Tiếng động đổ vỡ vang lên khiến đám hạ nhân bên ngoài không khỏi lo lắng.
Bình thường khi lão gia đến gặp phu nhân cũng sẽ là một cảnh gà bay chó sủa như vậy.
Nhưng khi đó đều là Tô Hành Ý đang mắng người, còn Ngu Phước một bên mặt dày nói lý.
Hiện tại họ chỉ nghe thấy tiếng cậu khóc thút thít liền chần chừ không biết có nên chạy vào trong xem xét hay không.
Đột nhiên trong phòng lại không động tĩnh khiến đám hạ nhân nhíu mày khó hiểu.
Một tên trong đám cảm thấy không ổn, nhanh trí chạy đi kiếm người.
Bên trong phòng, từng giọt máu nóng đang không ngừng chảy từ trán Ngu Phước xuống, đọng lại thành từng vũng nhỏ trên nền đất lạnh lẽo.
Tô Hành Ý hô hấp không vững vàng lúc này cũng tỉnh táo hơn.
Nhìn khuôn mặt Ngu Phước nhiều thêm một vết thương còn không ngừng chảy máu càng rơi vào mơ hồ.
Lại nhìn hung khí đang nằm lăn lộn trên đất cậu vẫn chưa hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ nhớ bản thân vì quá hoảng loạn mà ném rất nhiều đồ về phía Ngu Phước.
Sau đó...!Sau đó cậu cầm lên một chiếc hộp nhỏ hình vuông mà ném thẳng vào mặt lão.
Lão khi đó không tránh liền bị phần đế được gắn bằng vàng ròng chạm khắc tinh tế cắt một vết thương dài bên trán.
Tô Hành Ý chấn kinh, đưa hai tay lên che miệng, không nghĩ tới bản thân sẽ gây thương tích cho người khác.
Cậu rơi vào vòng luẩn quẩn rối ren không biết phải làm gì, cũng không biết phải nói như thế nào chỉ có thể bối rối đứng nhìn Ngu Phước vẫn đang trầm lặng đứng trước mặt.
Ngu Phước ngẩng mặt lên, lão ấm ức mà rơi nước mắt.
"Nương tử, ta không phải tên khốn đó"
Nghe tới đây Tô Hành Ý sững người nhưng rất nhanh sau đó cậu liền hiểu ra Ngu Phước vì sao lại biết được tên khốn đó .
Lúc này cậu chột dạ, né tránh ánh mắt của lão.
Thực chất từ trước tới nay Tô Hành Ý chưa từng thấy Ngu Phước rơi nước mắt bao giờ cả.
Nếu có cũng chỉ có lúc lão làm sai điều gì đó hoặc những lúc ăn vạ rồi lấy nước mắt cá sấu ra mà lý luận.
Nhưng lần này nước mắt của lão...!rất thực.
Tô Hành Ý cảm giác như Ngu Phước thật sự tổn thương vì dù sao đi nữa người làm ra những hành động đáng khinh đó với cậu cũng không phải là người trước mặt.
Cậu tính lên tiếng giải thích nhưng Ngu Phước đã nhanh chóng xen vào:
"Nương tử ghét khuôn mặt này lắm sao? "
Ngu Phước đôi mắt u ám nỗi buồn nhìn Tô Hành Ý khiến cậu bị người nói trúng tim đen lắp bắp không thôi:
"Ta...!Ta...!"
Cậu nhìn xung quanh phòng như muốn tìm thấy thứ gì đó cứu vớt bản thân nhưng Ngu Phước lúc này lại đến bên giường, lấy kéo của cậu ra.
Lão đặt kéo lên tay cậu nói tiếp:
"Nếu em ghét nó như vậy thì hủy nó đi"
"Cái gì?"
Tô Hành Ý hoang mang nhìn lão nhưng lão vẫn chưa chịu ngừng lại, liên tục ép cậu dí kéo vào mặt mình.
"Rạch nát nó cũng được giống như trước kia em từng có ý định lấy thứ này giết ta vậy"
Kéo sắc lạnh vô tình tạo một vết thương nhỏ trên mặt Ngu Phước.
Theo đó một tia máu mỏng chảy xuống kết hợp cùng lời vừa rồi của Ngu Phước càng khiến Tô Hành Ý hoảng sợ hơn.
Cậu phản kháng, vung mạnh tay khiến cây kéo bị ném sang một bên, sau đó hoảng loạn hét lớn:
"Không...!Ta không muốn...!"
Cậu hô hấp dồn dập, nức nở khóc trong bất lực.
Đương nhiên Tô Hành Ý biết lời Ngu Phước nói có ý gì.
Ngày cậu mới xuyên qua cũng chính là sử dụng cây kéo này để hạ sát lão nhưng bất thành.
Hiện tại Ngu Phước đưa kéo cho cậu cậu không những không ra tay được mà càng cảm thấy tội lỗi hơn.
Bởi cậu không chỉ gây thương tích cho lão mà trong một khoảng khắc còn coi lão là kẻ gây ra ám ảnh kiếp trước cho cậu.
Đến khi bình tĩnh lại Tô Hành Ý mới nhận ra thật ra cả hai rất khác biệt.
Tuy bắt đầu đều là cho cậu cái nhìn chán ghét, khinh thường nhưng Ngu Phước lại khác.
Từ khi Ngu Vĩnh Chương được sinh ra thái độ của lão với cậu dần dần thay đổi.
Lão không còn buông ra mấy lời mắng nhiếc hay chỉ trích hay làm khó cậu trong công việc nữa.
Nếu nói trong quãng thời gian đó Ngu Phước có làm gì có lỗi với cậu không thì có.
Đó là lão tự tiện nạp thiếp mà không hỏi qua ý kiến của cậu nhưng chuyện đó cũng không quá quan trọng.
Tới khi Ngu Lệ Lệ ra đời thái độ của Ngu Phước càng mềm mỏng hơn.
Sau cùng là thành mối quan hệ như thế này.
"Ngươi không phải...!Ngươi và hắn không giống nhau...!"
Cảm giác tội lỗi càng dâng cao trong lòng, Tô Hành Ý ôm mặt lặng lẽ khóc.
"Ta không có ý đó...!"
Nhìn Tô Hành Ý đang không ngừng tự trách bản thân Ngu Phước tâm trạng cũng dịu lại.
Nhưng nghĩ tới cậu đã nhầm lẫn lão với tên kia lão không nhịn được mà thấy ấm ức:
"Nương tử, ta không phải hắn"
"Ta đương nhiên biết" - Tô Hành Ý dịu giọng đáp lại.
Đây là lần đầu tiên cậu cho lão thái độ mềm mỏng tới vậy.
Nhân cơ hội này Ngu Phước ôm Tô Hành Ý vào lòng, tựa cằm lên vai cậu tiếp tục thủ thỉ:
"Nương tử, ta chưa từng làm hại em"
"Ta biết"
Tô Hành Ý nhẹ giọng đáp lại lần nữa, cậu tựa hẳn đầu vào ngực lão như muốn chứng minh những điều cậu nói là thật.
Thấy cậu thuận theo Ngu Phước cười tít mắt, một mặt như hài tử được kẹo.
Nhưng tới khi lão mở mắt ra một lần nữa đôi mắt lão trầm xuống, ám lên tia gian xảo nhớ tới lời châm trọc của Ngu Vĩnh An:
[Ngươi nghĩ Thành Thành sẽ yêu ngươi sao? ]
[Cũng có thể nếu ngươi rạch nát cái bản mặt thối tha của ngươi đi]
[Ngay cả mắt cũng vậy cũng hủy bỏ đi chung quy vẫn là thứ đó khiến em ấy ám ảnh tới vậy]
[Nếu thấy ta nói không đúng thì cứ đứng trước mặt em ấy mà tặc lưỡi đi ]
Ngu Phước khoé miệng nâng lên như muốn châm chọc ngược lại Ngu Vĩnh An.
Lão ngay từ ban đầu đã biết Tô Hành Ý sẽ không dám rạch mặt lão.
Bởi lão biết cậu bên ngoài tuy lạnh lùng, cao ngạo nhưng bên trong lại ấm áp hơn bất cứ ai.
Ngay cả đám hạ nhân trong phủ cậu còn không dám phạt nặng đương nhiên sẽ không dám gây thương tích cho người khác.
Bên cạnh Tô Hành Ý hơn năm Ngu Phước đã sớm hiểu cậu tới từng chân tơ kẽ tóc.
Nhưng nói như vậy không có nghĩa là lão không sợ lời Ngu Vĩnh An nói trở thành sự thật.
Vì từ khi hắn xuất hiện Tô Hành Ý đã thay đổi rất nhiều.
Dẫu biết làm cái hành động kia sẽ khiến cậu nhớ lại đau khổ kiếp trước nhưng Ngu Phước muốn đánh cược, còn là cược một màn lớn.
Bởi một phần nào đó Ngu Phước muốn chứng minh cho Ngu Vĩnh An thấy người thật sự hiểu Tô Hành Ý là lão chứ không phải hắn.
Phần còn lại chính là muốn chứng thực xem liệu lão trong lòng cậu liệu có mấy phần tình cảm.
Nếu Tô Hành Ý thật sự ra tay Ngu Phước cũng sẽ không oán thán nửa lời bởi lão cam tâm tình nguyện.
Ngu Phước vốn là sát thủ tâm lý được rèn rất vững vàng, đối với lão khuôn mặt này cũng chỉ là một lớp da trông đẹp mắt.
Năm đó là do thân bất do kỷ lão mới đóng vai vị hoa hoa công tử ăn chơi trác táng dẫn đến tán gia bại sản để che mắt Tiên Hoàng.
Nhưng Đại Minh Quốc sớm đã đổi chủ lão vốn dĩ không cần tiếp tục diễn nữa, có thể đường đường chính chính mà phò tá hoàng đế.
Nhưng khi đó Ngu Phước chợt nhận ra lão đã thật sự yêu Tô Hành Ý, không thể nào sống thiếu cậu.
Suốt bao năm qua những gì cậu làm sớm đã trả hết số sính lễ năm xưa nhưng lão vẫn không chịu buông tha cậu vì lẽ đó.
Lão biết Tô Hành Ý vẫn luôn dè chừng khuôn mặt của lão.
Vẫn luôn nhẫn nhục khi ở bên lão nên lão mới không dám lấy bộ mặt sát thủ kia ra để đối mặt với cậu.
Hiện tại cậu cái gì cũng đã biết rõ, tương lai đến một ngày nào đó lão cũng sẽ phải cởi bỏ lớp mặt nạ này.
Nên nếu Tô Hành Ý thật sự sợ khuôn mặt này của lão tới vậy đương nhiên lão cũng không ngại rạch nát nó.
Nhưng sự thật đã chứng minh Ngu Vĩnh An sai, lão trong lòng Tô Hành Ý cũng có trọng lượng tới mức ngay cả khuôn mặt này cũng không thể trở thành rào cản.
Nghĩ tới đây nụ cười bên môi Ngu Phước càng nồng đậm hơn, tay lão vô thức siết chặt người thương trong lòng..