Giang Thành tấp nập ồn ã, tiếng còi xe inh ỏi không ngừng.
Ngày cuối cùng của kì nghỉ Quốc khánh, sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm màu xanh lam, len lỏi vào trong phòng.
Màn hình điện thoại sáng lên, cánh tay trắng nõn từ từ thò ra khỏi chăn, Lẫm Vãn vẫn đang ngái ngủ, không nhìn kĩ xem ai gọi tới, mơ màng ấn nút nghe.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Lâm Vãn, con đừng có nói bây giờ vẫn chưa dậy đấy nhé!”
Đột nhiên có giọng nói oang oang như tiếng pháo hoa vang bên tai Lâm Vãn làm cô giật mình, vội vàng đặt điện thoại cách tai mình cm.
Tiếng quát giận giữ làm Lâm Vãn tỉnh cả ngủ.
Cô nhìn điện thoại, bây giờ là rưỡi.
Cô hớt hải ngồi dậy, che loa lại, khẽ nói: “Ôi sao thế được mẹ ơi… Con đang make up, không nghe thấy chuông điện thoại.” Lâm Vãn vừa nói vừa vuốt lại tóc, ngón tay thon dài vô tình lướt qua chiếc cổ thiên nga trắng ngần.
Dương Quyên ở đầu dây bên kia không thấy mấy hành động nhỏ này của cô.
“Con không gạt mẹ đó chứ?” Bà vẫn không tin lắm.
“Con đâu dám.” Lâm Vãn nói chắc chắn như đinh đóng cột.
“Thế thì được, giờ là tới giờ xem mắt đấy, con đừng có đến muộn, tuần trước dì con còn bảo, cậu Trần này nhà giàu lắm, còn có cả chuỗi khách sạn, lần này con đừng có làm mẹ mất mặt đâu đấy nhớ.”
“Vâng, được ạ.” Lâm Vãn vừa than thở vừa phải cam đoan với mẹ mình.
Tối qua cô sửa tài liệu tới tận khuya, hôm nay lại là chủ nhật nên không cài báo thức, bình thường chỉ cài mấy khung giờ để đi làm.
Nhưng mà muốn tới đúng giờ cũng không phải là chuyện không thể.
Cô cúp máy, còn nửa tiếng nữa, quán cafe đó gần nhà cô, đi phút là tới, nhưng mà bây giờ cô vẫn đang ngồi trên giường.
Lâm Vãn cảm thấy tuyệt vọng, vội vàng xốc chăn lên, chạy xuống giường bắt đầu trang điểm.
Cô không phải quá xinh đẹp, rửa mặt chải đầu qua loa, bôi mấy đồ mỹ phẩm bình thường là xong.
Cô mặc chiếc áo khoác màu be kết hợp với quần legging, đi thêm đôi boost màu đen rồi chạy ra ngoài, vừa đi vừa bôi son.
Cô nhìn đồng hồ, còn phút nữa.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, bây giờ đi xe đạp công cộng tới đó có khi vẫn kịp.
Từ nhỏ tới lớn, Lâm Vãn sợ nhất là tới muộn, sau khi tốt nghiệp tiểu học, đi đâu cô cũng tới sớm trước phút.
Đến muộn làm cô thấy lo lắng.
Cô vội vàng phi nhanh tới quán cafe, tiết cót két của bàn đạp hòa vào tiếng còi xe trên đường, giống như cái loa nhỏ không ngừng giục cô phải đạp nhanh hơn nữa.
Gió thu tháng không quá lạnh, bởi vì cô đạp nhanh, thế nên cảm thấy như gió như đang gào thét thổi vào mặt mình.
Mái tóc đen dài bung bay tạo nên đường cong xinh đẹp, vạt áo bay lên như nhảy nhót theo làn gió.
Mắt Lâm Vãn đen lay láy, long lanh lại trong sáng, hai má hơi đỏ.
Chiếc mũi cao hài hòa với đường nét trên khuôn mặt, vì lạnh nên mũi cô ửng hồng, dáng vẻ xinh xắn.
Tuy con đường này không dài nhưng có một đoạn đường đang sửa, thế nên ô tô và xe máy đành phải chen nhau trên lối đi vừa hẹp vừa cũ.
Bỗng nhiên chiếc ô tô Mercedes-Benz phía trước dừng lại vì đèn đỏ, Lâm Vãn đi ngay đằng sau, may mà cô phản ứng nhanh, nếu không thì sẽ đâm vào đuôi xe.
Lâm Vãn luôn giữ vững nguyên tắc của người nghèo, thà mình bị ngã còn hơn là làm hỏng xe sang của người ta.
Cho nên trong lúc nguy cấp, cô đánh tay lái sang trái, may mà chỗ cô đứng không có nhiều xe, nếu không thì cũng không tránh được.
Hai xe không va phải nhau, nhưng Lâm Vãn bị ngã, đầu gối sê xát.
Có anh chàng mặc vest bước xuống, trông giống tài xế hoặc là thư kí, kiểm tra xe mình xem có bị làm sao không rồi mới hỏi cô: “Cô có sao không? Có cần tới bệnh viện không?”
Lâm Vãn hơi tức giận, nhưng dù sao mình suýt đâm vào xe người ta, cũng không nói lại được, cô đứng dậy, phủi bụi dính trên người, tỏ vẻ không sao, lắc đầu mỉm cười lịch sự với anh ta, đối phương đang nhìn cô, đèn giao thông chuyển sang màu xanh, anh ta lên ô tô rồi đi tiếp.
Lâm Vãn dắt xe đạp sang lề đường, ngồi xuống bậc ven đường, lấy khăn giấy lau qua cho đỡ bẩn, cầm gương lên xem mặt mình có dính gì không, cuối cùng mới vén quần lên, dán urgo lên vết thương. Lúc nào trên người cô cũng có urgo, thấy mình không sao rồi phóng xe đi.
Chiếc xe kia chạy tít đằng xa, khuất bóng chẳng thấy đâu nữa, mà Lâm Vãn lại phải chờ đèn đỏ lần nữa.
Hôm nay trời đất muốn đối đầu với cô, cố ý trừng phạt cô, cô phải đi ba cái ngã tư, lần nào cũng phải chờ đèn, mà buồn là cô vừa đi tới thì mới chuyển sang đèn đỏ, lại còn vừa bị ngã nữa chứ.
Lúc tới quán cafe thì đã là giờ phút.
Cô vội vàng mở cửa ra, đi vội nên đụng phải một người khác.
“Xin lỗi, xin lỗi nhé.”
Lâm Vãn cúi đầu, liên tục xin lỗi rồi nhanh chóng đi vào, cô chỉ thấy anh ta đi giày da sáng bóng, gió khẽ thổi qua, mùi hương cơ thể quen thuộc quanh quẩn bên mũi cô.
Đối phương khựng người lại, không so đo với cô, không nói câu gì rồi rời đi, cô cũng không thấy sắc mặt anh ta thế nào.
Tới lúc Lâm Vãn quay đầu lại thì chỉ thấy bóng lưng hơi mập của đối phương, người này mặc đồ đen, trông rất quen.
Dù chỉ là mới nhìn qua nhưng Lâm Vãn cảm thấy anh ta rất lạnh lùng, không dễ chọc.
Lâm Vãn vẫn nhớ tới chuyện mình đi xem mắt, cô tới muộn nên cũng không để ý nhiều nữa, nhanh chóng tìm chỗ ngồi gần cửa sổ.
Bàn đối diện, anh nhân viên đeo tạp dề đặt ly cafe xuống, làn khói trắng nghi ngút bay lên không trung.
Lâm Vãn nhìn xung quanh, ai cũng có đôi có cặp, chẳng có ai đi một mình mà đang đợi người khác như cô.
Cô cầm điện thoại, vào khung chat của mình với mẹ, mẹ cô gửi số điện thoại của vị Trần tiên sinh kia, cô thấp thỏm gọi cho anh ta.
“Tút tút…”
Đối phương tắt máy như là đang tát vào mặt cô.
Nghe nói đối phương còn trẻ, có tiền đồ, chắc là bận rộn lắm nhỉ, không tiện nghe ư?
Một lát sau, Lâm Vãn gửi tin nhắn cho anh ta, bảo mình đã tới nơi rồi, thuận tiện hỏi anh sắp tới chưa.
Mấy phút sau vẫn không có ai nhắn lại.
Hay là anh ta về rồi nhỉ?
Chắc trên đời này sẽ không có ai vì đối tượng xem mắt của mình tới muộn phút mà bỏ về chứ?
Lâm Vãn chờ mãi, cô nhìn điện thoại rồi lại nhìn ra cửa kính, phút sau, cô không đợi được nữa, gọi cho anh ta.
Lần này đối phương nghe máy.
“Xin lỗi cô, tôi không thích người tới trễ.”
Âm thanh trầm lặng nho nhã truyền tới, nghe có vẻ là người dịu dàng, nhưng mà lời nói lại rất lạnh lùng.
“Xin lỗi anh, tôi…” Tuy đối phương lạnh nhạt với mình, nhưng dù sao Lâm Vãn cũng tới muộn, cô nghiêm túc xin lỗi anh ta.
Cô còn chưa nói xong thì lại nghe thấy tiếng “Tút tút…” giống như đang cười nhạo cô.
Lâm Vãn:???
Lâm Vãn cảm thấy mình như người câm, còn chưa kịp nói xong, chưa giải thích gì thì đối phương đã cúp máy.
Tuy cô không muốn đi xem mắt, nhưng dù sao cũng là mẹ cô sắp xếp giới thiệu cho, đến muộn vài phút mà lại bị đối xử thế này làm cô không thoải mái chút nào.
Kiểu như chết cũng không rõ ràng.
Lâm Vãn tức giận, từ trước tới nay cô chưa bị người ta tắt máy nhiều lần tới thế.
Lâm Vãn đi làm đúng giờ, tiền thưởng cuối năm cho nhân viên chăm chỉ cũng đều bị cô dành lấy, thậm chí phải chờ tới cuối tuần mới dám bị ốm, thứ hai khỏi bệnh lại đi làm tiếp.
Nếu không phải vì phải đi xem mắt, cô nhất định sẽ không bao giờ gặp người vô duyên như anh ta.
“Alo, mẹ à?” Tiếng chuông điện thoại vang lên, mãi Lâm Vãn mới nhấc máy.
Chuyện tới mức này, cô không dám nói với mẹ, sợ bị bà mắng.
Dương Quyên kinh ngạc nói: “Lâm Vãn, có chuyện gì thế, dì con gọi điện cho mẹ, bảo cậu Trần kia thấy hai đứa không hợp.”
“Ơ? Thế ạ?” Lâm Vãn ngơ ngẩn, thở phào một hơi, may mà anh ta không bảo cô tới muộn, cô đuối lý không dám nói thật cho mẹ biết, thuận theo lời bà, cô bảo: “Chắc là… chắc là anh ta quá ưu tú, cảm thấy con không xứng.” Lâm Vãn cắn móng tay, chột dạ đáp.
“Nói vớ vẩn gì thế, con gái mẹ giỏi giang thế này mà không xứng với ai!” Nghe thấy lời cô nói, giọng bà lại cao hơn vào tone.
Lâm Vãn tin % đối tượng xem mắt của cô là người đàn ông xuất sắc điểm, mà mẹ cô lại chẳng chịu nhìn lại con gái mình, cô chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.
Mẹ coi cô là bảo bối, nhưng Lâm Vãn hiểu bản thân mình, cho nên lần này đi xem mắt lại thất bại.
“Không phải mẹ hay bảo con chưa làm nên trò trống gì lại còn kém cá chọn canh chẳng ai thèm ư?” Lâm Vãn nịnh bà, giọng nói còn xen chút nũng nịu.
“Đấy là mẹ, nhưng người khác không được nói thế.” Mẹ Lâm dừng lại, âm thanh dịu dàng hẳn đi, còn có vài phần chiều chuộng.
Cô còn tưởng lần này bị mẹ mình mắng một trận, không ngờ mẹ cô sẽ nói thế.
Mắt cô đỏ lên, nghẹn ngào không nói gì.
Cô hít một hơi, cố gắng nuốt nước mắt lại.
“Con gái, không sao cả, mẹ lại tìm người khác cho con nhé.” Dương Quyên không thấy cô nói gì, nghĩ cô bị đả kích, tủi thân buồn bã, vội vàng an ủi cô.
“Ơ?” Vẻ mặt cô đúng kiểu ‘Cuộc sống không còn gì luyến tiếc’.
Bà cúp điện thoại, giống như hấp tấp hoàn thành chuyện quan trọng nhất trong đời vậy.
Mẹ cô cứ làm như kiểu chỉ mong sớm ngày gả con mình đi nhưng không tìm thấy chàng rể tốt nào cả, còn cô lại giống chống mắt trông mong mẹ tìm hộ mình.
Lâm Vãn không biết nên khóc hay nên cười, kệ bà muốn làm gì thì làm vậy.
Mẹ cô vui vẻ là được.
Lâm Vãn không thấy tức giận gì nữa, còn cảm thấy cuộc gọi vừa nãy mình gọi cho đối tượng xem mắt thật nực cười.
Ánh nắng chiếu lên cửa kính, hắt lên người Lâm Vãn, mái tóc đen dài trong nắng như được phủ một lớp ánh sáng màu vàng.
Thứ đẹp đẽ nhất ngày cuối tuần chính là ánh nắng tươi sáng thế này.
Cô mỉm cười, đôi môi cong cong giống như hoa lê nở rộ vào mùa xuân.
Lâm Vãn không để ý, cạnh tấm biển quảng cáo cách quán cafe không xa, anh chàng cô mới va phải đứng đó một lúc lâu, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy vẫn luôn chăm chú nhìn cô.