Ngựa xe qua lại, phố xá tấp nập kín người đi.
Kim Tước Thành hôm nay bỗng trở nên đông đúc, và nhộn nhịp đến lạ thường.
Thậm chí là còn hơn xa, so với ngày này của những năm về trước.
“Mạc Nhi, đi từ từ thôi, coi chừng lạc.”
Từ sáng sớm.
Tử Vũ cùng những người tham gia nghi lễ ký kết khế ước của Tinh gia, đã thức dậy và chủng bị mọi thứ.
Đáng lý ra là hắn sẽ đợi và tập trung với mọi người cùng đi.
Nhưng Mạc Nhi cô nàng này.
Thấy cảnh người đông, phố phường ồn ào, thế là lại nổi lên tính ham vui, một hai đòi Tử Vũ phải dẫn đi thăm thú cho bằng được.
“Tử Vũ ca ca, cái này, cái này, cái này như thế nào a.”
Mạc Nhi đi qua từng gian hàng lớn nhỏ, trầm trồ thưởng thức lấy các loại quà vặt, vật phẩm.
“Như muội thích, thì cứ chọn mua thôi, mấy thứ này không đáng là bao, đem về để giải trí cũng không tồi.”
Hôm nay là ngày vui, nên Tử Vũ tùy ý thích của Mạc Nhi mà thoáng tay vung tiền, mua đi rất nhiều thứ.
Nào quà vặt, đồ chơi, các thứ tranh thư chữ viết, kim loại, dược thảo, các loại tiểu đồ vật to nhỏ khác nhau,…
Đồng thời.
Hắn cũng sẽ không quên, dùng Chí Tôn Nhãn, để cẩn thận kiểm định lại hàng hóa, hung hăng trả giá một phen.
Và cùng với đó, là điều tra lấy xung quanh hàng quán, xem xem có nhặt lậu được thứ gì tốt cho cả hai hay không.
Nhưng thật tiếc là khí vận hôm nay, ngoài của Tiêu Quân Viêm ra, không có thứ nào, lọt nổi được vào mắt của hắn.
Tuy đang mải mê dạo quanh khắp nơi là vậy.
Tử Vũ vẫn là luôn cẩn thận đề phòng các ngõ ngách, cùng những con người đang hoạt động ở xung quanh mình.
Bởi theo tin tình báo mới nhất của Nhân Gian Lầu.
Ngoài các thế lực vốn có thù địch với bản thân ra, trong Kim Tước Thành còn đang không ngừng quy tụ lấy, một số lượng lớn con em của các thế gia vọng tộc, môn phái khác tiến đến.
Đám người này đa phần đều trạc tuổi Tử Vũ, chỉ còn thiếu một bước cố hóa và ký kết khế ước nữa thôi, là đã trở thành ngự linh sư rồi.
Nguyên nhân lý do vì sao, lúc này họ lại cùng nhau tập trung tới đây, Tử Vũ là có phần hiểu biết đôi chút.
Nhưng đám người này là thù hay họa, là tốt hay xấu, có mưu đồ gì khác không.
Thì ít nhất bây giờ, cũng nên cẩn trọng đề phòng lấy vẫn hơn.
“Mạc Nhi, đi thôi, sắp tới thời gian rồi.”
Thấy thời gian cử hành nghi thức gần cận kề, Tử Vũ không thể làm gì hơn, đánh gãy lấy cuộc vui của nàng.
“Được rồi, ca ca, chúng ta đi thôi.”
Ôm lấy đống quà vặt, Mạc Nhi biết nặng nhẹ, một mặt vui thích thỏa mãn, chấp nhận.
“Kim hộ pháp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
Từ trong dòng người, một giọng nữ kiêu ngạo cất lên.
Đập vào mắt của tất cả mọi người sau đó, là hai hàng hộ vệ gần cả chục người, đang xếp thành hai hàng, che chắn lấy cho hai vị thiếu nữ.
Nghe âm thanh quen thuộc, Tử Vũ quay đầu lại nhìn.
Một người có mái tóc ngắn màu đỏ như xích hồng chi hỏa.
Nước da hơi ngăm nhưng đầy khỏe khoắn. Váy đỏ tinh khôi, ôm trọn lấy dáng người cao gầy, lại đầy đặng thon dài.
Phong thái nàng nóng bỏng như nhiệt hỏa, bộc trực, và cũng cực kỳ kiêu ngạo, cuồng dã, đầy cá tính.
Người còn lại mặc một bộ váy trắng không nhiễm bụi trần, nét đẹp có phần văn nhược hơn.
Khuôn mặt không tỳ vết, ánh mắt thông tuệ như nhìn thấu cổ kim, nước da trắng mịn động lòng người.
Mái tóc đen dài gọn gàng cột cao, nơi vầng trán in lên một bông mai đỏ, làm cho phong thái yên nhiên điềm tĩnh của nàng, càng thêm xuất trần, khó tả.
Cả hai đứng chung, như hai thái cực của sắc đẹp, vừa đối nghịch tranh đấu lẫn nhau, vừa hòa hợp tôn vinh lấy nhau.
Hoa nhan nguyệt mạo, bách kiếp khó ngộ, tất cả như từ ngữ hoa mỹ đó, cũng không thể nào so bì được với hai người lúc này.
Ngay cả Mạc Nhi, cũng ẩn ẩn lấy chút uy hiếp, hơi khó chịu khi nhìn cả hai đâu.
“Y Dung, Chiêu Cơ.
Không ngờ Kim Tước Thành này nhỏ bé quá, khiến chúng ta gặp lại nhau.” Tử Vũ nhìn hai người, thái độ là lạ nói.
“Kim hộ pháp ngươi đây là ý gì, không muốn gặp mặt chúng ta sao?” Tóc đỏ Y Dung thiếu nữ, ụ mặt xuống nói.
Rồi ngay lập thực, nàng nhìn sang Mạc Nhi.
“Hay là, người không muốn tiểu tình nhân của mình, nhìn thấy chúng ta ah.
Dù gì chúng ta cũng là…”
Không kịp đợi Y Dung nói hết lời.
Bóng hình Tử Vũ bổng chốc trở nên quỷ mị, khó lường lên.
Và ngay tức khắc, khi mọi người chưa kịp để ý, Tử Vũ đã đứng chắn lấy trước mặt nàng, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Oa…Ô~” Y Dung bị sự đột ngột của Tử Vũ hù sợ, lùi nhanh về sau phía người bạn của mình, la to.
“Kim hộ pháp, Y Dung tính tình bốc đồng, nên có đôi lúc lỡ lời, mong người bỏ qua cho.” Chiêu Cơ trái ngược với Y Dung, dịu dàng lựa lời nói.
Nhìn lấy cặp đôi vàng bạc, Tử Vũ trong lòng có ức cũng không thể phát.
Bởi Y Dung tên đầy đủ là Hạ Y Dung.
Nàng ta là tiểu quận chúa được hoàng đế của Đại Hạ Quốc, sủng ái và cưng chiều hết mực.
Đụng đến nàng không khác gì là đang chống đối với một quốc gia.
Mà Đại Hạ Đế Đô, lại chính là Xuân Nghi Thành, địa bàn hoạt động chính của thế lực Mộng Lâu, do Kim Hộ Pháp cầm quyền a.
Nhưng tức chết người ở chổ, tính cách của Y Dung từ khi còn nhỏ, đã bị dưỡng thành không chỉ vô cùng kiêu kỳ, nóng nảy, mà còn khá chua ngoa và đây cay độc.
Như tóm gọn lại thì lời từ miệng Y Dung phát ra, chọc họa và thúi không thua gì lời lẽ của Bá Thiên.
Thậm chí như Bá Thiên không phải là khí vận chi tử, thì Y Dung đứng thứ hai, Tử Vũ không nghĩ được ai sẽ dám đứng thứ nhất nữa.
Còn về phần Chiêu Cơ.
Nhìn qua thì thấy nàng tính tình hiền hậu, lễ phép nhỏ nhẹ, mỹ mạo như thiên tiên, thánh khiết mà không nhiễm bụi trần, khiến ai gặp cũng đều sẽ yêu mếm là vậy.
Nhưng sự thật thì sai, sai hoàn toàn.
Tất cả các người đều đang bị vẻ ngoài của nàng ta lừa gạt không biết trời đất gì hết cả rồi.
Cô gái nhỏ này là bạn chơi thuở nhỏ của Y Dung, đồng thời cũng là, một thái cực về tính cách với tiểu công chúa.
Nếu sự cay độc của Y Dung là không cố mà ý bộc lộ ra ngoài.
Thì Chiêu Cơ lại độc từ tận trong thâm tâm mà ẩn vào bên trong xương tủy.
Từng rất nhiều người.
Vì cái mỹ mạo và dáng vẻ của Chiêu Cơ, mà đã không cầm lòng được, thay phiên nhau kéo đến nhà, để cầu hồn nàng từ bé.
Trong số đó, còn có cả những trung niên nhân, không thiếu những lão già tuổi qua thất tuần, đến xin được cưới.
Thấy việc đường hoàng đến hỏi cưới không ăn thua.
Những người này đã nghĩ ra vô số thủ đoạn, thậm chí là không tiết bất kỳ cách gì, để sao cho đem được nàng về, gạo nấu thành cơm.
Nhưng Chiêu Cơ lại điềm nhiên, lẳng lặng bố cục, ngồi nhìn long tranh hổ đấu, phá bể đầu.
Kết cuộc là các thế lực, tiền bạc, gia sản của đám người đó, đều bị nàng một tay âm thầm chiếm đoạt đi hết.
Đồng thời còn khiến cho cả đám người kia, từ lớn đến bé, già đến trẻ, và cả gia tộc sau lưng, đều bị phạm vào tử tội, bị đem ra chém đầu thị chúng.
Khi đó, nàng chỉ mới vừa tròn tuổi.
Gia tộc của nàng chính là Quân gia, nàng là Quân Chiêu Cơ.
Ngoài ra, còn có một bí ẩn khác nữa.
Được Chí Tôn Nhãn thông qua các vết tích về khí chất, mùi vị linh lực, hương thơm cơ thể,… cùng các tài liệu, tình báo bí mật mà điều tra ra được.
Thì Chiêu Cơ, chính là vị Thượng Phi đầy bí ẩn.
Đã và đang không ngừng, khiến kinh tế, chính trị, xã hội của Đại Hạ Quốc điêu đứng khó giữ, suốt mấy năm qua a.