Nửa đêm,
Ngoài cửa có tiếng bước chân nhè nhẹ vọng vào,
Thư Di ngồi dậy từ trên giường, cũng không buồn châm đèn sáng, liền đẩy cửa đi ra,
Sân sau Tỏa Nguyệt lâu, sắc trời tối đen, toàn bộ đều nhờ ánh trăng bạc soi sáng,
Hiên sau rất rộng, đặt một bàn thấp bằng gỗ, để tiện ngồi hàn huyên,
Phần mái còn toàn ý thiết kế sao cho không mất tầm nhìn, người ngồi dưới vẫn hoàn hảo nhìn được toàn bộ bậu trời,
Phía trước tấm bình phong, có một thân ảnh cực kì mỹ lệ,
Nam nhân cẩm bào màu trắng, thánh khiết như tuyết, tinh khiết vô ngần, khí chất trên người siêu trần thoát tục không nhiễm chút khói lửa nhân gian, tựa hồ một vị tiên tử đang cưỡi gió ngao du thì lạc xuống hạ giới,
Tóc đen nhẹ bay, lông mi thật dài, băng cơ ngọc cốt, ngũ quan hài hòa, tuyệt sắc dung nhan, khuynh quốc khuynh thành, một lời khó nói hết...
Dường như mọi thứ xinh đẹp trên thế gian đều vì hắn mà làm nền...
Thư Di trong lòng mới hơi buông lỏng hít một ngụm khí nhỏ, khẽ gọi,
"Chủ tử, người đang làm gì ngoài này vậy?"
Mặc Dương Kỳ quay người, đem ánh mắt tất thảy tập trung lên người nói,
Nữ tử đối diện thanh nhã ôn hòa, vô cũng xuất trần, lại vô cùng dịu dàng, nàng đứng đó, hòa hợp với thiên địa, mông lung huyền ảo, không như hỏa diễm rực cháy nóng bỏng, cũng không phải ánh dương chói lọi quá mức, đơn giản chỉ như tia sáng nhỏ le lói, nhưng lại ở tận cùng của bóng đêm sâu thẳm...
Xung quanh là nhưng cành non cây đào già đua nhau xà xuống chen chúc trên trạc cây,
Gió mát trăng thanh, cảnh sắc như tranh vẽ, cực kỳ tú lệ, lộng lẫy cùng êm dịu, không quá lóa mắt mà lại thập phần hài hòa...
sững sờ, một lúc sau mới hoàn hồn, trầm tư hồi lâu,
"Không ngủ được."
Thiếu nữ à một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu, lại mở ngăn tủ đồ ở gần đó, lấy một bình ngọc chạm rồng giơ lên,
"Ta cũng không ngủ được, liền xuống đây tìm thứ giải sầu."
"Chủ tử, không ngại chứ?"
Mặc Dương Kỳ nhìn nàng vài lần, bước đến bàn nhỏ bằng gỗ đặt ở hiên, ngồi xuống, khuôn mặt lạnh băng không cảm xúc,
Thư Di bật cười một tiếng, lấy theo hai ly ngọc đến đặt trên bàn, ngồi xuống đối diện nam tử, lại rót đầy hai chén,
Nữ tử khóe miệng cong cong, hai tay nâng chén ngọc lên trước mặt, thanh âm thập phần êm tai,
"Chủ tử, nô tì kính người một ly."
Sau đó ngửa đầu, bộ dáng tiêu sái, trực tiếp dùng một hơi uống cạn, sảng khoái mà rót chén tiếp theo,
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, bình rượu đã vơi gần hết,
Gương mặt Thư Di đỏ lên thấy rõ, ngập tràn hương vị phong trần, vậy nhưng thần trí vẫn hoàn toàn tỉnh táo,
Chính là cái kiểu ngàn chén không say như người ta thường gọi ấy!
Đang tính toán rót đầy lần nữa, nhưng quơ qua bàn nhỏ lại không thấy gì nữa...
Thư Di miễn cưỡng nhìn qua,
Mỹ nam tử cầm lấy bình rượu, ánh mắt vĩnh viễn ôn nhu hàm chứa vẻ oán giận mơ hồ, khẽ nhấp môi,
"Không uống nữa."
Động tác trên tay dừng lại, Thư Di nhìn hắn, sững sờ một chút, không nhịn được bật cười một tiếng, liền dựa lưng về phía sau,
Tùy ý liếc mắt nhìn về chén rượu, cũng liền bị Mặc Dương Kỳ lấy đi nốt...
Thư Di nhìn sườn mặt tinh tế như khảm ra từ ngọc thạch của nam nhân, lại nhìn vào cả bình lẫn chén ngọc đều bị hắn khư khư giữ trong tay không buông, tỏ ra đạm mạc. Ung dung quay sang lấy từ ngăn phía sau ra một bình khác, mỉm cười đầy tao nhã nhìn Mặc Dương Kỳ,
Nam nhân trong nháy mắt liền xụ mặt xuống, mở to đôi mắt sâu thẳm kia hết sức chăm chú mà nhìn nàng, không hề chớp mắt, gương mặt còn đem theo chút phiếm hồng nhàn nhạt khó thấy,
Khiến tay đang cầm rượu của Thư Di cũng phải cứng lại, nàng nghi hoặc nhìn ngươi kia,
"..." Không phải say rồi chứ?
Nữ tử dùng tay quơ quơ trước mặt, Mặc Dương Kỳ cũng không có một chút phản ứng nào,
Mỹ nam tử đột ngột bắt lấy cổ tay nàng, nắm chặt không buông,
Thư Di hít sâu một hơi, trợn mắt nhìn hắn một cái,
Nàng đưa tay gạt Mặc Dương Kỳ ra, hắn liền lẩm nhẩm nói một câu,
Vừa nói vừa đưa bàn tay lên, trong lòng bàn tay xuất hiện một ánh sáng nhỏ, quét nhẹ một đường, đem đàn tranh để lộ ra trước mắt,
Thư Di tò mò nhìn qua,
Đây không phải cây đàn cổ trong vương phủ sao??? Lần trước đi đưa đồ qua liền bắt gặp...
Đàn làm bằng loại gỗ quý, dây đàn làm bằng sợi bạc mảnh nhưng vô cùng chắc chắn, hoa văn chạm khắc tỉ mỉ, cầu kì đến từng chi tiết, một luồng linh khí chảy dọc theo từng đường vân gỗ nằm trên thân đàn,
Mặc Dương Kỳ ánh mắt lấp lánh như những ngôi sao, liếc nhìn Thư Di, hơi nở nụ cười, khuôn mặt thanh tú kia bị gió thổi đến lạnh cóng, lạnh đến đỏ ửng da thịt, nhưng ngón tay thon dài vẫn đều đều di chuyển trên dây đàn, phát ra âm thanh quen thuộc đến ngỡ ngàng,
"Ở nơi nhân sinh vô ngãi vô thường, ta không nghĩ sẽ có định mệnh tồn tại..."
Gương mặt thanh lệ kia lộ rõ sửng sốt, trong lòng cũng bắt đầu dao động,
Tiếng đàn nghe được lần đầu nàng vào cung...
Đại khái là chưa đến một giây yên lặng trôi qua, nữ tử liền mở miệng, tiếp lời hòa âm cùng thanh âm tuyệt đẹp kia,
"...Loạn thế bất tuân đúng sai,
Có thái bình, mới có thịnh vượng,
Thống nhất thiên hạ, nhân gian một khúc bình an ca,
Có chàng thì có ta,
Có ta... nhất định sẽ có chàng..."
Đêm sâu thăm thẳm, ánh trăng chan hòa muôn nơi, giữa cảnh đẹp động lòng người cùng nhau hòa tấu,
Từ trong khúc ca, bất chợt hát lên lời nhạc,
Chuông gió nhỏ bị giỏ thổi làm lay động, vang lên thanh thúy, cô đơn xen lẫn hiu quạnh,
Phần tiếp sau đây, liệu ai sẽ là người đặt bút...