Ngu Trầm vẫn là nhìn không được liền hậm hực lớn tiếng chất vấn:
"Ngươi cũng biết bản thân tới muộn! Vậy sao lúc đi không bước nhanh cái chân lên"
"A Trầm" - Ngu Vĩnh Chương nhíu mày lên tiếng nhắc nhở.
Ngu Vĩnh An lại rất bình thản, hắn dịu dàng cười, nói một câu khiến Ngu Trầm phải nín họng:
"Là ta thất lễ khiến mọi người chờ lâu! Chỉ là vừa rồi phụ thân muốn cùng ta hàn huyên một chút nên mới trễ giờ tới vậy"
Câu trước vẫn là bộ dáng dịu dàng ấy nhưng câu sau Ngu Vĩnh An cất cao giọng, lãnh lãnh nhìn chằm chằm Ngu Trầm.
Nghe thấy hai từ phụ thân lại thêm cái nhìn lạnh thấu xương của Ngu Vĩnh An khiến cơn tức giận của Ngu Trầm ngay lập tức dập tắt.
Ả hậm hực quay mặt sang hướng khác.
Trước mặt Tô Hành Ý, Ngu Phước có thể là một kẻ không có tiền đồ.
Nhưng khi bước ra khỏi Ngu Phủ lão cũng chính là một mặt thanh lãnh, cao ngạo, soái khí bức người.
Tính cách dù không ngông cuồng nhưng lại rất thẳng thắn, quan điểm trước nhất luôn là mọi thứ đều có thể giải quyết bằng tiền.
Mà đại tiểu thư Ngu Gia từ khi sinh ra đã là nhi nữ được lão gia Ngu Phước yêu thương nhất.
Trong khi các vị tiểu thư còn lại luôn là nhũ mẫu chăm sóc, thầy dạy học thì Ngu Trầm lại là người duy nhất được Ngu lão gia tự tay chăm sóc khi còn nhỏ, được lão ôm trên tay mà đi khắp nơi.
Thậm chí còn trong ngày sinh thần thứ của ả, trước mặt tông thất lão còn ngang nhiên cướp tuấn mã mà trưởng công chúa yêu thích nhất về cho nhi nữ.
Vàng ngọc, gấm vóc, lụa là quý giá trước tiên đều đến tay ả.
Ả nói muốn học kiếm thuật, đao pháp thì Ngu lão gia liền chính tay dạy học.
Ngay cả khi ả bắt nạt Ngu Vĩnh An, Ngu Phước cũng là mắt không thấy tai không nghe cho qua chuyện này.
Mà Ngu Trầm từ nhỏ luôn được phụ thân bảo bọc, cưng chiều hết mực đương nhiên đối với ả Ngu Phước trong lòng ả luôn chiếm cứ vị trí nhất định.
Thậm chí lão còn được ả tôn sùng hơn cả thần, trong mắt ả Ngu Phước luôn là người hoàn hảo, tuyệt vời nhất.
Chính vì thế những chuyện liên quan tới Ngu Phước, Ngu Trầm luôn đặc biệt quan tâm.
Nói gọn lại thì đại tiểu thư Ngu Gia là một cái phụ thân khống.
Bữa cơm tối đặc biệt hoà thuận, ba người Tô Hành Ý, Ngu Vĩnh An cùng Ngu Vĩnh Chương nói với nhau rất nhiều chuyện trên trời dưới đất, cùng nhau cười cười nói nói rất vui vẻ.
Ngu Trầm nhìn cảnh này thực ngứa mắt, nhiều lần ả xen vào mấy lời châm chọc Ngu Vĩnh An nhưng đều bị hai người còn lại làm như không nghe thấy, đôi lúc còn cạnh khoé ngược lại khiến ả tức tối không thôi.
Quay sang bên mẫu thân thì Mạc Uyển lại cứ âm âm trầm trầm rơi vào suy nghĩ.
Ngay cả nhi nữ bị người bắt nạt cũng không chú ý tới khiến Ngu Trầm chỉ có thể ấm ức ăn từng miếng nhỏ.
"An Nhi, canh cá hôm nay làm rất ngon, thịt rất mềm, mau nếm thử đi" - Tô Hành Ý múc một bát canh lớn đặt tới bên cạnh Ngu Vĩnh An, dịu dàng chăm chút.
"Vĩnh An, viện tử của đệ đã được người an bàn tốt.
Ngày mai ta sẽ cho người đem gấm vóc, thư sách tới cho đệ" - Ngu Vĩnh Chương yêu chiều Ngu Vĩnh An không kém, miệng liên hồi nói, tay liên hồi gắp từng miếng thịt lớn đặt vào bát của hắn.
Ngu Trầm: , các ngươi thật sự coi mẫu tử ta là không khí sao?
Mạc Uyển: Có nên đổi phu quân không đây?
_________
Ăn uống xong xuôi Ngu Vĩnh An ngả lưng ra bàn xoa xoa cái bụng no căng tròn.
Đôi mẫu tử Ngu Trầm đã trở về từ sớm hắn đương nhiên cũng không kiêng dè mà thoải mái thả lỏng bản thân.
Ngu Vĩnh Chương cùng Tô Hành Ý nhìn cảnh này liền bật cười, cảm thấy Ngu Vĩnh An như vậy thật khả ái.
Nếu Ngu Vĩnh An biết cái suy nghĩ này của cả hai chắc chắc sẽ nhảy đổng lên khi một ông chú gần tuổi như hắn lại bị người gắn mác tiểu khả ái .
Tô Hành Ý vốn còn muốn để Ngu Vĩnh An bên cạnh hàn huyên nhưng Ngu Vĩnh Chương lại lên tiếng ngăn cả, nói bản thân có chuyện chính sự cần bàn với hắn.
Khuôn mặt Ngu Vĩnh Chương thập phần nghiêm túc khiến Tô Hành Ý tưởng chừng là chuyện nghiêm trọng gì đó liền đồng ý rời đi trước.
Đợi Tô Hành Ý rời đi hẳn, Ngu Vĩnh Chương liền đưa ra yêu cầu cùng Ngu Vĩnh An đi dạo.
Hai huynh đệ đi song song nhau dọc theo sân vườn.
Tô Hành Ý có sở thích trồng mấy thứ cây cỏ kỳ lạ nên trong Phủ còn khu đất trống nào đều bị cậu nấp hết bằng mấy thứ cây quả khác nhau.
Nơi cả hai người đang đứng là vườn trúc, cây trúc vươn cao, tiếng lá xào xạc vang vọng trong bầu không khí tĩnh lặng, Ngu Vĩnh Chương đột nhiên lên tiếng:
"Vĩnh An, miếng ngọc bội này đệ biết chứ? "
Ngu Vĩnh Chương lôi ra từ tay áo một miếng ngọc bội màu xanh nguyệt rất đẹp.
"Phải là của ta...!Sao huynh có nó? " - Ngu Vĩnh An dù đã biết trước mọi chuyện nhưng vẫn giả bộ ngây thơ.
"Ngày biết tin đệ trúng độc ta có tới thăm có vô tình nhặt được nó ở trước cửa phòng...!"
Ngu Vĩnh Chương nhanh chóng giải thích, Ngu Vĩnh An gật đầu như đã hiểu nhận lấy ngọc bội trong tay y.
Hắn xoa xoa dấu vết trên miếng ngọc.
Nói là một miếng cũng không đúng vì nó hiện tại chỉ có một nửa.
Nhìn dấu vết bên trên có thể thấy là bị người đập vỡ ra làm đôi.
Dẫu vậy vẫn có thể nhìn thấy rõ hoạ tiết in nổi một nửa chữ Lục trên đó.
Ngu Vĩnh An chắc chắn đó là chữ Lục vì miếng ngọc bội này là một trong số di vật mà Thôi Túc để lại cho Thôi Chỉ Lục gồm: lệnh bài ấn ký hoa đào, trâm ngũ sắc, mạn ngạch và cuối cùng là nửa miếng ngọc bội khắc chữ Lục.
Miếng ngọc bội này được người chế tác khá đơn giản nhưng lại là báu vật khó kiếm.
Bởi loại ngọc này có thể thay đổi màu sắc, bình thường sẽ là màu trắng bạch ngọc nhưng khi ra nắng sẽ là màu vàng xen lẫn xanh ngọc.
Đặt ở nơi tối tăm sẽ là màu xanh nguyệt phát quang, ra đêm sao sẽ mang màu xanh nguyệt xen lẫn đốm trắng.
Vả lại để kiếm được loại ngọc này thật sự rất khó vì nó chỉ có ở những hang sâu cùng cốc ở Tây Minh.
Thôi Túc năm đó cũng chính là cơ duyên có được, nhưng khi đó trong mắt y nó chỉ là một tảng đá gồ ghề có thể phát sáng không hơn không kém.
Nhưng trong một lần du ngoạn, Thôi Túc vô tình gặp một thương nhân chuyên buôn bán đồ cổ và những vật liệu quý mới biết được giá trị của nó.
Người đó còn rất nhiệt tình mà giúp y chế tác ngọc mà không cần trả giá.
Thương nhân đó có một nhi nữ cũng ngang tuổi Thôi Túc, trong thời gian chờ thành phẩm cả hai vô tình trở nên thân thiết.
Năm đó Thôi Túc cũng đã hoài thai, nữ nhân kia cũng có một cái nhi tử.
Cả hai nói chuyện qua lại cảm thấy đôi bên đều có thiện cảm.
Lại không biết nói thế nào mà thành thông gia, cùng hứa hôn cho hai đứa trẻ.
Đến khi rời đi Thôi Túc vẫn không quên lời hứa đó liền đập vỡ miếng ngọc bội vừa mới ra lò còn nóng hôi hổi trước ánh mắt kinh hoàng của đôi phụ tử nhà thương nhân.
Y đưa một nửa cho nữ nhân kia, nói sau này sẽ kêu hài tử đi tìm phu quân , lấy miếng ngọc này làm tín.
Và hãy đoán thử xem nhi nữ nhà thương gia cùng nhi tử của nàng ta là ai nào?
"Vĩnh An, đệ cùng Tĩnh vương gia có quan hệ? " - Ngu Vĩnh Chương cẩn thận nói ra nghi hoặc của bản thân.
Biết ngay mà - Ngu Vĩnh An ngoài mặt cười, bên trong khóc một dòng sông..