Thời điểm thiếu niên, bởi vì đã quá phản nghịch, lúc đó Hạng Tri Lam hút thuốc uống rượu, ăn chơi không thiếu thứ gì; nhưng từ sau khi trưởng thành, đặc biệt là sau khi tiếp quản công ty, ngoại trừ xã giao, hắn không uống rượu, nhưng ngược lại hút thuốc so với trước đây có phần dữ dội hơn nhiều.
Rời khỏi nhà hàng Tây, hắn lên xe bảo tài xế lái xe, tài xế hỏi đi đâu, nhưng hắn không nói lời nào.
Hồi lâu, hắn mới nói: “Tôn Yến Ngữ mở cái quán bar kia ở đâu ấy nhỉ?”
Sau khi vào đêm, một con đường quán bar rất là náo nhiệt, ăn chơi xa hoa trụy lạc, khắp nơi đều là âm nhạc vang dội động trời, tiếng cười nói ồn ào của mấy nhóm nam nữ,… không khí thật vô cùng xa hoa trụy lạc. Hạng Tri Lam dừng lại ở giao lộ, xuống xe, trực tiếp đi vào “Gặp gỡ” (tên quán bar). Tôn Yến Ngữ vừa là ông chủ, cũng là người pha rượu, thỉnh thoảng tâm tình tốt, sẽ đến quán rượu giết thời gian. Lúc này thấy Hạng Tri Lam đến gần quầy bar, vội vã cầm chai rượu trên tay giao cho nhân viên phục vụ, đi qua chào hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Đến thị sát sao? Tình hình kinh doanh gần đây không tệ nha.”
Hạng Tri Lam buồn bực mà vung tay lên, “Thị sát cái rắm, mấy chục triệu hạng mục phải chờ tôi quyết định, quán bar này của cậu hàng tháng kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tôn Yến Ngữ gấp rút làm bộ dáng chân chó: “Vâng vâng vâng, ngài là ông chủ lớn, người có địa vị cao cao tại thượng như ngài tới đây làm gì a?”
Hạng Tri Lam nhìn lướt qua một cái, nói “Không cần nhiều lời, tôi đương nhiên là đến để uống rượu.”
Tôn Yến Ngữ liền tự giác chọn mấy chai rượu ngon, cùng Hạng Tri Lam tìm cái khoảng ghế trống vào ngồi.
“Làm sao vậy?” Tôn Yến Ngữ cố ý mở lời trước, kết quả Hạng Tri Lam chỉ cúi đầu uống rượu, Tôn Yến Ngữ thở dài, “Mấy chục triệu hạng mục chờ cậu quyết định, mà cậu còn đến nơi này mượn rượu giải sầu?”
Hạng Tri Lam ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Tôn Yến Ngữ: “Ai nói tôi là mượn rượu giải sầu?”
Tôn Yến Ngữ chọc vui một chút: “Vậy ban đầu ai ở trên bàn rượu uống say khướt ôm tôi nói đời này không bao giờ uống rượu nữa?”
Hạng Tri Lam liền buồn bực. Tôn Yến Ngữ rót cho mình một ly, tự nhiên nói: “Nói đến, Du Tiến Chu trở về cậu biết không? Hình như là hơn hai tháng trước, bọn tôi có tụ hội cùng nhau ăn uống một bữa. Chậc, tiểu tử kia ra dáng lắm, từng tuổi này còn rất soái, tôi vốn đang hi vọng cậu ta trọc đầu, để tôi cũng có thể lĩnh hội một chút cảm giác giá trị nhan sắc nghiền ép người khác. aiiii.”
Hạng Tri Lam liếc Tôn Yến Ngữ một cái, nhàn nhạt nói: “Đừng nghĩ đến nữa. Cậu nhìn lại xem, chiều cao m, đời này sẽ không thể đâu.”
Thấy Hạng Tri Lam chịu mở miệng, Tôn Yến Ngữ càng hăng hái, nói phét một đống xé tung trời, bỗng nhiên đầu óc nhớ ra gì đó hỏi một câu: “Cái cậu kia… bạn, cùng Du Tiến Chu có đụng mặt không?”
“Bạn tôi cái gì?”
“Chính là cái cậu… diễn viên… bạn trai?” Mỗi khi nói một ra từ, sắc mặt Hạng Tri Lam liền khó coi hơn một phần, Tôn Yến Ngữ vội vàng ngượng ngùng tự rót rượu uống một ngụm: “Lúc trước không phải cậu nói, vẫn sẽ hỗ trợ cậu ta, chúng ta mới đem cái quán bar này sang lại…”
Hỗ trợ cái rắm. Hạng Tri Lam dùng một ngụm rượu đem câu nói này chặn lại, nhớ tới năm ngoái một trận binh hoang mã loạn, trong lòng càng buồn phiền.
“Mẹ nó” Hắn mắng một câu, “Nơi này của cậu là bán rượu giả à, càng uống càng rối tâm trí.”
Tôn Yến Ngữ cười giỡn nói: “Thời đại này quán bar đâu còn có rượu thật?” Thấy Hạng Tri Lam lạnh lùng dò xét mình, phảng phất là thật sự hoài nghi mình cho hắn uống rượu giả, vội vàng nói: “Bất luận là thật hay là giả, đến trên tay ngài thì nhất định là thật a.”
“Bớt nói điêu đi.” Hắn xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy máy điều hòa mở quá lạnh.
Lúc này, một cú điện thoại gọi đến, là Nguyên Sơ. Hạng Tri Lam theo bản năng liếc mắt nhìn Tôn Yến Ngữ, kẻ này quả nhiên đưa cổ dài, sẽ chờ bát quái đây (ý nói nhiều chuyện). Hắn cười lạnh một tiếng, nhận cuộc gọi. Bên kia truyền đến tiếng nói, có chút khinh ngạc, Hạng Tri Lam không biết có phải hay không là ảo giác, thật giống là có chút hơi nghẹn ngào.
“Hạng tiên sinh, tôi muốn gặp anh một chút.”