Thiên địa phong vân, thời thế đổi thay, từng đời từng đời đều không thiếu các thiên tài, yêu nghiệt, thi nhau trỗi dậy.
Nhưng dù ngươi có mạnh mẽ ra sao, ta đều sẽ luôn mạnh mẽ, cường đại hơn ngươi.
Như ngươi điên cuồng, hiếu chiến, yêu nghiệt chi tư, ta rồi một lần lại một lần trấn áp được ngươi.
Là dược học, hay trận pháp, là võ học, là làm văn, điều binh khiển tướng, vẽ tranh dạy học,… Dù là bất kỳ lĩnh vực tu luyện, học tập nào. Chỉ cần ta biết, ta học, thì ngươi vĩnh viễn sẽ không bao giờ vượt qua được ta.
Con người có tiềm lực rất lớn, nhưng không phải vô hạn.
Ngươi tu luyện có thể là rất kinh khủng, ngưu bức, thiên phú hơn người, huyết mạch bất phàm.
Có thể lạm quyền cậy thế, có thể bá đạo huy hoàng, gây mưa gọi gió ở một phương, đến thế nào cũng được.
Nhưng mọi thứ trên đời, không phải là tuyệt đối.
Khi đứng trước mặt ta, ngươi vẫn sẽ mãi mãi và luôn luôn, phải ngước nhìn và kính phục lấy.
Nhớ kỹ bóng lưng này, nhớ kỳ thời khắc này, thời gian này, đây là lúc mà ta vượt qua ngươi, giẩm đạp ngươi dưới chân để tiến đến nơi xa hơn, cao hơn.
Ta là hạng mức, là định nghĩa, là rào chắn cho hai chữ bá đạo.
Ta không bá đạo, không uy vũ, hay huy hoàng.
Cũng không thiên tài, yêu nghiệt, mạnh mẽ bao nhiêu.
Ta chỉ là ta, là người mà các ngươi phải vượt qua, bước qua, nếu muốn mình trở nên bá đạo.
Hạng Mức Bá Đạo – Tinh Tử Vũ.
Hơn một tháng sau sự kiện xô xác, tranh chấp ở bí cảnh.
Tử Vũ từ lúc về, vẫn cứ im lặng, phong tỏa lấy biệt viện của mình, từ chối gặp bất kỳ ai.
Sau hắn lại tuyên bố bản thân, cần tiềm tu lấy một thời gian, chủng bị cho đại hội thức tỉnh, người không phận sự càng không được quấy rầy.
Trong cái biệt viện phủ đầy trận pháp và cấm chế, khiến ngay cả một con ruồi, con muỗi cũng không thể vượt qua.
Sự ồn ào của nó, còn không sánh nổi một góc của sự ồn ào ở bên ngoài.
Bởi vì bên ngoài, giờ phút này đây.
Dù là trong tối hay trong sáng, dù là tà phái hay chính đạo, đều đang ngày đêm không ngừng, truyền tai nhau tin tức, thông tin tình báo của Tử Vũ.
Tiền căn hậu quả của tất cả mọi chuyện.
Phải nói về lúc Tử Vũ cùng Kha lão vừa đặt chân đến Kim Tước Thành.
Bằng thủ đoạn lôi phong của mình, Kha lão đã khiến Tinh gia bằng lòng cấp lấy chức thái thượng trưởng lão, đầy uy quyền kia cho ông.
Nhưng rồi.
Điều lệnh đầu tiên mà Kha lão đặt ra cho gia tộc, thậm chí là toàn bộ Kim Tước Thành lúc đó.
Chính là Tử Vũ có thể được sự che chở, bảo vệ của Tinh gia.
Nhưng dù hắn có đói đến chết, có nghèo đến không áo mặt, hay không học hành, được ai giáo dạy ra sao.
Thì ngoài một số tiền ít ỏi nhất định, được chu cấp hàng tháng ra, toàn bộ trên dưới Tinh gia, tuyệt đối không được phép cung cấp, đưa tặng, hay bố thí cho Tử Vũ, dù chỉ là một đồng một cắt, một phần cơm nước, giúp đỡ nào.
Người bị phát hiện, lần đầu cảnh cáo nghiêm phạt, lần thứ hai sẽ bị trục xuất khỏi Tinh gia, khỏi Kim Tước Thành vĩnh viễn.
Mới bắt đầu.
Vẫn có vài người không nhịn được, ra tay giúp đỡ lấy hắn. Nhưng từng lần từng lần bị Kha lão phát hiện và nghiêm minh sử phạt sau. Không còn ai dám làm như vậy.
Long du nước cạn, ắt có ngày vẩy vùng tung hoành.
Biết rằng, Kha lão đây là muốn khảo nghiệm, thử thách lấy bản thân. Mong sao Tử Vũ, có thể sinh tồn, sống được trong bất kỳ hoàn cảnh, khó khăn ra sao.
Rằng một mai, dù không còn ông kề bên, Tử Vũ vẫn có thể tự dùng sự cố gắng, phấn đấu của bản thân, để vượt qua những nghịch cảnh, nguy cơ trong cuộc sống.
Tự dùng đôi chân, đôi tay của hắn, để bước trên con đường mà hắn đã chọn.
Có Chí Tôn Pháp Nhãn, cùng các kiến thức, trải nghiệm lúc trước. Từ nhặt lậu, định giá, kiểm bảo, cho đến giao dịch, mua bán, ăn cắp,… Tử Vũ đều tận dụng triệt để.
Rồi từ một số vốn nhỏ, Tử Vũ càng làm càng kiếm được nhiều tiền hơn. Lại dùng số tiền kiếm được ấy, càng kiếm thêm thật nhiều thật nhiều tiền.
Khi cảm thấy khối tài sản của mình đã đủ lớn.
Thì cũng là lúc, Hương Tương Mộng Lâu được Tử Vũ thành lập.
Lĩnh vực buôn bán đầu tiên của Mộng Lâu chủ yếu là đấu giá, kiểm bảo, cùng một số cuộc giao dịch, mua bán không mấy sáng sủa.
Rồi dần dần, Hương Tương Mộng Lâu không biết từ lúc nào, đã trở nên cường đại, thế lực càng làm càng lớn, càng ngày càng mở rộng ra khắp nơi.
Nhưng vì mặt ngoài vẫn tỏ ra điệu thấp, nhỏ yếu, chỉ biết núp trong bóng tối để làm việc, Hương Tương Mộng Lâu đã bị các thế lực bên ngoài khác để ý tới, thèm muốn lấy miếng bánh thị trường to lớn thơm ngon, mà nó hầu như đang độc quyền tất cả này.
Nhận ra được những mối nguy hại đang tiềm tàng kéo tới.
Tử Vũ bằng một loạt thủ đoạn kinh nhân, đã nhanh chóng bình định lại tất cả thế cuộc, trước khi nó kịp có cơ hội nào xảy ra.
Đồng thời, hắn cũng không quên tẩy bạch, phát triển phần nào thị trường của Hương Tương Mộng Lâu ra ánh sáng.
Một là để chuyện này tạm có lấy một kết thúc thỏa và bình ổn nhất có thể.
Hai là để tối đa hóa danh tiếng của Hương Tương Mộng Lâu, khiến việc làm ăn của nó càng thêm khuếch trương, phát triển hơn.
Hương Tương Mộng Lâu, qua năm phát triển, thực lực và tài lực, xưa đâu bằng nay.
Nội bộ bên trong, cao thủ cường giả nhiều vô số kể. Thực lực, cảnh giới, thậm chí càng là ăn dứt tên hộ vệ Thanh Vân Môn kia xa xa.
Các đại sư, danh gia trong các linh vực, ngành nghề, như luyện dược, chế phù, giám bảo, hội họa,… Đều phải dùng hàng trăm, hàng ngàn mới tính ra được hết.
Một phần trong này, đều là mộ danh của Hương Tương Mộng Lâu mà đến gia nhập.
Nhưng phần lớn trong đó, phần nồng cốt nhất của Mộng Lâu, đều là do đích thân Tử Vũ dùng Chí Tôn Nhãn để điều tra xét duyệt, đích thân đào móc ra và bồi dưỡng lên.
Và chỉ có những nhân viên nòng cốt này, mới biết thân phận thực sự của Tử Vũ.
“Thiếu chủ, Hương Lan vấn an người.”
Tại trong căn phòng im ắng của mình, Tử Vũ đang cùng Kha lão, đón tiếp lấy một người bạn đặc biệt.
“Hương Lan a. Ta ngươi đã quen biết bao lâu rồi. Mấy cái lễ tiết phiền hà đó, bỏ được cứ vứt đi.”
“Chuyện liên quan đến sự vụ nội bộ, lễ nghi không thể thiếu.”
Giọng nói băng lãnh, lại có chút ngọt ngào, quyết tuyệt đáp lại.
“Haizzzzzzz
Ngươi như có một phần tính khí của Tương Nhi thì tốt biết mấy a.
Thôi thôi, xuất hiện đi.
Ở đây toàn là ngươi nhà cả, bên ngoài lại không ai có thể thám thính lấy chuyện trong này.
Nên ngươi cứ yên tâm.” Tử Vũ bất lực thở dài nói.
Hương Tương Mộng Lâu hình thành, là được Tử Vũ lấy ý tưởng từ Bách Chiến Thiên Lâu của Đế Thành, mà xây dựng nên.
Trong quá trình phát triển, cơ cấu nhân sự biến đổi.
Đến bây giờ, Hương Tương Mộng Lâu được phần chia thành tầng, cùng quan vương, cát tường, và hộ pháp.
Đây tương ứng với bao toàn tất cả cơ cấu, ngành nghề, lĩnh vực hoạt động trọng yếu của Hương Tương Mộng Lâu.
Tử Vũ tất nhiên là nắm quyền hành cao nhất trong sự phân chia này.
Nhưng vì sự phát triển của Mộng Lâu vượt quá khả năng chống đỡ và kiểm soát của hắn. Nên Tử Vũ đành tạm thời để Kha lão thay mình, ra mặt trấn lấy tràng.
Còn mình thì lui về trong bộ ba hộ pháp, đứng thêm hàng tứ quan vương.
Bát tầng, cùng thập nhị cát tường, khoan hãy nói tới, vì quá dài dòng, sau này sẽ kể.
Về phần Tứ Quan Vương, và Tam Hộ Pháp.
Với Tứ Quan Vương.
Thì đây là cơ cấu mà Kha lão sáng tạo ra, như một cách để biểu đạt thực lực của Mộng Lâu.
Mỗi một quan vương, tương ứng với một cảnh giới tu luyện trong phiến đại lục này. Đồng thời cũng phải là người nổi bật và mạnh mẽ nhất trong cảnh giới đó.
Như vị trí của Tử Vũ trong đây, chính là Quan Vương Linh Đồ cảnh.
Để vững vàng ngồi trên vị trí này
Tử Vũ từng đã tốn không ít thời gian công sức, để khiêu chiến và chiến thắng các vị, được những danh môn đại phái trên phiến đại lục này, ngợi khen là thiên tài, yêu nghiệt một đời. Miễn sao cảnh giới của bọn hắn, không cao hơn Địa Linh Sĩ chi cảnh.
Còn Tam Hộ Pháp.
Là ba người, được chính lâu chủ đích thân tuyển lựa, sao cho có thực lực, thiên phú, cùng cống hiến khiến trên dưới Mộng Lâu nể phục, kính sợ.
Tử Vũ được đứng thêm chức vị này, tất nhiên cũng là do kế hoạch của Kha lão.
Và để đạt được nó.
Ngoài các chiến tích bị liệt kê ra ở trên, còn nhờ vào khả năng kiếm tiền siêu quần bạt mao của hắn.
Khiến trong một đêm.
Tài sản của Mộng Lâu bị phiên bội lên gấp mười lần, làm phá sản hơn gia thế lực thù địch, hố đến môn phái phải tuyên bố giải tán vì không còn tiền để chèo chống.
Tạo tiền đề cho Hương Tương Mộng Lâu, thôn tính Đằng Vân Các, vốn là thế lực buôn bán, giao dịch lớn nhất đại lục này.
Đúng là siêu quần bạt tụy, đến cả cộng lông cũng không chừa.
Hai vị hộ pháp còn lại, không ai khác, chính do đích thân Tử Vũ lựa chọn ra.
Đây tình cờ là một đôi chị em gái.
Cũng như Mạc Nhi, Tử Vũ trong lúc vô tình, nhờ Chí Tôn Nhãn mà phát hiện ra được cả hai nàng.
Người chị tên Hương Lan, thiên phú thiên về ám sát và quản lý tài chính. Nhưng tính tình lại có hơi băng lãnh và cứng nhắc. Ngoài Tử Vũ và em gái nàng ra, không ai có thể khiến nàng nói ra quá năm câu trong một cuộc đối thoại.
Hương Lan âm thầm bước ra từ trong góc tối của căn phòng.
Như một nhẫn giả.
Quần áo từ trên xuống dưới của nàng, đều thuần một sắc đen, kín kẽ ôm gọn lấy từng đường cong của cơ thể. Họa tiết duy nhất trên váy và ngực áo, thì chỉ ba đóa Tử Đằng Lan, được thêu bằng chỉ tím.
Vóc người Hương Lan cao và đầy đặng hơn một thiếu nữ trưởng thành là vậy, nhưng thực chất, nàng chỉ lớn hơn Tử Vũ có tuổi mà thôi.
“Mới đây không gặp, ngươi lại trưởng thành hơn rất nhiều.” Tử Vũ giọng đầy tự hào.
“Toàn đều nhờ ơn thiếu chủ và Kha lão tin dùng.” Hương Lan không vui không buồn đáp lại.
Tử Vũ như lường trước được câu nói này.
Hắn thu hồi tầm mắt của mình, từ trên bàn cầm lên một xấp giấy, viết lít nha lít nhít là chữ, tiến đến đưa cho nàng.
“Đọc đi.”
Hương Lan hơi cúi người, hai tay cẩn trọng tiếp lấy xấp giấy, chăm chú duyệt đọc.
Nhưng không đọc thì thôi.
Càng đọc, đôi mắt tử sắc sắt lạnh của nàng, càng trợn tròn xoe ra.
Linh lực trong cơ thể phút chốc càng thêm cuồng bạo, không tự ức chế nổi.
Kéo theo đó là mái tóc màu tím than, vốn búi gọn ở trên đầu, cũng vì vậy mà bung xõa đi ra, trải dài xuống ngang lưng.
Phần khí chất thành thục, lại cực kỳ cao lãnh của một nữ cường nhân, dưới một người nhưng trên vạn người ngày nào.
Giờ đây như bị đánh tan cho không còn mảnh giáp.
“Thiếu chủ, đây… đây là…????”
Hương Lan giọng nói ngập ngừng, cố bình ổn lại cảm xúc của bản thân, hỏi.
Nhìn Hương Lan, cùng chiếc khăn lụa màu tím, lúc nào cũng che ngang lấy nữa khuôn mặt của nàng.
Tử Vũ chầm chậm đưa tay, xoa nhẹ đầu của nàng nói:
“Nhận lấy đi.
Cứ xem như là quà tặng sinh nhật muộn của ta, dành cho hai tỷ muội các ngươi vậy.”
“Thuộc hạ không giám nhận, món lễ vật này thật sự là quá quá quý giá.”
Hương Lan tâm tình có đôi chút chập chờn, nhưng kiên quyết từ chối nhận.
Nghe Hương Lan nói vậy, nhưng khi nhìn nàng vẫn còn khư khư nắm chặt lấy đống tài liệu đó trong tay, Tử Vũ thầm cười, gãy nhẹ đầu nàng.
“Nha đầu ngốc này.
Ta và hai người các ngươi quen biết nhau đến giờ, đã có bao lâu rồi.
Cần phải giữ khoảng cách chủ tớ lớn như thế này hay không.
Đã đưa cho ngươi, thì nó thuộc về ngươi, việc gì phải lo sợ, được mất như thế.”
“Nhưng~~~~~~~………”
Không đợi Hương Lan đáp lời, Tử Vũ nói tiếp:
“Không nhưng nhị gì nữa hết.
Vật tốt mà không biết đem ra sử dụng, thì chẳng khác nào đồ phế thải không ai thèm lấy.”
“Ngươi từ chối nhận nó, chẳng khác nào là đang muốn kéo lại ta chân sau, phá hủy đi kế hoạch của ta.
Khiến Kha lão thất vọng, làm Hương Tương Mộng Lâu gặp nguy hiểm, ta và Mạc Nhi phải…”
Tử Vũ nói tới đây lại dừng lại, giả ra một bộ đau thương bất lực, tuyệt vọng đến tột cùng, mà uy bức lấy Hương Lan.
“Ta, ta nhận lấy không được sao.”
Không che dấu nổi sự vui vẻ, nhưng vẫn cố giữ cho mình một thái độ nghiêm túc, Hương Lan lưu loát thu hồi lại đống tài liệu này.
“Không phải nhận lấy, mà là tu luyện lấy.” Tử Vũ tằng hắng, nhấn mạnh.
Hương Lan gật đầu.
“Vậy!!!!!!!!!!!” Tử Vũ thu hồi biểu tình châm chọc của mình đi, nghiêm túc nhìn Hương Lan.
“Một số thứ, nên bắt đầu thự hiện rồi.”