần Kỵ nhìn từ trên cao xuống, đuôi mắt hơi cụp xuống liếc nhìn nhất cử nhất động của cô, không nhịn được nhếch môi cười mỉm.

“Trả cho ông chủ ạ.” Chu Phù trả bút cho chủ quán rồi đứng dậy, thái độ vô cùng đoan chính dùng hai tay đưa giấy nợ cho anh.

Trần Kỵ trong chuyện này không khách khí với cô, tùy tiện nhận lấy, đơn giản nhìn qua, cười nhạt gật đầu, gấp tờ giấy nợ lại, tiện tay đút vào túi quần, chuyển đề tài sang chuyện khác: “Học bổng được bao nhiêu?”

Chu Phù thành thật nói: “Mười nghìn.”

Cô chớp mắt, trên mặt là biểu cảm đắc ý không thể giấu được.

“Hạng nhất?” Trần Kỵ cũng từng học khoa kiến ​​trúc của trường đại học Bắc Lâm, điểm số gần như đứng đầu, mặc dù anh không cố ý phấn đấu vì những thứ này, nhưng hạng nhất hàng năm đều thuộc về anh, người đàn ông nhẹ nhàng véo má Chu Phù, “Giỏi lắm, học bổng kiến trúc không dễ lấy đâu.”

Anh nói xong, lại lấy điện thoại ra lần nữa, không nhanh không chậm chuyển cho Chu Phù năm chữ số.

Lúc này điện thoại của Chu Phù hết pin tự động tắt nguồn, không có thông báo nhắc nhở nào, cô đang yên lặng uống trà sữa Trần Kỵ mới mua, uống được hai hớp mới nhớ một ly khác vẫn còn ở trên tay mình, đang định đưa cho anh, tầm mắt vô ý nhìn thấy nội dung trên màn hình điện thoại của anh.

Đó là ảnh chân dung của một miếng đậu hũ nhỏ, Chu Phù không thể quen thuộc hơn, thấy thế, cô khó hiểu hỏi: “Anh chuyển tiền cho em làm gì?”

Trần Kỵ không để ý hất cằm về phía đôi giày trong tay cô, nói: “Giày là phần thưởng em tự mua cho mình, còn số tiền này là phần thưởng anh cho.”

Chu Phù a một tiếng: “Anh đừng cho em tiền mãi, tiền lương của em đủ dùng rồi.”

Anh giở trò xấu đưa tay vò loạn tóc cô, ngữ khí vẫn ngạo mạn như cũ: “Ông đây muốn cho, em quản được à?”

Chu Phù: “…”

Chút tiền đó có là gì, nhưng cố tình do thiếu chút tiền ấy, làm cô gái của anh khổ sở suốt tám năm qua.

Tám năm này, anh không thể ở bên cạnh cô, anh thậm chí không dám tưởng tượng, một công chúa chỉ biết khóc không biết gì khác như cô, rốt cuộc đã chịu bao nhiêu đau khổ.

Hôm nay cuối cùng cũng đem người trở về bên cạnh mình, anh liền nghĩ cách cho cô toàn bộ những thứ mình có được.

Chỉ là muốn cho đi.

Sau khi đi dạo phố, động tác Chu Phù lén dắt tay Trần Kỵ rõ ràng thành thạo hơn rất nhiều.

Về sau thậm chí không nỡ buông ra, cho rằng anh không phát hiện, cô vẫn mừng thầm, lại không biết đây là anh âm thầm cho phép.

Hai người đi một chút dừng một chút, thời gian trôi qua thật nhanh, trước đây Chu Phù đã tưởng tượng rất nhiều lần, không biết trải qua cuộc sống của cặp đôi bình thường ở gần trường học với Trần Kỵ sẽ trông như thế nào, hôm nay bỗng nhiên thực hiện được, khiến cô cảm thấy vô cùng quý trọng.

Cho dù đã gần đến giờ đóng cửa ký túc xá, cô vẫn không nỡ rời đi.

Ra khỏi đầu ngõ, lúc đi ngang qua một tiệm gà rán, hai mắt cô sáng ngời, ngẩng đầu nhìn Trần Kỵ: “Anh muốn ăn không?”

Tối nay cô đã ăn không ít thứ, mặc dù chỉ nếm vài miếng rồi nhét hết cho Trần Kỵ ăn hết, nhưng đồ ăn có rất nhiều loại, giờ phút này bụng cô đã no tám chín phần.

Nhưng vì nghĩ đến việc đi ra ngoài liền phải xa anh, một mình lẻ loi ở ký túc xá, cô vẫn tìm cách kiếm cớ muốn ở chung với anh thêm một chút.

Không chờ Trần Kỵ mở miệng, cô đã tiếp tục nói thêm: “Cá viên ở cửa hàng đó rất ngon, lúc trước mỗi lần em tan làm, ông chủ sẽ cho em một phần, tự em cũng làm rồi.”

“À, là mấy năm trước em làm thêm ở đây.” Trong ấn tượng, cô còn chưa nói với Trần Kỵ về cuộc sống lúc trước, sợ anh nghe không hiểu ý, cô vội vàng giải thích.

Trần Kỵ thản nhiên”Ừ” một tiếng, nói: “Đúng lúc tìm một chỗ ngồi đi.”

Câu này có nghĩa là đồng ý, Chu Phù vui vẻ kéo người vào trong tiệm.

Vừa vào tiệm, ông chủ đã ra đón, nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Chu Phù, vội vàng niềm nở chào hỏi ôn chuyện: “Lâu lắm rồi mới gặp lại con nhỉ?”

Chu Phù gật đầu, cười đáp: “Đúng vậy, năm nay con đi thực tập, cho nên ít trở lại trường học ạ.”

“Công việc vẫn thuận lợi chứ?” Ông chủ thuận miệng hỏi.

Chu Phù quay đầu nhìn Trần kỵ và gật đầu, “Dạ, khá là tốt, đồng nghiệp rất tốt, lãnh đạo cũng rất tốt.”

Người đàn ông bên cạnh thản nhiên nhếch khóe môi.

Ông chủ tiếp lời: “Chú đã nói mà, mấy tháng không gặp, hiếm thấy con mập một chút, hẳn là sống cũng không tệ lắm.”

Chu Phù chớp mắt, rõ ràng như vậy sao…

Ông chủ nói chuyện xong thì quay về trong bếp.

Trần Kỵ đột nhiên giơ tay véo má cô, lười biếng nói: “Đừng nghe ông ấy.”

“Hả?” Chu Phù không hiểu.

“Mập lên cái rắm, ngày đó ở trên sô pha, xương cốt đều chọc đau tôi.” Khóe môi anh khẽ nhếch.

Chu Phù phản ứng lại, cả khuôn mặt đều đỏ đến không có cách nào nhìn anh: “…”

Hai người tìm một cái bàn trống ngồi xuống, Chu Phù thuận miệng hỏi: “Anh đã tới chỗ này rồi à?”

Trần Kỵ mất tự nhiên rời mắt: “Không có.”

“Vậy em gọi bừa nhé?” Cô dựa theo ấn tượng lúc trước, gọi mấy món mà các học sinh khá thích ăn.

Sau khi đưa tờ giấy chọn đồ ăn cho ông chủ, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở tủ đông lạnh với những chai thủy tinh đựng nước có ga cách đó không xa.

Trần Kỵ đã rất quen thuộc với ánh mắt này của cô, lúc trước cô cầu xin anh, để cô ăn một miếng kem, chính là như thế này.

Trong khoảng thời gian này, tính tình nhỏ nào đó của cô đã bị anh khơi lại, không có nơm nớp lo sợ khi mới gặp hai tháng trước, mà có rất nhiều biểu cảm và thói quen đã khắc sâu trong xương cốt của cô.

Trần Kỵ nhìn theo ánh mắt của cô đến tủ đông lạnh, ngữ điệu và lời nói vẫn giống tám năm trước: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Cái khác đều có thể thương lượng, đồ lạnh thì không cần bàn nữa.

Chu Phù tự xưng là đối phó với Trần Kỵ rất giỏi, suy nghĩ chút, liền nói với anh: “Anh biết không, lúc trước khi em còn làm việc ở đây, thường xuyên thấy nhóm học sinh nam gọi chai nước có ga kia, không cần tới đồ khui nắp chai, chỉ cần dùng đũa thôi là mở được rồi, động tác cực kỳ đẹp trai luôn.”

Vừa dứt lời, ánh mắt lạnh lẽo của Trần Kỵ lập tức liếc qua, bình tĩnh liếc nhìn Chu Phù hai giây, sau đó đột nhiên đứng dậy đi về phía tủ đông.

Cô gái nhỏ ôm mặt chống khuỷu tay lên bàn, không nhịn được cười.

Trong lúc đó, ông chủ bưng đĩa thức ăn trên tay ra, đặt những món cô vừa gọi lên bàn, sau đó khẽ nói: “Chú nói mà, hai con chắc chắn là một đôi.”

Chu Phù khó hiểu: “Dạ?”

Ông chủ nói tiếp: “Vừa rồi lúc bạn trai con bước vào cửa hàng, chú đã có cảm giác quen thuộc, nhất thời không nhớ đã gặp cậu ấy ở đâu, kết quả vợ chú nói, đây là người hồi trước thường xuyên tới chỗ chúng ta đặt hàng, tám mươi phần trăm chính là cậu ấy, chắc chắn luôn.”

“Sau đó chú mới nghĩ, đúng là cậu ấy thật, chú nhớ rõ lúc đó cửa hàng vừa mới khai trương, làm ăn cũng không tốt lắm, mỗi ngày đều nhờ lượng đơn đặt hàng lớn của cậu ấy, mới giúp bọn chú sống sót qua nửa năm đầu tiên, lúc đó bọn chú muốn tặng đồ để cảm ơn, kết quả cậu ấy không cần gì cả, chỉ nói bọn chú đối với cháu tốt một chút, cho nhiều tiền lương chút, cậu ấy trợ cấp, đừng để cháu làm quá nhiều việc ”.

“Lúc đó vợ chồng chú đoán, chắc chắn là đang theo đuổi cháu.”

Lúc này chóp mũi Chu Phù cay cay, ánh mắt bình tĩnh liếc nhìn bóng lưng cao lớn của Trần Kỵ đang khom lưng lấy nước ngọt cho mình, cô không nghe thấy thanh âm gì nữa, chỉ là cười nhạt gật đầu.

Một lúc sau, Trần Kỵ tay cầm chai thủy tinh ướp lạnh đựng nước có ga trở lại trước bàn ngồi xuống.

Ngón tay cong lên, mặt không chút thay đổi gõ nhẹ hai cái trước bàn Chu Phù, ngữ khí ngạo mạn: “Nhìn kỹ.”

Nói xong, tay trái người đàn ông cầm phía dưới thân chai, tay phải vừa xoay, thậm chí không cần dùng đũa, xương cổ tay đụng nhẹ vào miệng chai, chỉ nghe “póc” một tiếng, cái nắp đã bật ra nằm trên bàn.

“Ai đẹp trai?” Trần Kỵ lạnh như băng hỏi một câu.

Hiếm khi trẻ con như vậy.

Chu Phù phản ứng lại, nhịn cười, dịu dàng đáp lại anh: “Anh đẹp trai.”

Người đàn ông mất tự nhiên hắng giọng: “Quá lạnh, chỉ cho uống một hớp thôi.”

Chu Phù gật đầu: “Được.”

Chu Phù ngơ ngác nhấp một hớp, nhưng đầu óc cô chỉ tập trung vào những gì ông chủ vừa nói, cô không biết phải nói chuyện với anh như thế nào, chỉ có thể bắt chước cách anh đối xử với cô, không ngừng chất đống đồ ăn ngon vào đĩa trước mặt anh, chỉ nghĩ, có thể đối với anh tốt một chút.

Tới lui mấy lượt, Trần Kỵ dường như cũng nhận thấy có gì đó không ổn, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tiện tay đặt lại đồ vào đĩa của cô: “Ăn của em đi, đừng quan tâm ông, vất vả mới nuôi lại tí thịt cho em, không còn giày vò nữa, em xem sau khi qua Phù Trầm, ai chuyển em lên chính thức.”

Chu Phù phồng má, cố ý dùng lời nói bịt miệng anh, lẩm bẩm nói: “Có phải anh ghét em gắp đúng không?”

Nghe vậy, người đàn ông lười biếng nhướng mí mắt, đầu lưỡi đẩy đẩy gò má, sau đó bàn tay to đột nhiên nắm lấy cổ tay phải của cô, dùng sức một chút, đưa miếng cá viên cô đã cắn một nửa vào trong miệng, lạnh nhạt hỏi: “Em nói xem? Hôn cũng hôn rồi.”

Chu Phù: “…”

Hai người lề mà lề mề, chờ lúc ra khỏi tiệm cũng đã hơn mười một giờ đêm.

Lúc này, cửa ký túc xá đã bị khóa nửa tiếng, Chu Phù chột dạ nhìn Trần Kỵ: “Em không về được.”

Trần Kỵ một tay kéo cô vào trong chiếc xe của mình gần đó: “Thuê phòng đi, chút tâm tư này của em, còn nghĩ tôi không nhìn ra?”

Chu Phù: “…”

Đây là lần đầu tiên cô thuê phòng với đàn ông, nói không căng thẳng là giả.

Rõ ràng khi còn ở nhà, họ đã sống chung dưới một mái nhà lâu lắm rồi, nhưng lại chưa từng trải qua việc ở chung phòng với nhau.

Cứ tưởng khi tới quầy lễ tân, sẽ gặp phải vấn đề vừa xấu hổ vừa kíc,h thích như “chỉ còn lại một phòng” “Muốn phòng có giường lớn hay phòng hai giường”.

Kết quả không nghĩ tới, những vấn đề này dường như không tồn tại trước mặt những người có khả năng kiếm tiền.

Trần Kỵ tiện tay bao trọn toàn bộ phòng tầng cao nhất.

Ước tính sơ lược có khoảng tám phòng.

Chu Phù: “…”

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, cô mới là người theo đuổi, người được theo đuổi, nên dè dặt hơn một chút.

Sau khi vào cửa, thần sắc người đàn ông đã lâu như thường, không khác gì về nhà.

Chờ Chu Phù thay giày xong, anh lấy ra tờ giấy nợ kia, vô cùng quan tâm nới: “Sạc pin trả tiền.”

Chu Phù nở nụ cười: “Ồ.”

Xóa nợ xong cũng đã gần mười hai giờ, Trần Kỵ liếc nhìn thời gian trên điện thoại: “Ngày mai không phải còn muốn dậy sớm trở về trường học sao?”

Chu Phù gật đầu.

“Đi tắm rồi đi ngủ.”

Chu Phù: “…”

Tình tiết này phát triển hơi khác so với tưởng tượng của cô.

Chẳng qua cô mặc dù ở vào vị trí người theo đuổi, da mặt vẫn mỏng như cũ, nghe Trần Kỵ nói như vậy, cũng chỉ có thể nghe lời làm theo.

Nào ngờ không chỉ là Trần Kỵ không phối hợp, ngay cả hôn mỗi tháng chỉ hôn một lần, cũng tương đối không phối hợp.

Tắm được một nửa, Chu Phù mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Một lúc sau, giọng nói yếu ớt của cô gái nhỏ đột nhiên vang lên từ trong phòng tắm mờ mịt hơi nước, nghe có vẻ xấu hổ: “Trần Kỵ… “

Người đàn ông ngồi ở trên sô pha cách đó không xa, cúi đầu liếc nhìn nơi nào đó, hít sâu một hơi, bình tĩnh đứng dậy đi tới trước cửa phòng tắm: “Làm gì?”

Chu Phù cắn m,ôi dưới, lắp bắp hỏi: “Trên xe anh… Còn băng vệ sinh không?”

Sắc mặt Trần Kỵ tối sầm: “…”

Chu Phù không nghe thấy anh lên tiếng, lại nghe thấy tiếng bước chân đi về phía cửa, suy nghĩ một chút, cô lại hô một tiếng: “Chờ một chút!”

Bước chân của người đàn ông dừng lại.

“Anh có thể thuận tiện, giúp em mua quần nhỏ được không…?” Ngữ khí Chu Phù nghe cũng rất thẹn thùng.

Trần Kỵ tiêu hóa một lúc lâu mới nhận ra quần nhỏ mà cô đang nói là gì: “Em cảm thấy chuyện này rất thuận tiện không?”

Chu Phù: “…”

“Dù sao thì… Dù sao thì anh cũng có kinh nghiệm một lần rồi…”

Trần Kỵ: “…”

Vốn tưởng rằng Trần Kỵ sẽ từ chối, nhưng cuối cùng, người đàn ông vẫn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng nói: “Ông trời thật sự con mẹ nó phái ông đây đến hầu hạ em.”

Chu Phù: “Phiền anh rồi…”

“…”

Trần Kỵ: “Chờ tôi.”

Đợi anh mua xong đồ trở về, Chu Phù đã ra khỏi phòng tắm.

Đoán chừng phải đợi hơi lâu, nên cô chỉ lấy một chiếc khăn giấy để lót tạm rồi đi ra.

Trên giường có một chỗ hơi phình ra, Trần Kỵ đi đến bên giường, nhìn thấy Chu Phù đang co ro bên trong, trên trán có chút mồ hôi, sắc mặt tái như bị bệnh, trông rất kì lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ hoạt bát vừa rồi.

Biết cô lại đau, đoán chắc là do mấy ngụm nước có ga ướp lạnh lúc nãy gây nên.

Trần Kỵ nhíu mày, lấy trong túi ra loại thuốc vừa mới mua, đỡ người dậy: “Uống trước đi, lát nữa tôi đưa em đi bệnh viện.”

Chu Phù giờ phút này nhắm mắt lại, không muốn nhúc nhích chút nào, chỉ há miệng nuốt viên thuốc xuống, giọng nói mơ hồ không rõ: “Em không muốn đi… Em nằm một lát là khỏi rồi, bệnh cũ thôi.”

Việc này không phải do cô từ chối, trong lòng Trần Kỵ thắt lại, nhìn bộ dạng này của cô giống như không thích hợp ra ngoài, nghĩ chút, lại nói: “Được, nếu em không muốn đi thì không đi, lát nữa sẽ có người tới khám cho em, thay quần áo trước đi, như vậy sẽ thoải mái hơn.”

Chu Phù rê,n rỉ không mở mắt.

Trần Kỵ siết chặt hàm răng, đột nhiên cúi người ghé vào bên tai cô trầm giọng nói: “Em lười động, vậy để tôi thay cho em?”

Những lời này khiến cô gái nhỏ mở to mắt, lọt trong tầm mắt là khuôn mặt nghiêm túc không chút giễu cợt của người đàn ông.

Tim cô đột nhiên đập dữ dội, quên luôn nửa phần đau đớn, dùng sức ngồi dậy, nhận đồ từ trong tay anh rồi đi vào toilet.

Lúc ra, bác sĩ Trần Kỵ gọi cũng đã tới.

Đối phương thay Chu Phù xem qua, chỉ nói là bệnh cũ cần điều trị lâu dài, trước mặt mang theo bịch truyền nước đến, trước truyền một chai, cấp cứu gấp.

Trần Kỵ cẩn thận hỏi: “Cô ấy vừa uống Ibuprofen, có xung đột với cái này không?”

Bác sĩ vội vàng trả lời: “Không sao đâu, không có xung đột.”

Anh ấy tùy ý nhìn bốn phía xung quanh, nghĩ rằng đây là khách sạn, nên thích hợp nhắc nhở: “Chỉ là đang trong kỳ kinh nguyệt không thể làm chuyện đó, nên nhịn một chút.”

Chu Phù: “…”

Trần Kỵ: “… Hiểu rồi, phiền anh ra ngoài một chuyến.”

Sau khi tiễn bác sĩ đi, Trần Kỵ trở lại bên mép giường của Chu Phù.

Thấy cô mềm mại như bông trốn dưới chăn, bàn tay to vươn tới mái tóc đen dài xõa tung trên chiếc gối trắng tinh của cô.

Quả nhiên còn chưa làm.

Anh nghĩ chút, cầm máy sấy tóc từ trong phòng tắm ra, ngồi ở đầu giường, để cô ngủ say, im lặng sấy tóc cho cô.

Thật lâu sau, tiếng máy sấy tóc rốt cuộc cũng ngừng.

Chu Phù trừng lớn mắt, liền thấy Trần Kỵ đang kiên nhẫn chỉnh sửa mái tóc giúp mình.

Cô gái nhỏ lúc này có bệnh, mang theo giọng mũi, âm thanh có chút trẻ con nói: “Trần Kỵ, em hiện tại không còn bao nhiêu sức lực, cho nên việc theo đuổi anh, em muốn tạm hoãn một đêm.”

“Ừm…” Anh khẽ đáp.

Dù sao anh cũng không trông cậy trình độ theo đuổi người khác của cô.

Chu Phù tiếp tục nói: “Em vẫn hơi đau, anh có thể… Ôm em một cái không?”

Đuôi lông mày Trần Kỵ hơi nhướng lên, hừ cười một tiếng: “Rõ ràng là em theo đuổi tôi, sao yêu cầu nhiều như vậy chứ?”

Nói tới nói lui, động tác cũng rất thành thật.

Một lúc sau, anh vén một góc chăn lên, từ phía sau bao phủ lên, một tay kéo cô vào lòng, động tác vô cùng thuần thục, giống như đã luyện tập qua vô số lần.

Mặt mày Chu Phù chua xót, thanh âm yếu ớt nhưng lại rất thẳng thắn: “Trần Kỵ, chỉ là, dù thường ngày chỉ có một mình, em cũng rất kiên cường.”

Trần Kỵ: “Ừ.”

Cằm của người đàn ông đặt trên đỉnh đầu cô, khi nói, Chu Phù có thể thấy yết hầu anh khẽ rung lên.

“Nhưng mỗi khi anh ở đây, em đều, sẽ càng làm một chút…” Chu Phù tiếp tục nói.

“Làm đi.” Bàn tay to ấm áp của Trần Kỵ đột nhiên chạm vào bụng dưới của cô, xoa nhẹ từng chút, “Ông đây sớm bị em làm cho quen rồi.”

Người đàn ông đưa tay xoa nhẹ lên người cô, đôi môi mỏng vô thức chạm vào vành tai mềm mại, hơi thở ấm áp phả lên cổ cô, khiến người ta không tự chủ được rùng mình.

Đột nhiên, anh hỏi: “Sắp đến sinh nhật em rồi phải không?”.

Chu Phù nói: “Còn có một hai tháng.”

Anh biết, là một đêm trước Giáng sinh: “Vậy cũng nhanh thôi.”

“Có điều ước nào em muốn thực hiện không, nói đi, ông đây có lẽ sẽ giúp em thực hiện được.”

Chẳng hạn như muốn bạn trai gì đó, hiện tại anh đang đau lòng cho cô, mở miệng có khi anh sẽ đồng ý.

Chu Phù không ngờ anh lại đột nhiên hỏi như vậy, cô vô thức cắn môi dưới, nghĩ nghĩ, mặt đỏ tai hồng nhắc nhở anh: “Nhưng vừa rồi bác sĩ nói, trong thời kỳ kinh nguyệt không được làm … “

Trần Kỵ sửng sốt một chút, sau đó không khỏi hừ cười một tiếng, ngữ cà lơ phất phơ, nghe rất ái muội: “Ồ, hoá ra nguyện vọng của người nào đó vẫn luôn là như vậy sao?”

Chu Phù đột nhiên trợn to hai mắt: “…!!”

——

Tác giả có lời muốn nói:

Không hiểu thì hỏi, tổng cộng tám phòng? Lấy ra làm gì??

Trần Kỵ ngạo mạn đi qua: Một đêm bảy lần, mỗi lần một phòng, phòng cuối cùng sạch sẽ để ngủ sau khi xong, hiểu không?

Chu Phù: …

- -----oOo------

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio